Gái Thẳng Schrodinger

Chương 15: Ăn cơm



Chương 15: Ăn cơm

Khi tan cuộc đã là hơn 11 giờ, trăng sáng treo cao. Đối với người luôn giữ thói quen làm việc và nghỉ ngơi điều độ như Tần Kiến Thư mà nói, đây đã được xem như thức khuya.

Nhưng nàng không thấy mệt, thậm chí còn rất chu đáo đưa Ôn Sở tới cổng khu chung cư rồi mới quay xe trở về.

Thực ra, khu chung cư mà Tần Kiến Thư thuê và nơi ở của Ôn Sở cách nhau không xa, cũng không tới một cây số.

Về đến nhà rửa mặt xong xuôi, vừa bước ra khỏi phòng tắm, nàng liền nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị hai cuộc gọi nhỡ từ số lạ trong vùng, cùng với vài tin nhắn chưa đọc.

Ngoài tin nhắn Ôn Sở gửi báo rằng cô đã về nhà ra, mấy tin nhắn còn lại đều do bên ba mẹ ruột nàng gửi tới, nội dung chung là hỏi nàng nghĩ thế nào rồi, rốt cuộc định làm gì.

Dù sao cũng đã qua một buổi tối, Tần Kiến Thư không vội, nhưng điều đó không có nghĩa là họ không vội. Bên nhà trai đang giục đòi trả tiền kia kìa.

Tần Kiến Thư không hấp tấp, nàng mặc áo tắm đi vào bếp, mở tủ lạnh ra, đầu ngón tay lưỡng lự giữa rượu và nước suối, cuối cùng nàng vẫn chọn lấy chai nước.

Rượu không phải thứ gì tốt đẹp, vì chuyện nhỏ này mà uống rượu thì thật không đáng.

Tần Kiến Thư cầm chai nước suối lạnh trở lại sofa, suy nghĩ một lúc, nàng mở danh sách chặn trên WeChat lên, kéo tên Trần Tri Tụng ra khỏi đó, soạn tin nhắn rồi trực tiếp gửi đi:【6 giờ chiều mai, khách sạn Đại Tần, vẫn là căn phòng lần trước. Anh gọi ba mẹ anh đến, chúng ta gặp nhau.】

Tin nhắn với nội dung gần giống như vậy, Tần Kiến Thư cũng gửi cho ba mẹ ruột của nàng.

---

Thức khuya dậy sớm, đối với một người đã quen với việc thức đêm như Ôn Sở thì đây chẳng là gì.

Tối qua, cô nằm mơ cả đêm. Những chuyện xảy ra trong mơ đều mơ hồ không rõ, chúng như được phủ kín một lớp lụa mỏng, ngoại trừ khuôn mặt của Tần Kiến Thư.

Cuối tuần này, Ôn Sở có kế hoạch về nhà với ba mẹ. Để tạo niềm vui bất ngờ cho hai vị trưởng bối, cô còn đặc biệt không thông báo trước—— Kết quả là, buổi chiều khi cô về đến nhà, mở cửa ra chỉ thấy căn nhà trống trơn, nửa bóng người cũng không có.

Tầm khoảng 5 giờ, ở chỗ cửa ra vào mới lờ mờ vang lên tiếng mở cửa. Mẹ cô một tay xách túi trái cây mua bên đường, tay kia dìu chồng bước vào nhà: "Ba con ngủ trưa dậy thì thấy tức ngực, không thoải mái nên đi khám cấp cứu, giờ mới từ bệnh viện về."

Ôn Sở bước tới, nhận lấy đồ trong tay ba mẹ: "Bác sĩ nói sao ạ?"

"Nói không sao, có lẽ là dạo gần đây ăn uống không có kiêng nên đường huyết lại tăng, bảo phải kiểm soát lại một chút."

"Còn nữa, nói với con bao nhiêu lần rồi, về nhà ăn cơm thì phải báo sớm... Hết người lớn đến người nhỏ, chẳng ai khiến mẹ bớt lo." Câu này nối tiếp câu kia, Ôn Sở căn bản không chen lời vào được.

Mẹ cô lúc nào cũng nói dông nói dài như thế, cô đã quen rồi.

Ba và con gái nhìn nhau cười hiểu ý, chân trước chân sau cùng bước vào phòng khách.

Sau khi ngồi xuống dựa vào sofa, ba cô mới quay đầu lại nhìn bà xã vẫn đang khom lưng thay giày: "Có sao đâu, trong nhà ăn không được thì lát nữa để con gái dẫn chúng ta ra ngoài ăn, thỉnh thoảng đổi khẩu vị ăn vài món mới."

Câu này vừa nói ra, giống hệt những gì Ôn Sở nghĩ.

Chỉ là vừa dứt lời, mẹ cô cũng đã bước đến bên này: "Chút tiền lương mỗi tháng của nó còn chẳng đủ cho nó tiêu, ông còn ăn của nó nữa!"

Biểu cảm trên mặt Ôn Sở một nửa là bất lực, một nửa là không biết nói gì. Cô kéo dài giọng: "Mẹ..."

Đúng là vậy, nghề giáo viên đối với cô mà nói cũng không tính là cần câu cơm, cùng lắm chỉ xem như công việc tiêu khiển mà thôi.

Nhà cô không thiếu thốn, cô lại là con một, dù là tiền ba mẹ cho hay tiền thỉnh thoảng kiếm được từ nghề tay trái thì đều dư dả hơn nhiều so với khoản lương nhận từ trường học.

