Gái Thẳng Schrodinger

Chương 12: Lời mời



Chương 12: Lời mời

Hóa ra Tần Kiến Thư cũng có lúc hai mặt, Ôn Sở không nhịn được mà bật cười.

Khóe môi cô vô thức cong lên. Một lát sau, cô ngẩng đầu nhìn bà chủ, mở lời một cách tự nhiên: "Chị Trương, hôm nay món này không phải do chị tự tay xào, đúng không ạ?"

"Em nhận ra à?"

"Trời ơi, hôm nay ông nhà chị không có ở đây nên chị tự tay nấu, có phải lại làm mặn quá rồi không..."

Nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, Tần Kiến Thư bất ngờ sững người.

Đồ ăn không ngon...cũng có thể nói thẳng như vậy sao?

Trong cách suy nghĩ quen thuộc của nàng, khi giao tiếp với người khác thì mọi thứ đều cần phải giữ thể diện.

Ví dụ như chuyện hủy hôn gần đây, dù phía nhà trai đã đến tận cửa làm ầm lên mấy lần, nhưng Tần Kiến Thư vẫn cảm thấy mình không thể hành xử giống họ, vì thế nàng đã nhẫn nhịn rất nhiều.

Nhưng bây giờ xem ra, có lúc cái gọi là thể diện cũng không phải là phương án giải quyết tốt nhất.

Nàng sững sờ như thế được một lúc, trong quán lại có khách mới đến, bà chủ rất nhanh đã bị gọi đi.

Ôn Sở quay đầu lại, chỉ thấy Tần Kiến Thư đang chọc đũa vào bát, cúi đầu ngây người. Cô nhẹ giọng gọi một tiếng: "Cô Tần?"

Tần Kiến Thư khẽ ngước mắt lên, ánh mắt gợn sóng.

Ôn Sở cầm lấy tách trà bên cạnh, cái miệng nhỏ uống một hớp: "Bà chủ nói, chờ lần sau chúng ta quay lại sẽ tặng mấy món bồi thường cho chúng ta." Khi cô nói, đôi mắt hạnh hơi nheo lại, cong cong giống như ánh trăng sáng.

Tần Kiến Thư nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên đặt đũa xuống, nhẹ giọng nói: "Tôi thấy hơi no rồi."

Câu nói này khiến Ôn Sở hơi sững người. Ánh mắt cô lướt qua hơn phân nửa đồ ăn còn thừa trên bàn, đối với chữ "no" này cô lại có một nhận thức mới.

Ôn Sở cũng đặt đũa xuống, chần chờ một lát rồi hỏi: "Vậy, chuyện ở nhà cô giải quyết xong rồi sao?"

Tần Kiến Thư cười cười, nhưng trong mắt không có chút ấm áp nào: "Rồi sẽ giải quyết được hết thôi."

Tâm trạng của Tần Kiến Thư không tốt, người có mắt đều nhìn ra được.

Trước tiên không nói đến việc tối nay Ôn Sở nghe được giọng nói mang theo âm mũi của đối phương qua điện thoại, mặc dù giờ khắc này người đang ngồi ở đây, nhưng cô cũng không cảm thấy tâm tình đối phương có chút phấn chấn nào, ngược lại toàn thân đều toát ra hai chữ xa cách.

Dù không biết cụ thể "phiền phức" trong lời Tần Kiến Thư là gì, nhưng Ôn Sở nghĩ, có thể khiến đối phương sau khi nghe điện thoại phải lập tức rời khỏi cuộc họp thì chắc chắn không phải là chuyện nhỏ.

Ai cũng có cho riêng mình những nỗi niềm khó nói, không thể thổ lộ. Ôn Sở thức thời, không hỏi thêm nữa.

Sau khi thanh toán, hai người một trước một sau rời khỏi quán cơm.

Theo lẽ thường đến đây thì nên tạm biệt, nhưng vừa bước ra khỏi quán, Ôn Sở đã đi qua bên cạnh nghe điện thoại.

Xuất phát từ phép lịch sự, Tần Kiến Thư cảm thấy mình ít nhất cũng nên chờ đối phương nghe xong điện thoại, chào một tiếng rồi hẵng rời đi.

