Gái Thẳng Schrodinger

Chương 21: Phiếu khảo sát



Chương 21: Phiếu khảo sát

Tiếng cười khe khẽ vốn ở hàng ghế sau lại một lần nữa giương cao, rõ ràng là đám nhóc con phía sau chẳng hề nể mặt một chút nào.

Ôn Sở kéo bịt mắt xuống, ngẩng đầu đã thấy Tần Kiến Thư đứng trước mặt mình, đập vào mi mắt vẫn là gương mặt quen thuộc ấy.

Cô cũng không rõ liệu Tần Kiến Thư có nghe thấy câu cô vừa nói không.

"Mọi người tập trung đủ rồi chứ? Đóng cửa chuẩn bị xuất phát nhé, mọi người thắt chặt dây an toàn nào!" Đột nhiên, bác tài xế xe buýt cất giọng to rõ, cửa xe bên dưới bắt đầu chầm chậm khép lại.

"..." Ôn Sở lấy lại tinh thần, vội vàng nhích vào trong một chỗ, nhường chỗ ngồi cho Tần Kiến Thư.

Tần Kiến Thư ngồi xuống bên cạnh cô, nàng vén mái tóc dài ra sau vai, phủi bỏ hơi lạnh trên người.

Nàng vừa từ bên ngoài vào, mà trời còn đang mưa lất phất. Ôn Sở liếc mắt liền thấy sợi tóc và chân mày đối phương còn vương vài giọt nước nhỏ, đầu ngón tay bị đông cứng nên hơi đỏ lên.

Tần Kiến Thư phát hiện ánh mắt của Ôn Sở, cũng quay sang nhìn cô.

Đồ bịt mắt của Ôn Sở vẫn còn vắt trên mũi, khi cô chớp mắt, hàng mi nhỏ dài nhẹ nhàng rung động, tựa như lông vũ rơi xuống.

Hai người đối mặt một lúc, đột nhiên, một cái đầu thò ra từ khe hở giữa ghế hai người: "Cô Tần, vừa rồi không phải là cô lên xe buýt lớp 11/6 sao ạ?"

Người ngồi phía sau chính là Giang Hâm, lớp trưởng lớp 11/4, vì chức vụ ở lớp nên bình thường cô bé tiếp xúc với các thầy cô bộ môn khá nhiều.

Tần Kiến Thư quay đầu lại, qua khe hở nho nhỏ đó trông thấy khuôn mặt phóng đại của Giang Hâm.

Nàng dịu dàng mỉm cười, trêu chọc: "Vừa rồi cô lên xe lớp 11/6 điểm danh. Sao vậy? Lớp các em không hoan nghênh cô à?"

"Làm gì có ạ! Bọn em rất hoan nghênh cô!"

"Cô ơi, em có mang theo bánh trứng muối, cô có muốn ăn không ạ?"

"Cô không ăn đâu, các em giữ lại tự ăn đi."

Tần Kiến Thư từ chối ý tốt của học sinh, nàng dời mắt, lại một lần nữa ổn định chỗ ngồi.

Tư thế ngồi của nàng rất đúng chuẩn, hai tay đan lại đặt trên đùi, ánh mắt vững vàng xuyên thấu qua tấm kính chắn gió lớn phía trước để theo dõi tình hình giao thông trước mặt. Xe buýt lớp 11/6 ngay trước bọn họ không xa.

Ngồi như vậy một lúc, đột nhiên mu bàn tay của Tần Kiến Thư chạm vào một thứ gì đó rất ấm.

Nàng run lên, cúi đầu nhìn lại, là một túi sưởi tay quen mắt.

"Cho cô." Ôn Sở vẫn giữ nguyên tư thế kia, cô nghiêng đầu, đồ bịt mắt che đi một phần ba gương mặt nên không thấy rõ biểu cảm của cô. Một tay cô đặt trong túi sưởi, đưa đồ qua cho Tần Kiến Thư.

"Tôi..." Tần Kiến Thư định từ chối, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng lại bị nuốt xuống, hóa thành một nụ cười nhạt: "Được rồi, cảm ơn."

Tần Kiến Thư nhớ lại lời bông đùa của Ôn Sở khi nãy.

Nếu bây giờ từ chối, liệu có khiến Ôn Sở cảm thấy nàng rất nhỏ mọn, cho rằng nàng đang giận không?

