Chương 9: Vậy sao?
Không lâu trước đây, chiếc Volkswagen Beetle lại một lần nữa "gây sốt" trên các nền tảng video ngắn. Khoảng thời gian ấy, ngày nào Dương Liễu cũng lướt thấy đủ loại video khoe xe, cuối cùng không kìm được cám dỗ mà nối gót mua một chiếc.
Không nhắc tới thì thôi, Ôn Sở vốn nghĩ rằng sau khi mua xe về, đối phương cùng lắm chỉ lái vài ngày thì sẽ không còn cảm giác mới mẻ. Ai ngờ lần này đã gần hai tháng trôi qua mà cô tiểu thư họ Dương vẫn cứ nhiệt tình, đến mức đi tụ tập cũng nhất quyết phải lái chiếc Volkswagen Beetle của mình.
Tiếng còi xe vang lên chưa được một lát, Dương Liễu trực tiếp cúp máy, bước xuống xe tiến lại gần bên này.
Ôn Sở tựa người vào ghế, từ xa quan sát người ta, chỉ trong phút chốc cô nhanh chóng đưa ra kết luận, hôm nay đối phương chắc chắn không phải đặc biệt đến tìm cô.
Hai người quen nhau từ nhỏ, bình thường nếu hai người rủ nhau đi ăn riêng hay làm gì đó, Dương Liễu căn bản sẽ tùy tiện phối đồ rồi ra ngoài, thậm chí không thèm trang điểm.
Nhưng hôm nay không chỉ trang điểm kỹ lưỡng, mà trang phục cũng được phối một cách dày công. Áo khoác bông kết hợp với sơ mi, mái tóc dài uốn nhẹ xõa sau vai, quần tây thẳng tắp càng làm nổi bật đôi chân thon dài, dưới chân là đôi bốt Martin màu tối.
Bộ đồ này Ôn Sở chưa từng thấy qua, phỏng chừng Dương Liễu mới vừa mua sau hai ngày trời cô nàng đi dạo phố.
Khổng tước xòe đuôi, chim trống xây tổ, người phụ nữ này rõ ràng là có chuyện rồi.
"Cậu chạy đến trường mình làm gì?" Đợi đến khi người tới gần, Ôn Sở hạ cửa kính ghế phụ xuống, nghiêng đầu hỏi một câu. Bởi vì bị cảm chưa có khỏi hẳn nên khi nói chuyện giọng cô có chút nghẹt, nghe thấy uể oải.
Thái độ này, rõ ràng là không muốn xuống xe.
Dương Liễu thấy vậy thì phát cáu, cô vỗ vỗ cửa xe, bắt đầu giục: "Cậu xuống xe trước đi, mình đến tận đây rồi, sang bên kia uống chén trà cũng đâu mất bao nhiêu thời gian của cậu."
Ôn Sở mím môi thành một đường thẳng, ánh mắt không tiêu cự nhìn cô nàng hai giây, sau đó tắt máy rồi bước xuống xe.
Theo nguyên tắc gần chỗ nào vào chỗ đó, hai người đi vào quán trà đối diện trường học.
Dương Liễu theo thói quen chọn chỗ ngồi trước đây, sau khi lên lầu, cô trực tiếp đi thẳng vào trong. Nhưng hôm nay mới đi được hai bước Ôn Sở đã lên tiếng kêu ngừng: "Ở đây đi. Người không khỏe, phơi nắng thì có thể đỡ hơn chút."
Cô chọn một chỗ ngồi sát cửa sổ, giương mắt nhìn về phía Dương Liễu.
Hành động này rõ ràng đã khiến Dương Liễu khiếp sợ: "Mấy ngày không gặp, cậu có thể quang hợp được luôn rồi à?"
Ôn Sở không để ý đến cô nàng, cô quay sang người phục vụ bắt đầu gọi món: "Xin chào, cho chúng tôi Đại Hồng Bào [1]."
[1] Đại Hồng Bào: Là một trong những loại trà nổi tiếng của Trung Quốc. Nó cũng được coi là loại trà đắt nhất thế giới.
