Chương 14: Trải nghiệm
"Thích" được chia thành rất nhiều loại, có thích đối với bạn bè, thích đối với người thân, còn có...
Ánh mắt Ôn Sở lấp lánh như nước, cô bỗng cúi đầu mỉm cười, chuyển sang chủ đề khác: "Chỉ là mọi người chưa tiếp xúc nhiều với cô, nên chưa quen với sự nghiêm khắc của cô mà thôi. Nhưng tôi tin rằng, sau ba năm nữa, khi họ nhắc lại quãng thời gian cấp ba này, người mà họ nhớ nhất chắc chắn sẽ là cô đấy khối trưởng Tần."
Còn có loại yêu thích ám muội và nồng nhiệt nhất.
Tần Kiến Thư rõ ràng là gái thẳng, ngay cả khúc mắc chuyện tình cảm trước đây còn chưa giải quyết xong, hiển nhiên không thể là loại tình cảm cuối cùng kia.
Lòng Ôn Sở hiểu rất rõ, nhưng cô vẫn không thể ngăn mình ngẩn ngơ trước từ "thích" của đối phương.
"Hai người nghỉ ngơi xong chưa, chúng ta đi xem chỗ khác nhé?" Đúng lúc này Dương Liễu quay đầu lại nhìn họ.
Hứa Ý Tống đã trải nghiệm hết ba sân leo núi có độ khó khác nhau trong khu trò chơi giải trí, lúc này cô đang mặc áo khoác.
Cô nghiêng đầu nhìn Dương Liễu, không khó để nhìn ra hiện tại cô đang rất hào hứng: "Trước đây tôi từng xem mấy bài review những khu trò chơi giải trí khác trên mạng, có nhiều trò trên cao chơi rất vui. Không biết ở đây có không?"
"Có." Dương Liễu bất đắc dĩ nhìn cô, chỉ suy nghĩ một chút rồi đáp ngay, "Các trò trên không đều ở tầng hai, giờ chắc không đông người, có đi cũng không cần phải xếp hàng."
Hai người trò chuyện rôm rả, Ôn Sở nghe xong liền cầm chai nước đứng dậy khỏi băng ghế nghỉ, nghiêng người: "Vậy chúng ta tạm thời chia nhau ra chơi nhé. Bạn tôi hơi sợ độ cao, tôi dẫn cô ấy đi trải nghiệm mấy trò nhẹ nhàng trước."
Nói xong, Ôn Sở liếc nhìn Dương Liễu, khóe môi cong lên, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Dương Liễu lập tức hiểu ý nụ cười này, hàm ý của nó chính là: "Tự cầu phúc đi."
Như nhiều lần trong quá khứ, rõ ràng là sợ độ cao, vậy mà chỉ vì được ở bên người mình thích nên cứ cố tỏ ra mạnh mẽ.
Ôn Sở luôn giữ quan điểm "não yêu đương cần phải được chữa trị", vì lẽ đó từ trước đến nay cô không hề khuyên.
Quả nhiên, sau khi nhận được ánh mắt của Ôn Sở, Dương Liễu cũng giả bộ như chưa thấy gì.
Dương Liễu giả vờ giả vịt nhìn sang nơi khác, bước đến bên cạnh Hứa Ý Tống: "Được rồi, lát nữa tụi mình chơi xong sẽ qua tìm hai người."
Thực ra, kế hoạch tối nay vốn chỉ có cô và Hứa Ý Tống, Ôn Sở đột ngột nói muốn tới, nên giờ tách ra chơi cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nhìn theo bóng hai người rời đi, Tần Kiến Thư vẫn ngồi tại chỗ nghỉ ngơi, chưa có ý định đứng lên.
Ôn Sở cũng không lên tiếng giục, chỉ thấy người phụ nữ chậm rãi vặn nắp chai nước, nhấp một ngụm. Lúc này nàng mới hơi ngửa mặt, nhìn về phía cô: "Sao cô biết tôi có chứng sợ độ cao?"
Trong mắt Tần Kiến Thư, ngoại trừ hiếu kỳ ra còn có một cảm xúc hoàn toàn đối lập, đó là sự thấu hiểu.
Rõ ràng là đã biết mà vẫn cố tình hỏi.
Ôn Sở không lập tức trả lời câu hỏi này, cô một lần nữa ngồi xuống sát bên đối phương, bỗng nhiên quay mặt sang. Trong đôi đồng tử đen láy phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của Tần Kiến Thư: "Nhìn khuôn mặt của tôi, cô thấy cái gì?"
Khoảng cách rất gần, Tần Kiến Thư còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt phóng đại của Ôn Sở đã ngay trước mắt.
Nàng lớn đến từng tuổi này rồi, nhưng rất ít khi tiếp xúc với người khác gần như vậy. Theo lý mà nói, vừa nhận thức được tình huống này, nàng nên lập tức kéo giãn khoảng cách mới phải. Nhưng khi nhìn Ôn Sở trước mặt, nàng lại không làm vậy.
Tần Kiến Thư thật sự làm theo lời đối phương, nhìn thật kỹ.
Ngũ quan của Ôn Sở tinh xảo, làn da rất đẹp, da thịt trắng nõn mịn màng, gần như không nhìn thấy lỗ chân lông. Dưới hàng lông mi dài cong vút là đôi mắt sáng tựa như làn nước mùa thu. Tần Kiến Thư khó mà nói rõ, đến tột cùng diện mạo của đối phương thuộc kiểu nào.