Nàng đưa tay nhận lấy túi sưởi, nhưng khi đưa tay vào trong lại không chú ý bên trong còn có một cái tay khác. Đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Ôn Sở như bị điện giật, nhanh chóng rút tay của mình về.

"..."

Một khúc dạo nhạc ngắn không đáng chú ý, Tần Kiến Thư vẫn chưa để trong lòng.

Ôn Sở cũng một lần nữa kéo đồ bịt mắt lên, bắt đầu ngủ bù, chỉ là trong đầu cô có thêm một suy nghĩ vô cùng sâu sắc: Tay của Tần Kiến Thư thật lạnh.

Thành phố Lâm là một thành phố cấp huyện.

Nó được phân định trong phạm vi quản lý của Vân Thành, nhưng cách rất xa khu trung tâm thương mại của Vân Thành, đi xe buýt cần khoảng một tiếng đồng hồ.

Viện bảo tàng Đại Tần vừa mới mở không lâu, diện tích của nó vô cùng rộng lớn, cũng thu hút lượng khách tham quan khá đông. Chính vì thế, Chính phủ còn đặc biệt mở thêm vài tuyến đường tàu du lịch nối thẳng đến viện bảo tàng.

Có thể nói, nếu không có mối quan hệ với tập đoàn Vạn Phong đứng sau hỗ trợ, việc trường học muốn tổ chức cho học sinh đến tham quan là vô cùng khó.

Sau khi mọi người xuống xe, đầu tiên là thống nhất tập hợp lại, phân phát tai nghe kiểu kẹp tai, sau đó giáo viên bàn giao học sinh cho hướng dẫn viên du lịch. Nếu giáo viên muốn đi tham quan chung thì có thể tham gia, nếu không thì trong thông báo nhóm cũng đã ghi rõ là có sắp xếp khu vực nghỉ ngơi riêng.

Ôn Sở nhận tai nghe, đeo vào. Cô quay đầu nhìn lại, Tần Kiến Thư và thầy Trịnh lớp 11/6 đã đi xa về một hướng khác.

Trong hàng, Dương Tương đang mân mê tai nghe của mình, nhưng có làm thế nào cũng không kẹp vào được, cậu nhóc đơn giản cầm đồ chạy đến tìm Ôn Sở: "Cô Ôn, sao cô Tần không đi cùng chúng ta ạ?"

Ôn Sở cụp mắt, liếc cậu một cái: "Cô Tần dẫn các lớp khác đến đây nhiều lần rồi, nếu là em, một nơi rộng lớn như vậy, em có muốn đi lại một vòng nữa không?"

Dương Tương cười vui vẻ, không cần nghĩ ngợi: "Đổi lại là em, nếu không phải lên lớp thì đi mỗi ngày cũng được!"

Nói xong, cậu giơ tai nghe trong tay lên, giải thích rõ mục đích đến: "Cô ơi, cô xem cái tai nghe này có phải là có vấn đề không ạ? Nó vậy mà không kẹp vừa đôi tai hoàn mỹ của em!"

---

Khu vực nghỉ ngơi dành cho giáo viên được bố trí tại một cửa hàng KFC trong quảng trường bên ngoài bảo tàng.

Tần Kiến Thư đã đến đây mấy lần, nên quen cửa quen nẻo. Sau khi bước vào, nàng gọi đồ ăn nhẹ và đồ uống, tìm một góc khuất để ngồi xuống.

Trịnh Quân liếc mắt nhìn quanh nhà hàng vắng vẻ, lên tiếng chào hỏi nàng: "Khối trưởng Tần, vậy tôi qua bên kia ngồi nhé, tôi thích ngồi gần cửa sổ."

Phần lớn các thầy giáo trong khối đều đã có gia đình, khi ở riêng mọi người đều sẽ ăn ý giữ khoảng cách.

Cả một buổi trưa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì nàng sẽ dành trọn thời gian ở đây.

Tần Kiến Thư lấy ipad từ trong túi ra, bắt đầu xử lý một số công việc lặt vặt. Thỉnh thoảng, nàng cũng sẽ cầm điện thoại lên xem ảnh và tin nhắn mọi người gửi trong nhóm chat.

Trong số các giáo viên, tần suất xuất hiện của Ôn Sở là nhiều nhất.

Cứ như vậy, không biết qua bao lâu.

Tần Kiến Thư đang say mê làm bảng biểu, đến khi ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy hai nam sinh trẻ tuổi đang ngượng ngùng đứng trước bàn của mình, trong tay bọn họ còn cầm một xấp gì đó giống như phiếu khảo sát.