Không có chuyện thì chẳng lên điện Tam Bảo [2]. Hôm nay Dương Liễu chạy tới đây nằng nặc mời cô uống chén trà này, vậy thì chắc chắn là có chuyện muốn nhờ, cô đương nhiên sẽ không khách sáo.
[2] Không có chuyện thì chẳng lên điện Tam Bảo: Cụm từ này xuất phát từ "Kim Bình Mai từ thoại", ám chỉ rằng trong các ngôi chùa Phật giáo, chỉ khi có những nghi lễ như lễ bái, cúng dường, người ta mới vào điện Tam Bảo để thực hiện, chứ không được tùy tiện ra vào hay làm ồn tại nơi trang nghiêm này. Trong đời sống hàng ngày, câu này thường được dùng để mô tả một người chỉ đến thăm hoặc tiếp cận người khác khi họ có mục đích hoặc việc cần bàn, chứ không phải đến chỉ để thăm hỏi thông thường.
Gọi xong, Ôn Sở vén mái tóc dài lõa xõa ra sau vai, ngả người dựa vào ghế.
Cô mở to đôi mắt đen láy từ từ nhìn về phía Dương Liễu, giọng nói lười biếng: "Giờ thì nói được rồi, rốt cuộc là tìm mình có chuyện gì?"
Đi thẳng vào chủ đề. Thấy Ôn Sở hỏi trực tiếp như vậy, Dương Liễu ngược lại có chút ngượng ngùng.
Cô quanh co một hồi, cúi đầu suy tư.
Thấy đối phương không nói lời nào, Ôn Sở im lặng hai giây, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ —— Quả đúng như lời Dương Liễu nói, cô cố ý chọn chỗ này không phải để tiến hành quang hợp, mà là vì thiết kế cửa sổ lớn bằng kính sát đất mang lại tầm nhìn rất tốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thu trọn cổng trường và cả bãi đất trống hai bên dùng để đỗ xe vào mắt.
Ở cổng trường, Trần Tri Tụng vẫn đang đứng đó, thỉnh thoảng người đàn ông lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay.
Ôn Sở giơ tay chống cằm, ánh mắt thâm trầm.
"Cậu nhìn bên đó hoài vậy? Nhìn gì thế..." Dương Liễu nhìn theo ánh mắt Ôn Sở, không ngạc nhiên khi thấy chiếc BMW đỗ bên cạnh cổng trường.
Dĩ nhiên, còn có cả Trần Tri Tụng bên cạnh chiếc xe nữa.
Nhưng Trần Tri Tụng là đàn ông, mà Ôn Sở thì không thể nào đang nhìn đàn ông được.
Sau khi loại trừ khả năng này, Dương Liễu liền hợp lý cho rằng đối phương đang nhìn chiếc xe, cô lập tức làm ra vẻ chán nản: "BMW 3 Series cấp thấp thì có gì đáng nhìn, nhà mình có cả một chiếc X5 phủ bụi mà chẳng ai lái, nếu cậu có hứng thú..."
Thấy Dương Liễu lại sắp nói không ngừng nghỉ, ánh mắt như làn nước của Ôn Sở liếc sang: "Nói vào chuyện chính đi."
Dương Liễu bỗng nhiên im bặt, cô chuyển đề tài, giọng nói đột ngột hạ xuống một tông: "Mấy hôm trước, trong bữa tiệc sinh nhật bạn mình, mình có quen được một...người bạn mới."
Biết ngay mà, Ôn Sở không bất ngờ liễm mắt.
Đúng lúc này trà Đại Hồng Bào lúc nãy họ gọi được mang lên bàn. Đầu tiên Ôn Sở thong thả uống một chén trà, sau đó mới tiếp tục truy hỏi: "Vậy lát nữa cậu định đi ăn cùng người ta hả?"
"Sao cậu biết!"
"Đoán cũng đoán được."
