Gái Thẳng Schrodinger

Chương 13: Khuyên bảo



Chương 13: Khuyên bảo

Khu trò chơi giải trí được mở bên cạnh trung tâm thương mại. Cửa hàng mới kinh doanh hoạt động tới hơn 12 giờ đêm.

Hiện tại mới hơn 9 giờ, vẫn còn hơn hai tiếng nữa mới tới giờ đóng cửa, nhưng thực tế trong cửa hàng đã chẳng còn mấy người, hầu hết khách hàng đều đã rời đi.

Nhóm Dương Liễu chọn đến đây ủng hộ vào buổi tối cũng vì lý do này, vừa không làm phiền bạn mình mở cửa kinh doanh, vừa không phải chen lấn hay xếp hàng dài để chơi một số trò.

Thật trùng hợp, hôm nay Dương Liễu không đi cùng nhóm bạn quen thuộc như mọi khi.

Vừa dẫn người vào bên trong, Dương Liễu đã vội vàng kéo một gương mặt xa lạ khác đến trước mặt Ôn Sở, vô cùng nhiệt tình khuấy động không khí: "Đến đây, giới thiệu với mọi người một chút nhé! Hứa Ý Tống, cũng là giáo viên giống hai người, chị ấy đang dạy ở trường Trung học số 6... Hôm nay mọi người đều là tình bạn trong sáng nha."

Câu nói cuối cùng của Dương Liễu chẳng đầu chẳng đuôi, ngoài Ôn Sở ra, hai người còn lại đều không hiểu gì.

Không ngoài dự đoán, nhân lúc không ai để ý, Ôn Sở lén lườm cô một cái.

Dương Liễu chẳng để tâm, đôi mắt xinh đẹp của cô cong cong. Cô vén tóc, tiếp tục nói: "Đây là Ôn Sở, Tần Kiến Thư."

Hai bên đơn giản chào hỏi, coi như đã biết nhau.

Ánh mắt Ôn Sở dừng lại trên người Hứa Ý Tống thêm một lúc. Cô thấy đối phương cột mái tóc dài lên, áo khoác cũng được cởi ra, nhưng sự chú ý của cô rất nhanh đã bị khu vực leo núi gần đó hấp dẫn: "Lúc nãy cô đang định leo núi sao?"

"À...đúng vậy", Hứa Ý Tống xoay người quay đầu lại, mái tóc đuôi ngựa đã cột lên nhẹ nhàng đung đưa theo động tác của cô, khuôn mặt tràn đầy vẻ tươi tắn rực rỡ, "Mọi người có muốn chơi cùng không? Vừa hay giờ cũng không có ai, bên cạnh còn hai sân trống."

Chỉ một động tác xoay người rất nhỏ như vậy, Ôn Sở đã hiểu tại sao Dương Liễu lại bị Hứa Ý Tống hấp dẫn. Nhìn lại lịch sử tình trường đã tan vỡ của đối phương, những năm qua căn bản Dương Liễu đều gục ngã trong tay một kiểu người.

Rạng rỡ và táo bạo, bên trong chất chứa nhiệt huyết và sức sống vô hạn.

Ôn Sở nhớ rất rõ, vào năm Dương Liễu vừa tốt nghiệp đại học, cô nàng từng đi nhảy bungee và nhảy dù cùng bạn gái cũ, kết quả là adrenaline tiết ra quá nhiều khiến cô trực tiếp ngất giữa không trung, đến khi tỉnh lại thì đã ở trong bệnh viện.

Ôn Sở quay đầu nhìn Tần Kiến Thư, chớp mắt: "Chơi không?"

Tần Kiến Thư ngẩng đầu đơn giản đánh giá khu vực leo núi nhỏ này, đáy mắt rõ ràng hiện lên vẻ do dự.

Nàng chưa từng thử, cũng không dám thử.

Nhưng dường như Ôn Sở đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tần Kiến Thư, đúng lúc đổ thêm dầu vào lửa: "Thực ra leo núi cũng được xem là một dạng vận động mạo hiểm, khi đã lên đó, các giác quan khác sẽ được khuếch đại, còn có thể tạm thời quên đi một số chuyện."

Câu nói này vừa khéo chạm vào chỗ đau của Tần Kiến Thư.

Dù hai người không giao tiếp nhiều, nhưng Ôn Sở lại có thể lập tức hiểu được suy nghĩ của nàng.

Nàng quay đầu lại lẳng lặng nhìn Ôn Sở một cái, sau đó đưa ra câu trả lời chắc chắn: "Tôi thử xem."

