Chương 17: Tin tưởng
Tần Kiến Thư là một người sống vô cùng có thể diện, hay nói cách khác là rất cố chấp. Những món ăn có trong lễ đính hôn với Trần Tri Tụng khi đó, hôm nay không thiếu một món.
Ba mẹ nàng lo lắng bận bịu muốn cứu vãn cuộc hôn nhân có lợi này, nhưng mẹ Trần là người rất rõ ràng.
Nếu như trước đây bà cảm thấy Tần Kiến Thư quá có chính kiến, sợ sau này con trai bị áp chế đến chết, nên chỉ đơn giản muốn làm giảm nhuệ khí của đối phương. Vậy thì hôm nay sau khi chuyện "em họ" xảy ra, mẹ Trần cũng đã phán tử hình cuộc hôn nhân này.
Mấy người trong phòng rời đi thì chẳng quay lại nữa.
Tần Kiến Thư cố gắng ăn, nhưng chung quy không thể ăn hết một bàn đầy thức ăn như vậy.
Sau khi đóng gói, khách sạn còn chu đáo cử người giúp mang đồ ra xe.
Cuối cùng Ôn Sở cũng không đến khách sạn Đại Tần ăn bữa cơm này, lòng hiếu kỳ của cô cũng chỉ kéo dài trong nháy mắt.
Ba cô nói khách sạn Đại Tần "quá bình thường", mùi vị như nhau, đầu bếp cũng như nhau, ngoại trừ hải sản tươi ra thì hoàn toàn không cần phải đến đó ăn các món gia đình.
Ôn Sở nghe xong cũng đồng tình, dứt khoát chọn nơi khác.
Hai ngày cuối tuần ngắn ngủi trôi qua rất nhanh. Sáng thứ hai, các lớp liền bước vào giai đoạn căng thẳng "nước đến chân mới nhảy", ngay cả người bình thường ghét học nhất như Dương Tương cũng ôm tài liệu ôn tập ra nghiền ngẫm, bày trận nghênh đón kỳ thi giữa kỳ lần này.
Trong giờ tự học buổi sáng Ôn Sở đã ghé qua lớp mình một vòng, thấy vẻ mặt đau khổ cực kỳ oán hận của Dương Tương, cô không khỏi trêu: "Dương Tương, mấy kiến thức này đã vào đầu chưa?"
Dương Tương phát điên: "A a a!! Cô Ôn, cô đừng có như vậy mà!"
Ôn Sở lại ung dung đi sang chỗ khác.
Khi trở về văn phòng, chỗ ngồi chếch phía đối diện đã có người ngồi.
Tần Kiến Thư đang sắp xếp đề thi giữa kỳ lần này, vừa nhìn thấy Ôn Sở vào cửa nàng đã lập tức ngẩng đầu chào hỏi: "Chào buổi sáng, cô Ôn. Để xem, kỳ thi lần này lớp 11/4 của cô thể hiện thế nào."
Hai ngày cuối tuần không gặp Tần Kiến Thư, vừa nhìn thoáng qua, Ôn Sở đột nhiên cảm thấy dường như cả người đối phương đã xảy ra chút thay đổi vi diệu khó mà nói rõ. Tuy nhiên, đến cùng là cái gì thay đổi, cô cũng không thể xác định.
Kỳ thi giữa kỳ lần này là lần đầu tiên Tần Kiến Thư phụ trách một kỳ thi lớn sau khi được chuyển công tác xuống khối dưới. Các lớp được chia nhỏ theo ban đã chọn, phân bố ở các phòng thi khác nhau, mỗi phòng thi có hai giáo viên giám thị được ghép cặp bằng cách rút thăm.
Lần này, Ôn Sở được xếp chung với một giáo viên cô chưa từng cộng tác, cả hai đều không biết nhiều về đối phương.
Phòng thi mà họ gác nằm ở tầng bốn, môn đầu tiên là môn Ngữ văn.