Ôn Sở lặng lẽ lườm một cái. Ăn mặc kiểu này...lẽ nào là chuyện khó đoán sao?
Mắt thấy Dương Liễu bên này lại sắp vào xuân, còn bản thân vẫn đang mắc kẹt giữa mùa đông lạnh giá mà không có mục tiêu cụ thể, tâm trạng của Ôn Sở lập tức không thoải mái.
Nói đến đây, Dương Liễu cũng không tiếp tục giấu giấu diếm diếm nữa, cô tiếp tục nói: "Trùng hợp ghê, chị ấy đang dạy học ở trường Trung học số 6 ngay sát bên trường cậu, cũng là giáo viên Ngữ văn giống cậu."
Nói một câu, giấu một câu.
Ôn Sở khẽ nhíu mày, nhếch khóe môi, dùng chút kiên nhẫn còn sót lại nhắc nhở đối phương nói tới điểm chính: "Vậy nên, rốt cuộc là cậu muốn hỏi mình chuyện gì?"
Thấy cô như vậy, Dương Liễu giả vờ làm vẻ mặt rất tổn thương, giơ tay lên che mặt: "Hôm nay bà lạnh nhạt với tui quá, hu hu..."
Lúc này, sân trường phía xa ngân lên tiếng chuông hết tiết rất dài.
Ôn Sở cúi đầu bật sáng màn hình điện thoại, nhìn giờ hiển thị trên đó, ừm, tiết thứ tám vừa tan học.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra...
Ánh mắt cô lại trôi đến bóng người đứng bên cạnh chiếc BMW màu trắng. Trần Tri Tụng giơ điện thoại lên như đang gọi cho ai đó, nhưng điện thoại vừa kề bên tai chưa được hai giây đã hạ xuống.
Giơ lên, hạ xuống, lại giơ lên.
Dương Liễu ngồi đối diện thấy hôm nay Ôn Sở thực sự không có hứng cãi nhau với cô, cuối cùng cũng thôi bông đùa mà mở miệng vào thẳng vấn đề: "Thực ra cũng chẳng có gì, mình chỉ muốn hỏi một chút xem giáo viên dạy Ngữ văn các cậu thường thích kiểu người như thế nào? Chọn nơi hẹn hò... có phải nên chọn nơi hơi có tính nghệ thuật không? Còn chọn quà thì chắc cũng không thể chọn loại quá tầm thường, đúng không? Mình muốn thăm dò xem mình và chị ấy có khả năng tiến thêm một bước nữa không, nhưng về giáo viên thì mình chẳng có kinh nghiệm gì cả."
Dương Liễu nói vô cùng nghiêm túc, có thể thấy lần này đã thật sự động lòng.
Cô nàng nói tràng giang đại hải, khiến Ôn Sở nghe xong trầm mặc một lúc lâu.
Dương Liễu còn tưởng đối phương đang suy nghĩ, vì vậy không vội vàng thúc giục.
Đợi một lúc, Ôn Sở mới trầm ngâm lên tiếng hỏi: "Quà tầm thường mà cậu nói là gì?"
Lấy sự hiểu biết của cô đối với Dương Liễu nhiều năm nay, mạch não của người này quả thực không giống người bình thường lắm.
Quả nhiên, Dương Liễu hơi nghĩ ngợi, nói ra những lời làm người ta kinh sợ: "Kiểu như trang sức bằng vàng, ngoại trừ nhìn đắt tiền ra thì chẳng có gì đặc sắc."
Ôn Sở nghe xong, còn im lặng lâu hơn.
Cô đột nhiên thở dài một tiếng, chậm rãi nhả ra một hơi rồi dựa vào ghế sofa ở phía sau. Trong lúc lơ đãng, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện chiếc BMW màu trắng vốn dừng ở cổng trường giờ đã không thấy đâu nữa.
Lạ thật, đi rồi sao?
