Gái Thẳng Schrodinger

Chương 18: Kết quả



Chương 18: Kết quả

Niềm tin là một thứ rất khó nói, nhưng cảm giác được ai đó tin tưởng vô điều kiện lại vô cùng đặc biệt.

Sao Tần Kiến Thư tin cô đến vậy? Ôn Sở không rõ lắm.

Dẫu sao cô cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp 11/4, bình thường mà nói, nếu chủ nhiệm lớp đứng ra nói giúp những chuyện như vậy thì khó tránh khỏi mang tiếng thiên vị.

Ôn Sở nhìn chằm chằm đối phương một lúc, rất nhanh không còn tâm trạng để đùa, cô nghiêm túc lặp lại: "Nếu cô đã hỏi tôi, vậy tôi nói thẳng, tôi cho rằng Kỳ Phong Nguyệt không cần thiết phải gian lận."

Là giáo viên chủ nhiệm lớp 11/4, Ôn Sở không dám nói bản thân nắm rõ tình hình tất cả học sinh của lớp trong lòng bàn tay, nhưng một số học sinh đặc biệt thì cô biết khá rõ, trùng hợp Kỳ Phong Nguyệt chính là một trong số đó.

Trung học Trọng Nam là trường cấp ba tư thục, so với trường Trung học số 6 bên cạnh thì mọi mặt đều tốt hơn, nhưng học phí và chi phí mỗi kỳ không hề nhỏ.

Kỳ Phong Nguyệt chuyển thẳng từ trường Trung học số 1 sang Trọng Nam một tháng sau ngày khai giảng lớp 10. Có người nói, ở bên đó cô bé bị phạt cái gì đó, gây ra không ít rắc rối.

Lúc nhập học, gia đình cô bé trực tiếp bỏ tiền quyên góp một nhà thi đấu thể thao cho trường Trọng Nam, cộng thêm tiền tu sửa lại bãi tập.

Hiệu trưởng niềm nở đón tiếp vị tiểu tổ tông này, cũng nhiều lần căn dặn phải "chăm sóc đặc biệt".

Các thầy cô bị nhắc nhở, nên ngầm hiểu gia cảnh của Kỳ Phong Nguyệt. Bình thường có việc gì thì bọn họ căn bản đều mở một mắt nhắm một mắt, sống yên ổn với nhau.

Cũng may Kỳ Phong Nguyệt cũng không phải kiểu cứng đầu. Cô bé không học, nhưng cũng sẽ không ảnh hưởng đến bạn học khác, quá đáng nhất nhiều lắm là ngủ trong giờ học, đi thi nộp giấy trắng.

Còn chuyện gian lận...

Ôn Sở vẫn giữ nguyên ý kiến, là không cần thiết.

"Cô Tần, cô mới từ khối 12 chuyển xuống đây chưa đầy hai tháng nên không biết gia cảnh của Kỳ Phong Nguyệt. Nhà em ấy chỉ có hai người là em ấy và chị gái, về phần học hành, bình thường đứa bé này rất mờ nhạt, nhưng không phải là học sinh xấu. Ý kiến của tôi là không bằng điều tra lại cẩn thận một chút, đừng dễ dàng gắn mác gian lận cho học sinh."

Ôn Sở từ tốn bày tỏ quan điểm của mình.

Cô thấy Tần Kiến Thư đang lắng nghe rất nghiêm túc.

Chỉ thấy người phụ nữ khẽ cau mày liễu, hơi vuốt cằm.

Tần Kiến Thư chống tay trái lên cánh tay còn lại đang vòng qua eo, nâng cằm rồi đăm chiêu: "Tôi cũng nghĩ vậy, cho nên mới đến hỏi cô."

Ý kiến của phần lớn các giáo viên trong khối là phải thì xử lý, không phải thì cho qua chuyện.

Chỉ có Ôn Sở.

Ở chỗ Ôn Sở, Tần Kiến Thư nghe được lời bản thân muốn nghe.

Chỉ chốc lát sau, nàng thả hai tay xuống, nhấc mắt nhìn Ôn Sở, mỉm cười thân thiết: "Được rồi, tôi sẽ cân nhắc thêm, cô Ôn cứ bận việc của mình đi."

---

Chuyện của Kỳ Phong Nguyệt tạm thời chưa có kết luận, cô bé được quay lại phòng thi, tiếp tục làm bài.

Hai ngày thi được bố trí chặt chẽ, sau khi kết thúc, tất cả mọi người thoát khỏi trạng thái căng thẳng, tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Kết thúc môn thi cuối cùng, lúc trở lại lớp, Ôn Sở lập tức bị học sinh vây quanh hỏi thăm về quyết định xử phạt.

"Cô Ôn, Kỳ Phong Nguyệt cậu ấy có khả năng bị kỷ luật không ạ?"

"Cô Ôn cô tin bọn em đi, Kỳ Phong Nguyệt cậu ấy thật sự không có gian lận đâu. Bình thường cậu ấy chỉ chơi với bọn em, căn bản không quen tên Lý Hưng Châu bên lớp 11/8 kia!"

Ôn Sở không ngẩng đầu lên, thuận miệng tiếp lời: "Không quen mà người ta đặc biệt gửi đáp án cho em ấy trong phòng thi sao?"

Dương Tương nhanh miệng đáp: "Còn không phải do thằng đó thích thầm..."

Nói được một nửa, cậu nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm chặt miệng.