Nghe mấy người các cô chỉ dùng dăm ba câu đã quyết định xong mọi chuyện, Dương Liễu không khỏi có chút vui mừng: "Ba sân đó vừa hay mỗi người các cậu một cái, mình đứng dưới nhìn với nghỉ ngơi một lát."

Nghe Dương Liễu nói vậy, Ôn Sở khẽ cười, nhìn cô nàng: "Nếu cậu muốn lên thì mình nhường cậu cũng được."

Kết quả là Dương Liễu liên tục xua tay, xem ra rất kháng cự: "Lúc nãy mình đã cùng Hứa Ý Tống leo một vòng rồi, cậu đừng có nhìn thứ này mà nghĩ nó không khó, leo lên rồi cậu sẽ biết."

Thực tế là từ sau lần ngất xỉu giữa không trung trước đây, Dương Liễu đã mắc chứng sợ độ cao. Hôm nay cùng Hứa Ý Tống chơi một vòng là nhờ cô cố gắng gượng mà thôi.

Ba người đã đeo xong dây an toàn dưới sự giúp đỡ của nhân viên hiện trường, cả ba đơn giản vận động tay chân.

Ba sân chơi khác nhau có độ khó khác nhau, lần này Hứa Ý Tống chọn khiêu chiến sân khó nhất, còn Tần Kiến Thư tất nhiên chọn sân dễ nhất.

Để lát nữa tiện leo lên, nàng bắt đầu đưa tay ra sau lưng búi tóc, để lộ nửa phần vai gáy trắng như tuyết và cả đường cong mê người. Ôn Sở vô tình liếc qua một cái.

Ánh mắt đó vừa hay bị Dương Liễu ngồi phía sau bắt gặp: "Đừng nhìn, là gái thẳng đó."

"Vậy còn Hứa Ý Tống?" Ôn Sở dời mắt, nhìn về phía đối phương.

Dương Liễu vô cảm cười gượng hai tiếng, giọng điệu hờ hững: "Hiện tại có vẻ cũng thẳng."

Ôn Sở hiểu ý, nghe xong liền bật cười không chút thương xót.

Thảo nào, cô còn bảo hôm nay hẹn riêng người ta ra ngoài chơi mà chẳng thấy có tiến triển gì, hóa ra là với Hứa Ý Tống, tình bạn trong sáng thật sự chỉ là tình bạn trong sáng.

Tần Kiến Thư kéo dây an toàn trên người, sau khi xác nhận là đã chặt rồi, nàng bắt đầu lần tìm các khối đá lồi trên tường, leo lên từng chút một. Nàng nhìn sang hai sân khác, Ôn Sở và Hứa Ý Tống cũng đã trèo lên trên được vài mét.

Đúng như lời Dương Liễu nói, trò leo núi này khi đứng ở dưới nhìn thì chẳng thấy gì, nhưng lên rồi mới biết không hề đơn giản. Sườn dốc thẳng đứng, mỗi khi tiến về phía trước một bước, hai cánh tay đều phải dùng rất nhiều sức.

Chẳng mấy chốc, Tần Kiến Thư bắt đầu thở dốc.

Nàng vô tình liếc nhìn xuống dưới chân mình, cảm giác choáng váng bỗng nhiên dâng lên— cao quá, ngay cả trái tim trong lồng ngực cũng vì cái nhìn này mà bắt đầu đập nhanh hơn.

Tần Kiến Thư luôn biết bản thân hơi sợ độ cao, nên khi Ôn Sở hỏi nàng có muốn chơi cái này không, nàng đã do dự. Nàng cho rằng độ cao thế này chắc sẽ không thành vấn đề.

Không lâu sau, vầng trán trơn bóng của Tần Kiến Thư bắt đầu rịn một lớp mồ hôi mỏng, lòng bàn tay cũng trở nên dính nhớp.

Người đứng dưới thấy nàng bám chặt một chỗ không nhúc nhích, nhận ra điều bất thường, liền lớn tiếng hét lên phía trên vài câu.

Dưới kia hô gì, Tần Kiến Thư không nghe rõ, nàng tự chuẩn bị tâm lý một lúc, bắt đầu tiếp tục trèo lên trên.

Trò leo núi trong nhà cao hơn mười mét rất nhanh đã chạm tới đỉnh. Tần Kiến Thư trèo lên tới đây gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực, nhưng khi cúi đầu nhìn lại, cảm giác choáng váng vì không có điểm tựa lại một lần nữa xộc thẳng lên đỉnh đầu.