Đề được phát xuống, học sinh bên dưới làm bài, Ôn Sở trên bục giảng cũng bắt đầu xem qua đề thi. Kỳ thi giữa kỳ lần này do Trọng Nam bọn họ và trường Trung học số 6 bên cạnh cùng phối hợp ra đề, cô cũng không phải là giáo viên soạn đề thi.
Không lâu sau, cô Dương xách một cái ghế ra phía sau lớp rồi ngồi xuống.
Rất nhanh, cả phòng thi chỉ còn lại tiếng sột soạt của bút viết và tiếng lật xem bài thi.
Kim phút của chiếc đồng hồ treo trên vách tường quay một vòng trên mặt số. Bỗng nhiên, bên ngoài phòng thi vang lên tiếng kêu sắc nhọn khi bàn học ma sát với sàn, còn có cả tiếng cãi cọ rất rõ, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Học sinh trong phòng hiếu kỳ nhìn xung quanh. Cô Dương ngồi ở phía sau nghe một lúc, cuối cùng không nhịn được liền đi qua cửa sau, bước ra ngoài kiểm tra.
Ôn Sở thấy các học sinh phía dưới lờ mờ có dấu hiệu xôn xao, cô dùng tay vỗ xuống bàn giáo viên, lên tiếng nhắc nhở: "Nghiêm túc làm bài của mình đi, chuyện bên ngoài không liên quan đến các em."
Chẳng mấy chốc, động tĩnh bên ngoài biến mất, cô Dương cũng quay lại lớp học.
Ôn Sở bước xuống bục giảng, đi đến bên cạnh cô Dương, thực ra cô cũng tò mò: "Cô Dương, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
Cô Dương nhỏ giọng báo cho: "Ở phòng thi tầng ba có học sinh mang điện thoại vào gian lận rồi bị khối trưởng Tần bắt được, động tĩnh không nhỏ, nhưng không biết là học sinh lớp nào."
Gian lận bị bắt quả tang, đây không phải là chuyện gì mới. Nhà trường đã nhiều lần cảnh cáo là không được mang điện thoại, huống chi là trong chỗ thi như thế này?
Ôn Sở không để tâm, rất nhanh quay lại bục giảng tiếp tục gác thi.
Bài thi Ngữ văn kéo dài hai tiếng rưỡi, kết thúc vào lúc 10 giờ sáng.
Ôn Sở sắp xếp bài thi cẩn thận rồi đi từ tầng bốn xuống. Vừa đến cửa văn phòng, cô đã nghe thấy tiếng cãi cọ vọng ra từ cánh cửa khép hờ: "Em đã nói rồi, em không có gian lận!"
"Nếu không gian lận thì tại sao em mang điện thoại vào phòng thi? Lại còn đúng lúc Lý Hưng Châu gửi đáp án cho em? Nếu không phải hai em đã bàn trước thì em ấy dám gửi đáp án cho em trong phòng thi sao? Gian lận mà còn không nhận! Khối trưởng Tần, tôi thấy nên trực tiếp gọi phụ huynh, cái gì cần báo thì cứ báo, cần phạt thì phải phạt!"
Hai giọng nói này, Ôn Sở đều cảm thấy rất quen tai.
Cô ôm bài thi, đẩy cửa bước vào. Tiếng tranh cãi dừng lại, mọi người trong văn phòng đều nhìn về phía cô.
"Cô Ôn!"
"Cô Ôn."
Tần Kiến Thư và Kỳ Phong Nguyệt gần như cùng lúc mở miệng gọi Ôn Sở.
Trong văn phòng chật kín người, ánh mắt của Ôn Sở lướt nhanh qua Kỳ Phong Nguyệt và một em học sinh nam khác, rồi dừng lại trên người Tần Kiến Thư: "... Hóa ra người bị bắt gian lận là học sinh của lớp tôi sao?"
"Cô Ôn, em không gian lận!" Kỳ Phong Nguyệt đột nhiên phẫn nộ hét lên, khuôn mặt thanh tú và trong trẻo của thiếu nữ tràn đầy vẻ bướng bỉnh.
Ôn Sở nhìn cô bé một cái, không nói gì, quay người lại hỏi thăm Tần Kiến Thư để hiểu rõ tình hình.