Rất nhanh, hai người này nói rõ mục đích đến, quả nhiên là khảo sát ý kiến.

Phản ứng đầu tiên của Tần Kiến Thư là từ chối.

Khi nghe nói bọn họ là sinh viên trường đại học gần đây ra ngoài thực hành môn học, nàng do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn cầm bút lên, quyết định điền giúp phiếu khảo sát.

"Chị ơi, chỗ này."

"Còn chỗ này nữa, chỗ này cũng điền ạ."

Nam sinh miệng rất ngọt, cứ nói một câu lại kêu chị, nhưng đáng tiếc Tần Kiến Thư như khúc gỗ, không hề bị lay động.

Nàng liếc mắt nhìn chỗ đối phương chỉ, ngập ngừng hỏi: "Cả thông tin liên hệ cũng phải điền sao?"

Phiếu khảo sát bây giờ đều yêu cầu chi tiết thế này à?

Một trong hai nam sinh nhanh chóng giải thích: "Đúng rồi ạ, bởi vì sau này chúng em sẽ kiểm tra ngẫu nhiên và gọi điện thoại để phỏng vấn lại, nếu không có việc gì khác thì sẽ không làm phiền chị đâu ạ."

Tần Kiến Thư nửa tin nửa ngờ gật gù, đang chuẩn bị hạ bút viết số điện thoại của mình... Thì bỗng nhiên, một đôi tay thon dài vươn tới trước mặt, trực tiếp giật lấy phiếu khảo sát mà nàng đang điền.

"Khảo sát gì vậy, để tôi xem nào." Giọng nói người đến lộ ra mấy phần tùy ý quen thuộc.

Tần Kiến Thư ngẩng đầu nhìn lên theo hướng giọng nói, chỉ thấy Ôn Sở đứng đó, một tay ôm vai, cái tay còn lại giơ phiếu khảo sát vừa lấy được lên, chăm chú xem xét.

Mặc dù không biết Ôn Sở đến từ lúc nào, nhưng Tần Kiến Thư vẫn thuận miệng đáp: "Bọn họ nói là thực hành môn học ở đại học."

Thực hành môn học ở đại học?

Ôn Sở nghe xong nhướng mày, hơi mím môi, quay đầu nhìn về phía hai người: "Các cậu học trường đại học nào?"

Khí thế của một giáo viên lâu năm trong chớp mắt như hóa thành hình.

Hai nam sinh vốn đã chột dạ, bị Ôn Sở nhìn chằm chằm như vậy nhất thời không trả lời được, chẳng mấy chốc đã ủ rũ bỏ đi.

Tần Kiến Thư thấy bóng lưng hai người chột dạ rời đi, lúc này mới chợt hiểu ra.

Nàng nhìn về phía Ôn Sở: "Hóa ra họ không phải sinh viên đại học."

Ôn Sở liếc qua phiếu khảo sát được làm một cách sơ sài, sau đó gấp lại, đặt lên bàn gõ nhẹ: "Tôi nói này... Tần Kiến Thư, người ta nói gì cô cũng tin, bảo cô điền gì cô cũng điền sao? Ở thành phố Lâm này làm gì có trường đại học nào, hai người kia vừa nhìn là biết muốn lấy thông tin liên lạc của cô, nhưng lại sợ bị cô mở miệng từ chối."

Chưa kể, dán mắt vào Tần Kiến Thư chắc chắn không phải chỉ ngày một ngày hai.

Trong khối có nhiều lớp như vậy, ngày nào Tần Kiến Thư cũng đến, e là lần nào cũng ngồi ở chỗ này.

Xem đi, toàn là chuyện gì thế này?

Ôn Sở khẽ cụp mắt, trong lòng thầm xem thường cách bắt chuyện kém cỏi của đám trẻ bây giờ.

Phiếu khảo sát nhìn như nghiêm túc có lẫn không ít câu hỏi không đứng đắn, ví dụ như có bạn trai chưa, hay đã trải qua mấy mối tình. Thật sự là không ra thể thống gì.

Ôn Sở ngồi xuống bên cạnh Tần Kiến Thư, thoáng liếc mắt, đương nhiên cũng không quên tự khen bản thân: "Cũng may mà hôm nay có tôi ở đây, nếu không, có lẽ cô đã bị lừa rồi."

Nói xong, cô giả bộ như đang tiện tay, bỏ phiếu khảo sát đã gấp vào túi áo mình.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.