Ôn Sở không muốn để chủ đề bị buộc chặt vào chuyện này, dứt khoát chuyển sang hỏi chuyện khác: "Lúc con vào cửa có thấy thiệp cưới trên tủ, lại có người muốn kết hôn sao? Nhà ai vậy ạ?"

"Con không biết đâu, là con trai một người bạn của ba con dưới quê, con gọi là chú Vương ấy."

"Con có chút ấn tượng, nhưng chẳng phải hai năm trước con trai chú ấy đã kết hôn một lần rồi sao?"

"Người ta đều đã tái hôn rồi, mà con thì đến bạn trai còn chẳng có."

Đề tài đi lòng vòng, lại bị mẹ cô một lần nữa kéo trở về ngõ cụt.

Nghe mẹ nói vậy, Ôn Sở lập tức cứng họng, vội ngậm chặt môi, không nói gì thêm.

Cũng may tivi trong phòng khách vẫn đang mở, có chút âm thanh làm nền, nên mọi người không nói gì thì cũng không đến nỗi là quá trống trải. Chỉ là có một số chủ đề, một khi đã bắt đầu thì rất khó kết thúc chỉ bằng vài ba câu.

Tới tuổi rồi, chuyện giục kết hôn lúc nào cũng là đề tài muôn thuở.

Thấy Ôn Sở lại định lảng tránh, mẹ cô chưa từ bỏ ý định, bà nhích lại gần: "Mẹ nói thật đấy, Sở Sở, khi nào con mới chịu yêu đương cho mẹ xem đây, không nhất thiết phải nghĩ đến chuyện cưới hỏi, cứ thử trước xem sao cũng được."

Bà hạ thấp yêu cầu.

Không ngờ lần này hiếm thấy Ôn Sở lại nhượng bộ: "Yêu cũng được thôi, nhưng là bạn gái thì thế nào ạ?"

Nửa câu đầu khiến người nghe vui sướng một cách bất ngờ, nhưng nửa câu sau lại làm người chìm trong im lặng một lúc.

Ôn Sở chớp chớp đôi mắt hạnh xinh đẹp, ý cười nơi đáy mắt càng đậm. Cô thoải mái ôm lấy chiếc gối ôm, tựa vào sofa, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong nhẹ.

Người lớn thấy cô như vậy, nhất thời cũng không phân biệt được câu này của cô là thật hay là giả.

Mẹ cô do dự một lúc, thuận theo lời cô: "Lại nói vậy để chặn họng mẹ phải không? Cũng không phải là không được. Hồi trước mẹ dùng cơm với mấy đồng nghiệp cũ của ba con, nghe bọn họ nói hai tháng nay lại nộp thêm đề án mới, nói không chừng một ngày nào đó chế độ của chúng ta thật sự thay đổi... Con có giỏi thì tìm một cô bạn gái về cho mẹ xem thử đi."

Dù nói vậy, nhưng mẹ cô vừa nói vừa nhìn chằm chằm biểu cảm của con gái.

Nhưng rất đáng tiếc, lòng Ôn Sở rất bình tĩnh, hoàn toàn không lay động trước sự dò xét này.

Ba cô, người vẫn chưa thể nói chen vào, lúc này cũng thu lại nụ cười trên mặt, ông nghiêm túc nói: "Nói mò. Họp hành rồi nộp đề án bao lần, có lần nào thật sự thông qua đâu? Đừng kéo con vào mấy chuyện linh tinh này."

Bầu không khí vì chủ đề bất thình lình xen ngang này mà ngưng trệ trong phút chốc, nhưng chỉ một lát sau, mọi người lại tiếp tục bàn xem sẽ đi đâu ăn tối như chưa có chuyện gì xảy ra. Dù sao thì cũng sắp đến giờ cơm rồi.

Ôn Sở nghĩ đến một quán ăn gia đình mà cô thường ghé.

Cô mở WeChat ra, định nhắn cho chủ quán để đặt bàn, không ngờ đúng lúc nhìn thấy dòng trạng thái mới nhất mà Tần Kiến Thư vừa đăng lên vòng bạn bè.

Đó là một đường link chia sẻ, có lẽ trong lúc quét mã gọi món nàng đã vô tình bấm nhầm gì đó, thế là đường link được chia sẻ trực tiếp, thậm chí còn chưa kịp xóa.

Nhưng bốn chữ "khách sạn Đại Tần" trên đường link thật sự khá bắt mắt, khiến Ôn Sở nhìn thấy thì hơi ngẩn ra.

Khách sạn Đại Tần à, chi phí ăn một bữa ở đó không hề rẻ. Đến những nơi như vậy ăn uống, không phải bàn chuyện làm ăn thì là vì muốn gặp người rất quan trọng, mời khách ăn cơm để bày tỏ sự tôn trọng.

Nhưng Tần Kiến Thư cũng giống như cô, đều là giáo viên dạy học bình thường trong trường, tất nhiên không thể liên quan đến trường hợp đầu tiên... Vậy thì chỉ có thể là trường hợp thứ hai.

Lòng hiếu kỳ của Ôn Sở, vào lúc này tăng vọt lên đỉnh điểm.

Cô mím môi dưới, quay đầu nhìn ba mẹ vẫn đang nói chuyện phiếm, mỉm cười đề nghị: "Hay là tối nay mình đến khách sạn Đại Tần thử xem sao ạ?"

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.