"Lý Hưng Châu gian lận là do tôi bắt được. Có người gửi đáp án cho em ấy, hiện tại vẫn đang điều tra xem là ai gửi. Nhưng sau đó em ấy đã chuyển đáp án cho Kỳ Phong Nguyệt của lớp cô." Về việc làm sao Tần Kiến Thư biết được người đó là Kỳ Phong Nguyệt, thì là vì Lý Hưng Châu thậm chí còn không thay đổi ghi chú trên QQ, trực tiếp để tên thật là Kỳ Phong Nguyệt.
Điều quan trọng nhất là sau khi kiểm tra, Kỳ Phong Nguyệt cũng bị phát hiện là có giấu điện thoại trong người vào phòng thi.
Hai yếu tố này chồng chéo lên nhau, Kỳ Phong Nguyệt khó mà bào chữa.
Ôn Sở nhíu mày, quay đầu lại liếc mắt nhìn nam sinh khác trong văn phòng: "Vậy...bạn học nam đó nói thế nào?"
Tần Kiến Thư khẽ thở dài: "Lý Hưng Châu nói em ấy và Kỳ Phong Nguyệt không có thông đồng để gian lận, chỉ gửi đại đáp án cho Kỳ Phong Nguyệt thôi, căn bản không ngờ sẽ hại Kỳ Phong Nguyệt."
Một lời giải thích không có chút thuyết phục.
Ôn Sở mím nhẹ môi dưới, đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
Trong tình huống này, Kỳ Phong Nguyệt căn bản không có cách nào chứng minh bản thân vô tội, đặc biệt là khi biểu hiện thường ngày của cô bé không tốt, tất cả giáo viên bộ môn đều nhìn thấy rõ.
Nhưng là học sinh của mình, Ôn Sở hiển nhiên hiểu rõ. Cô biết Kỳ Phong Nguyệt hoàn toàn không quan tâm đến thành tích, thậm chí cố ý bỏ bê việc học. Thử hỏi một học sinh như thế, làm sao bỗng dưng nổi hứng đi gian lận?
Ôn Sở im lặng một lúc, nhấc mắt nhìn về phía Tần Kiến Thư: "Vậy theo cô Tần, chuyện này nên xử lý thế nào?"
"Cô Ôn, tôi đang chờ cô." Tần Kiến Thư bình tĩnh nhìn về phía cô.
"Chờ tôi?"
Vẻ mặt Ôn Sở thoáng hiện chút kinh ngạc, cô không hiểu câu "chờ cô" mà Tần Kiến Thư nói là có ý gì.
Đợi một lúc, Ôn Sở thấy Tần Kiến Thư xoay đầu, ánh mắt đối phương xuyên qua khe cửa sổ ban công, nhìn về phía Kỳ Phong Nguyệt. Giọng nói ôn hòa và lạnh lùng cũng theo đó vang lên: "Cô Ôn, cô mới là giáo viên chủ nhiệm của Kỳ Phong Nguyệt. Trong số các giáo viên chúng ta, cô là người tiếp xúc với em ấy nhiều nhất, nghe nói mối quan hệ của hai người còn rất tốt?"
"Tôi muốn nghe ý kiến của cô Ôn. Cô cảm thấy Kỳ Phong Nguyệt em ấy...có khả năng gian lận không?"
Khi hỏi đến "có khả năng gian lận không?", Tần Kiến Thư dời mắt, xoay người lại.
Ôn Sở bị hỏi cho ngẩn ra, cô không ngờ trong tình huống này, điều Tần Kiến Thư nghĩ tới không phải là sẽ xử lý thế nào, mà trái lại còn đến trưng cầu ý kiến giáo viên chủ nhiệm là cô.
Ôn Sở ôm lấy bài thi trong tay, khẽ cười: "Lẽ nào tôi nói em ấy không gian lận, là cô Tần sẽ tin sao?"
Nhưng Tần Kiến Thư lại rất nghiêm túc: "Tất nhiên là tôi tin."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.