Chỉ là cảm giác mà Ôn Sở mang đến cho nàng, lúc thì chu đáo, ngoan ngoãn ngọt ngào, lúc lại khiến người ta cảm thấy nhìn không thấu.
Nhìn một hồi lâu, Tần Kiến Thư nộp một bài thi trống không, nàng không có đáp án: "Là gì cơ?"
"Đương nhiên là đôi mắt." Ôn Sở mím môi thành một đường, cuối cùng cũng xem như chủ động kéo giãn khoảng cách, chỉ là trong giọng điệu mang theo chút bất đắc dĩ.
Lúc nãy khi chơi trò leo núi, sân của Tần Kiến Thư ở ngay bên trái cô. Khi quay đầu nhìn, cô không chỉ một lần trông thấy biểu cảm sợ hãi nhưng cứ khăng khăng gắng gượng trên mặt đối phương.
Rất nhiều năm qua, Ôn Sở không ít lần nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt Dương Liễu. Không phải sợ độ cao thì là gì?
Tần Kiến Thư giả bộ như vừa hiểu ra, giọng nói nhẹ nhàng: "Thì ra là vậy."
Bất chợt, nàng đặt lòng bàn tay lên đùi, xoa nhẹ hai lần rồi đứng dậy, mỉm cười tao nhã: "Nghỉ ngơi xong rồi, làm phiền cô Ôn dẫn tôi trải nghiệm thử mấy trò khác."
Rời khỏi khu leo núi, Ôn Sở dẫn Tần Kiến Thư đi dọc theo con đường, lần lượt thử từng trò trong khu vui chơi, như VR mô tô, đua xe Go Kart trong nhà, đấm bốc giải tỏa căng thẳng, vân vân.
Những khu trò chơi giải trí như vậy, thời đại học Ôn Sở đã sớm chơi cùng bạn. Hiện tại ngược lại là Tần Kiến Thư tỏ ra rất thích thú.
Trong đó có một trò bắn cung, nhân viên đứng bên cạnh giải thích, tấm bia được đặt cách khoảng sáu, bảy mét.
Ôn Sở bắt đầu thử một tí, cây cung rất nặng, muốn cô vừa dùng một tay giương cung, đồng thời kéo căng dây cung bắn trúng bia thì gần như là chuyện không thể. Vì vậy, cô chỉ thử kéo dây cung một chút rồi trực tiếp đặt cung xuống.
Nhưng mà ngay khi cô vừa treo cung lên tường, một mũi tên từ bên cạnh "vút" một tiếng bay ra, cắm vững vào tấm bia cách đó vài mét.
Ôn Sở nhướng mày, quay đầu nhìn, chỉ thấy Tần Kiến Thư ánh mắt trầm tĩnh, vẫn đang giữ nguyên tư thế bắn cung.
Nhân viên bên cạnh cũng cất tiếng thán phục: "Oa! Trước đây quý khách từng luyện qua rồi sao?"
Nhận ra ánh mắt của Ôn Sở, Tần Kiến Thư buông cây cung trong tay xuống, nhìn về phía cô, nụ cười rất nhạt: "Trước đây thỉnh thoảng có người rủ đi chơi vài lần."
Sau khi nói xong, nàng cầm lấy mũi tên trong ống tên, giương cung thêm vài lần nữa.
Nhân lúc đối phương không chú ý, Ôn Sở đứng một bên lén giơ điện thoại trong tay lên, chụp vài tấm hình làm kỷ niệm.
Đến khoảng gần 11 giờ, bọn họ cùng hai người kia hẹn gặp nhau ở tầng hai.
Trò chơi trong khu giải trí cũng đã chơi gần hết, Tần Kiến Thư cũng không còn hứng thú nhiều như lúc đầu.
Thời gian không còn sớm, bọn họ chuẩn bị rời đi. Khi ra ngoài, các cô đi ngang qua một chiếc máy trải nghiệm cảm giác sinh nở được đặt trong góc nhỏ, thấy có một nữ sinh đang nằm trên đó trải nghiệm.
Dương Liễu không nghĩ ngợi nhiều, cô dừng bước, thuận miệng hỏi một câu: "Mọi người có ai muốn thử không?"
Hứa Ý Tống liếc mắt nhìn, không có hứng thú lắm, cô nghĩ gì nói đó: "Thử cái này làm gì, sau này đâu phải là không sinh con? Cùng một nỗi khổ, tại sao phải trải nghiệm ở đây trước?"
Dương Liễu lập tức im bặt, lời nói của Hứa Ý Tống giống như một con dao vô hình, trực tiếp đâm vào tim cô.
Ôn Sở là người hiểu rõ tâm trạng của đối phương nhất, cô đồng cảm liếc nhìn đối phương một cái: Đấy, cưa gái thẳng chính là kết cục này.
Nghĩ tới việc này, Ôn Sở chuyển sang nhìn Tần Kiến Thư: "Tần Kiến Thư?"
Nói tới gái thẳng, ở đây không chỉ có mỗi Hứa Ý Tống.
Nhưng phản ứng của Tần Kiến Thư lại nằm ngoài dự đoán của Ôn Sở. Chỉ thấy đối phương nhìn chằm chằm chiếc máy trải nghiệm cảm giác sinh nở kia một lúc, thái độ bỗng trở nên lạnh nhạt: "Không cần, tôi không định sinh con."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.