Ôn Sở ngoài ý muốn biết được tin này, lập tức hiểu rõ.

Cô nói rồi mà, hỏi đi hỏi lại hai người đều nói là không quen, vậy sao Lý Hưng Châu cứ nhất quyết chuyển đáp án cho Kỳ Phong Nguyệt trong phòng thi?

Hóa ra là còn có lý do này.

Nếu như là vì thích thầm, tất cả đều trở nên thuyết phục.

"Được rồi" Ôn Sở đuổi học sinh trở về chỗ ngồi, để lại một câu đầy bất lực: "Việc này sẽ sớm có kết luận. Cô tin em ấy không có gian lận, nhưng quyền quyết định cuối cùng không thuộc về cô."

Quả nhiên, đến giờ nghỉ trưa hôm sau, Tần Kiến Thư đã thông báo kết quả xử lý vụ gian lận lần này qua loa phát thanh.

Lý Hưng Châu gian lận bị bắt quả tang là chuyện không thể thay đổi, hình phạt là cảnh cáo, cùng với đó là hủy kết quả môn thi có liên quan, thông báo phê bình toàn khối, đồng thời mời phụ huynh lên làm việc.

Về phần Kỳ Phong Nguyệt, cô bé được xếp chung với một vài cái tên khác, kết quả thông báo là: Mang điện thoại vào phòng thi, nhưng không bị gắn mác là gian lận.

Trong lúc nhất thời, phòng học yên tĩnh bắt đầu xôn xao. Dương Tương và bạn học ngồi cạnh lập tức vui đến mức suýt nhảy cẫng khỏi ghế. Dù Kỳ Phong Nguyệt không biểu lộ quá nhiều, nhưng chung quy không giấu được vẻ vui sướng trên khuôn mặt.

Phải đến khi Ôn Sở gõ nhẹ hai cái "thùng thùng" lên bệ giảng, cả lớp mới yên lặng trở lại.

Phải nói rằng, kết quả này cũng khiến cô rất hài lòng.

Nhưng vì ngại mình là giáo viên, Ôn Sở chung quy vẫn phải giữ vững vẻ đoan trang một chút: "Nhớ cho rõ, có biết không? Để cô xem kỳ thi lần sau còn ai lén mang điện thoại."

Giọng điệu căng thẳng và bộ dạng nghiêm khắc đó duy trì chưa tới vài giây, thì nụ cười cũng đã xuất hiện bên môi cô: "Còn nữa, nhớ phải tới cảm ơn cô Tần đấy."

Ôn Sở ở lại coi lớp một lát, cô gọi lớp phó kỷ luật lên bục giảng thay mình, sau đó rời đi trước.

Giờ nghỉ trưa tập thể, ngoài những giáo viên tự nguyện ở lại ra thì trong khối căn bản không có ai. Ôn Sở từ lớp học trở về, không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng dáng Tần Kiến Thư trong văn phòng.

Cô nghĩ thầm, kẻ cuồng công việc chính là như thế này đây.

Người ta làm việc là để cầm lương, còn Tần Kiến Thư làm việc chính là làm việc.

Tiếng động khi Ôn Sở bước vào phòng rất rõ ràng, khi mở cửa còn mang theo một cơn gió lạnh ùa vào.

Tần Kiến Thư vừa ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy cô: "Cô Ôn, cô đến rất đúng lúc, có chuyện này tôi muốn nói với cô. Tôi đã hỏi thăm tình hình của Kỳ Phong Nguyệt lớp cô, đối với kiểu đặc biệt ghét học như em ấy, tôi nghĩ vẫn cần phải gặp chị em ấy một lần để trao đổi chi tiết hơn."

Vừa mở miệng đã nói chuyện công việc, lại còn không phải đang trong giờ làm, Ôn Sở có chút không tỉnh táo.

Cô cầm ly giữ nhiệt trong tay, vừa thả hồn, vừa chậm rãi vòng về bàn làm việc của mình: "Chuyện này trước đó tôi cũng đã nghĩ tới rồi, nhưng chị của Kỳ Phong Nguyệt rất bận, thường xuyên không ở trong tỉnh. Tôi gọi điện hẹn nhiều lần nhưng đều không hẹn được."

Trong phòng được máy điều hòa làm ấm, giữa trưa thế này, chút mệt mỏi trong đầu Ôn Sở nhanh chóng bị phóng đại.

Cô có chút mất tập trung.

Mà chếch phía đối diện, Tần Kiến Thư vẫn chưa phát hiện điều đó.

Nghe Ôn Sở trả lời vậy, nàng mím môi cười cười, tiếp tục nói: "Không sao, trước đó không lâu tôi đã gọi điện hỏi qua rồi. Cô Kỳ nói thứ sáu tuần này cô ấy phải về công ty con ở Vân Thành họp, vừa khéo có khoảng nửa tiếng đến một tiếng nghỉ trưa."

"Vậy cô Tần, cô định thứ sáu đến thẳng công ty cô ấy hỏi thăm à?" Thuận theo dòng suy nghĩ của đối phương, Ôn Sở gần như là theo bản năng hỏi lại.

"À——?"

"Hả?"

Hai người không hẹn mà cùng phát ra tiếng ngờ vực.

Ôn Sở thắc mắc tại sao Tần Kiến Thư lại ngờ vực, còn Tần Kiến Thư thì...

"Cô Ôn, cô không đi sao?"

---

Tác giả có lời muốn nói:

Vợ không đi cùng tôi sao, hả hả hả?

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.