Dưới ánh đèn đường, bóng cây lắc lư, nàng cúi đầu nhìn xuống chân, bóng nàng và bóng cây trùng hợp chồng chéo lên nhau, khó rời khó xa.

Chưa đến hai phút, Ôn Sở cầm điện thoại, bỗng quay nửa người về hướng này, gọi một tiếng: "Tần Kiến Thư, lát nữa cô có nơi nào để đi không?"

Dưới ánh đèn, mái tóc dài của người phụ nữ xõa ra, để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp. Nhìn Ôn Sở ở góc độ này, Tần Kiến Thư phát hiện lông mi của đối phương dài một cách quá đáng.

Từ trước đến giờ luôn nghe đối phương gọi mình một tiếng "cô Tần", lần này bỗng nhiên bị kêu thẳng tên, Tần Kiến Thư vẫn cảm thấy có chút xa lạ.

Nàng cố làm quen, lên tiếng đáp lại: "Về nhà."

Hai chữ đơn giản, không có dư chữ nào.

Nhưng Ôn Sở chẳng hề ngại sự kiệm lời của Tần Kiến Thư.

Cô khẽ nhếch khóe môi, đôi mắt đen bóng phản chiếu ánh đèn đường từ đỉnh đầu rọi xuống, tựa như những ngôi sao vụn vỡ: "Vậy có muốn đi cùng tôi đến một nơi không? Nói không chừng tâm trạng sẽ tốt hơn so với việc ở một mình."

Tần Kiến Thư vốn nên từ chối, nhưng chữ "không" vô thức đến bên môi lại không thể phát ra thành tiếng. Tần Kiến Thư bỗng nhiên hiểu được phần nào dụng ý của Ôn Sở.

Nàng nhớ lại lần trước khi say rượu, bộ dạng chật vật của nàng đã bị đối phương nhìn thấu không sót gì.

Lần này, dường như cũng chẳng khác là bao.

---

Một cú điện thoại khiến hai người đi hai đường khác nhau biến thành đi cùng đường. Sau khi lên xe của Tần Kiến Thư, Ôn Sở mở điện thoại, bắt đầu hỗ trợ chỉ đường.

Nơi họ muốn đến không xa, là một khu trò chơi giải trí bên ngoài một trung tâm thương mại lớn cách đó năm cây số.

Vốn tưởng rằng Tần Kiến Thư chí ít sẽ hỏi cả hai đi đâu, nhưng không ngờ suốt cả chặng đường đối phương chỉ chuyên tâm lái xe, cũng không nói thêm một câu dư thừa nào.

Điều này khiến Ôn Sở có chút bất ngờ.

"Trên mặt tôi có gì sao?" Cũng không biết đây là lần thứ mấy Tần Kiến Thư bắt gặp ánh mắt bên cạnh vọng tới, nàng không nhịn được, cuối cùng quay đầu lên tiếng.

Ánh mắt nàng nhàn nhạt, chân thì đạp nhẹ phanh, chiếc xe dừng lại dưới đèn đỏ ở ngã tư một cách thỏa đáng.

Cú phanh rất êm ái, thậm chí không khiến người ngồi trên xe cảm thấy khó chịu chút nào.

Ôn Sở bị hỏi nên ngơ ngác, phủ nhận ngay: "Không có, rất sạch sẽ."

Tần Kiến Thư nhìn cô, hai tay nghiêm túc đặt lên vô lăng, giọng nói lành lạnh dễ nghe mang theo chút quả quyết: "Vậy thì là cô có chuyện muốn nói."

Ôn Sở khẽ cười.

Cô liếc mắt nhìn về phía người bên cạnh, đôi môi đỏ hơi nhếch, hỏi ra điều mình muốn hỏi: "Chỉ thấy kỳ lạ thôi, cô cũng không hỏi xem tôi muốn dẫn cô đi đâu à?"

"Cô cũng nói rồi, tôi chỉ không muốn ở một mình." Tần Kiến Thư nhẹ nhàng ném vấn đề này lại.