"Thả tay ra, ngả người ra sau! Đừng nhìn xuống dưới!" Nhân viên bên dưới hét lên.

Lần này, Tần Kiến Thư nghe rõ ràng từng chữ.

Dây an toàn của trò chơi leo núi là để dành cho khoảnh khắc này. Dây có chức năng giảm xóc, hoàn toàn có thể chịu được trọng lượng của một người trưởng thành. Chỉ cần Tần Kiến Thư buông tay và nghiêng người ra sau là có thể tiếp đất an toàn.

Nàng ở trên đỉnh ngọ ngoạy gần một phút, cuối cùng ôm suy nghĩ không đếm xỉa đến bất cứ chuyện gì nữa, nhắm chặt hai mắt, thả tay và nghiêng người ra sau.

Toàn thân Tần Kiến Thư căng cứng, vào khoảnh khắc buông tay, đầu óc nàng trống rỗng—cái gì mà quan hệ máu mủ lung ta lung tung, cái gì mà hủy hôn, cái gì mà phiền muộn, dường như tất cả những thứ luôn trói buộc nàng đều biến mất trong khoảnh khắc này.

Cảm giác mất trọng lực không xuất hiện như trong tưởng tượng. Khi mở mắt ra lần nữa, Tần Kiến Thư đã trở lại mặt đất, dưới chân cũng có cảm giác chân thực.

Hứa Ý Tống đã tháo dây an toàn từ lâu, lúc này cô cùng Dương Liễu vây quanh hỏi nàng thấy thế nào.

Tần Kiến Thư tháo dây an toàn trên người, đôi môi hơi tái nhợt: "Tôi không sao, Ôn Sở đâu?"

Nàng nhẹ nhàng thở dốc, vài sợi tóc lưa thưa trên trán ướt đẫm mồ hôi, dính vào da thịt.

Dương Liễu: "Cậu ấy đi mua nước... À, tới rồi kìa."

Theo hướng Dương Liễu chỉ, Tần Kiến Thư nhìn thấy Ôn Sở đang ôm bốn chai nước trong lồng ngực, đi về phía này. Phần tóc đối phương cột đã lỏng, sau khi cởi áo khoác, bên trong cô chỉ mặc chiếc áo thun đen rộng hở eo, dáng người mảnh mai thoáng hiện lên.

Mỗi người cầm một chai nước trên tay, Tần Kiến Thư vặn nắp chai, ngồi xuống ghế dài im lặng uống nước. Bên cạnh, Hứa Ý Tống đang kể cho Dương Liễu nghe địa hình cái sân leo núi khó nhất kích thích thế nào, khuôn mặt tràn đầy hớn hở.

Ôn Sở ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Đôi môi tái nhợt của Tần Kiến Thư bắt đầu chậm rãi khôi phục lại chút sắc hồng, trải nghiệm lúc nãy vẫn còn khắc sâu trong ký ức. Hàng mi dài của nàng run run: "...Rất kích thích."

Ôn Sở khẽ cụp mi, trong đôi mắt ánh lên nét cười nhàn nhạt, cô chậm rãi nói: "Ngoài cảm giác đó ra thì sao? Lúc cô ở trên đó buông tay ngả người ra sau, cô có cảm thấy dường như mọi thứ đều không còn quan trọng nữa không?"

"Có." Tần Kiến Thư chú ý đến giọng điệu của Ôn Sở, chợt nhận ra điều gì đó.

Nàng quay đầu nhìn về phía đối phương, trong giọng nói ôn hòa như nước xen lẫn chút ý cười ngạc nhiên: "Cô Ôn xem tôi là học trò của cô sao?"

Những thủ pháp thường thấy khi viết văn, dù là mượn vật để ví người hay dùng người để ví vật, thì đều là những điều giáo viên hay giảng trên lớp. Tần Kiến Thư không ngờ Ôn Sở sẽ dùng cách khéo léo như vậy để khuyên bảo nàng.

Nhưng phải nói là, quả thật rất hiệu quả.

Tâm sự của Tần Kiến Thư phai nhạt đi rất nhiều, cũng trở nên nói nhiều hơn: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao học sinh của cô đều thích cô như vậy rồi. Nếu là tôi..."

Ôn Sở hơi ngước mắt, ánh nhìn dừng lại trên gương mặt xinh đẹp của Tần Kiến Thư, ánh mắt cô lóe lên: "Hửm?"

Tần Kiến Thư nghênh đón ánh mắt cô, mỉm cười: "Tôi cũng thích."

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi cũng thích!!

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.