Ôn Sở tạm thời không có tâm trạng nghĩ tới chuyện khác. Đồng tử cô hơi xoay chuyển, ánh mắt một lần nữa đặt lên người Dương Liễu, đột nhiên mỉm cười một tiếng vì tức: "Hồi nhỏ giáo viên bảo chúng ta viết về 'Ước mơ của em', để mình đoán xem, lúc đó chắc Dương Liễu cậu đã viết là lớn lên quyết chí làm một cây ATM di động, có phải không?"
Dương Liễu: ?
Vì từng có tiền án nên dù bị Ôn Sở chỉ thẳng mặt mắng như thế, cô cũng chỉ yếu ớt phản bác: "Mình đâu có, mình vừa mới quen người ta à, còn chưa tiêu đồng nào cho chị ấy..."
Dương Liễu còn chưa nói hết câu đã bị người đối diện dùng tay ra hiệu ngăn lại.
Ôn Sở dùng một câu mang tính quyết định để kết thúc cuộc trò chuyện hôm nay: "Vậy mình hỏi cậu, cô ấy là gái thẳng hả?"
"......"
"......"
Sự im lặng của Dương Liễu vang dội đến chói tai.
Tạm thời xử lý một số việc, khi Ôn Sở lái xe đến bệnh viện thì đã trễ hẹn mười lăm phút. Nhưng may mà hôm nay không có nhiều người khám bệnh, cô chỉ phải dời số thứ tự ra sau và chờ lâu hơn một chút.
Hôm sau, Ôn Sở giao kế hoạch giảng dạy của mình đến tay Tần Kiến Thư như đúng hẹn.
Tần Kiến Thư chỉ lướt qua vài trang rồi đặt tài liệu lên bàn, ngược lại quan tâm đến bệnh tình của Ôn Sở: "Bệnh cảm của cô thế nào rồi?"
Ôn Sở kéo khẩu trang trên mặt, đôi mắt như làn nước khẽ lay động: "Đỡ hơn rồi, hôm nay tan làm tôi còn phải tiếp tục đi truyền nước."
Đến chiều, gần như vào đúng khoảng thời gian hôm qua, Ôn Sở lái xe ra khỏi trường để đi khám bệnh.
Trong bãi đất trống cạnh cổng trường, cô lại nhìn thấy xe của Trần Tri Tụng đỗ ở chỗ này.
Cùng thời gian, cùng địa điểm, ngày thứ ba cũng thế, ngày thứ tư cũng vậy.
Cứ như thể đã bám rễ tại đây, suốt một tuần liên tiếp Ôn Sở đều có thể nhìn thấy chiếc BMW màu trắng này xuất hiện ở cổng trường. Người đàn ông như đang hạ mình để cầu hòa với Tần Kiến Thư, chỉ là Tần Kiến Thư đã tỏ rõ thái độ.
Cũng vì chuyện này mà văn phòng trong trường cũng bắt đầu râm ran dấy lên một vòng bàn tán mới.
Dù sao thì không ít giáo viên trong trường đã từng gặp Trần Tri Tụng. Dù là gương mặt của anh ta, hay là chiếc BMW trắng đỗ ở cổng trường mỗi ngày, cũng đều đáng để mọi người say sưa nhiều chuyện.
Tần Kiến Thư vẫn như thường lệ, không để tâm đến những lời đồn thổi bên ngoài mà chỉ một lòng nhào đầu vào công việc.
Cho đến buổi họp thường kỳ hàng tuần hôm đó, khi buổi họp diễn ra được một nửa, giữa chừng Tần Kiến Thư đi ra ngoài nghe điện thoại. Đến khi quay lại, khuôn mặt xưa nay lạnh lùng của nàng rõ ràng lại có thêm vài phần u sầu và đè nén.
Tần Kiến Thư hít vào rồi thở ra, cố gắng kiềm chế, dùng giọng điệu bình thường nói: "Xin lỗi mọi người, nhà tôi tạm thời xảy ra chút việc gấp, tôi cần về ngay lập tức."
Nói xong, nàng cũng không để ý các giáo viên trong phòng họp có phản ứng thế nào, xoay người một lần nữa rời đi
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.