Vì thế, đi đâu cũng không quan trọng.

Chỉ cần không ở một mình là được.

Nói xong câu đó, đèn đỏ đúng lúc chuyển xanh. Tần Kiến Thư dời mắt, chậm rãi khởi động xe, bám theo chiếc xe phía trước.

Khu trò chơi giải trí mà họ đến là một dự án khởi nghiệp do một người bạn trong nhóm nhỏ của Ôn Sở mở. Mấy ngày gần đây cả nhóm luôn mời mọi người đến trải nghiệm vui chơi, nhưng cô vẫn chưa tìm được thời gian rảnh.

Tối nay Dương Liễu gọi điện hỏi, cô tiện thể dẫn Tần Kiến Thư đi cùng.

"Ôn Sở, bên này!" Từ rất xa đã thấy Dương Liễu đứng trước cửa khu trò chơi giải trí, vẫy tay chào họ.

Ôn Sở dẫn người đi tới, còn chưa đến gần đã thấy ánh mắt của Dương Liễu dán chặt lên người Tần Kiến Thư.

Trên đường đến đây, Ôn Sở đã nhắn tin báo trước với Dương Liễu rằng sẽ dẫn theo một đồng nghiệp, nhưng có thế nào Dương Liễu cũng không ngờ đồng nghiệp đó sẽ là Tần Kiến Thư.

Dương Liễu: "Cô ấy..."

Ôn Sở trực tiếp ngắt lời bạn tốt, nghiêm túc giới thiệu: "Đồng nghiệp cùng văn phòng với mình, Tần Kiến Thư."

"Cậu còn có đồng nghiệp như thế này nữa cơ à..." Dương Liễu nói đầy ẩn ý.

Nói được một nửa, cô nàng nhận được ánh mắt cảnh cáo từ Ôn Sở, không thể không nuốt nốt những lời còn lại vào bụng, hiền lành chào hỏi người ta: "Chào cô Tần, tôi là Dương Liễu, Dương Liễu trong câu dương liễu y y. Tôi là bạn thân từ nhỏ đã lớn lên cùng Ôn Sở."

Tần Kiến Thư khẽ cong môi, lễ phép mỉm cười: "Gọi tôi Tần Kiến Thư là được."

Dương Liễu nhìn Ôn Sở một chút, ánh mắt lại quay về khuôn mặt của Tần Kiến Thư: "Nói mới nhớ... Lúc đến Trung học Trọng Nam, tôi cũng đã gặp cô Tần rồi."

Tần Kiến Thư thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

Dương Liễu tiếp tục nhớ lại: "Có lần các thầy cô tổ chức đại hội tuyên dương giáo viên toàn trường, tôi đến đưa đồ cho Ôn Sở, sau đó tiện thể ở lại dự lễ."

Cô nhớ lần đó Tần Kiến Thư có lên đài chủ tịch nhận bằng khen, ấn tượng đối phương để lại cho cô rất sâu sắc.

Dĩ nhiên, nguyên nhân khiến ấn tượng khắc sâu cũng không phải đơn thuần là vì Tần Kiến Thư xinh đẹp.

Hai người đơn giản trò chuyện vài câu, lúc này điện thoại của Tần Kiến Thư reo lên, nàng bước sang một bên nghe máy.

Nhân lúc người ta rời đi, Dương Liễu lập tức thay đổi sắc mặt.

Cô đưa tay dùng sức kéo lấy cánh tay Ôn Sở, giọng điệu giống như phát điên: "Vụ gì đây? Không phải cậu nói không cặp kè với gái thẳng sao?!"

"Cậu đang nói nhảm gì đó?" Ôn Sở suýt không kiềm được tông giọng mình, đôi mày xinh đẹp lập tức cau thành một cục.

Ôn Sở liếc nhìn Tần Kiến Thư đang đứng cách đó không xa, sau đó phủi tay Dương Liễu ra, thình lình không đếm xỉa tới: "Mình với cô ấy, là tình bạn trong sáng không được à?"

---

Tác giả có vài lời muốn nói:

Ừm ừm, "tình bạn" bằng "môi".

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.