Gái Thẳng Schrodinger

Chương 20: Vi diệu



Chương 20: Vi diệu

Thang máy dừng ở tầng một. Cửa thang máy mở, hai nhân viên kia lần lượt bước ra.

Ôn Sở và Tần Kiến Thư muốn đến bãi đỗ xe ở tầng B2, nên sau khi hai người kia rời đi, họ tiếp tục xuống thêm hai tầng nữa.

Phản ứng của Tần Kiến Thư trong thang máy rất là vi diệu. Ôn Sở chú ý quan sát, sau phút chốc ngạc nhiên, đối phương nhanh chóng dời mắt, dần bình tĩnh lại.

Có lẽ chỉ xem như nghe qua một câu chuyện phiếm bình thường, hoặc cũng có thể là căn bản không tin?

Mãi đến khi trở lại xe, Ôn Sở nghiêng người kéo dây an toàn.

Ngay lúc cô quay người, Tần Kiến Thư bỗng nhiên lên tiếng, hình như hơi chần chờ: "Ôn Sở, vừa rồi cô...có nghe thấy không?"

Những từ Tần Kiến Thư mơ hồ che giấu dường như khiến đầu môi nàng bỏng rát.

Ôn Sở dùng sức cài dây an toàn, trong buồng xe yên tĩnh, một tiếng "cạch" nhẹ nhàng vang lên cùng lúc với giọng cô: "Kỳ Vãn Tễ sao?"

Tần Kiến Thư lại bất ngờ, nàng hơi nhướng mày, ngạc nhiên vì Ôn Sở đoán đúng.

Chỉ nghe thấy Tần Kiến Thư "ừ" một tiếng, như muốn nói lại thôi. Ôn Sở thấy rõ vẻ mâu thuẫn trên khuôn mặt nàng, vừa hiếu kỳ lại vừa hơi khó mở lời.

Có lẽ đối với Tần Kiến Thư mà nói, lén bàn luận chuyện riêng của phụ huynh học sinh là hành động rất bất lịch sự.

Trên người Tần Kiến Thư, Ôn Sở nhìn thấy hình hài sơ khởi của cái gọi là đạo đức.

Đến mức tối hôm đó khi ăn cơm cùng Dương Liễu, lúc nhắc đến chuyện này, đối phương cười không ngớt: "Thật hay giả vậy, cậu thấy hình dạng đạo đức trên người Tần Kiến Thư? Theo như cách cậu nói, cô ấy chỉ có thể là một cô gái thẳng như thép."

"Người ta vốn dĩ là thế mà" Ôn Sở dồn hết sức nhấn mạnh hai chữ "vốn dĩ", cô rũ mắt nhìn qua những món ăn thừa lạnh tanh trên bàn, đột nhiên mất hứng ăn uống, "Trước đây không lâu cô ấy còn có vị hôn phu nữa, cậu quên rồi à?"

"Vậy nếu để cô ấy biết cậu quen con gái, chẳng phải sẽ sốc đến mức đồng tử chấn động sao?" Dương Liễu bất ngờ đưa ra một giả thiết.

Sau khi giả thiết xong, cô nàng còn mím môi tưởng tượng cảnh tượng này một hồi, ngẫm lại đã không nhịn được cười: "Thú vị thật, vậy rồi sau đó cậu nói gì với cô ấy?"

Ôn Sở đặt đũa xuống, nét mặt nhàn nhạt: "Không nói gì cả."

Cô hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, bản thân cô đã sửa sang tâm tư xong xuôi, chuẩn bị kể cho Tần Kiến Thư nghe những vụ tai tiếng công khai của Kỳ Vãn Tễ, kết quả đối phương lại nói một câu "Thôi, về trường đi", khiến cô đem những lời định nói nuốt ngược trở lại.

Tần Kiến Thư là một người phụ nữ có thể giữ vững ranh giới và nguyên tắc, làm gì cũng kiềm chế, chuyện gì cũng nhẫn nhịn. Dường như ham muốn tò mò đơn thuần không đủ để khiến nàng phá bỏ nguyên tắc của mình.

Ôn Sở không khỏi suy nghĩ, một người như vậy liệu sẽ có ngày phá vỡ nguyên tắc hay không?

Bữa cơm này chẳng có gì ngon lành. Sau khi tạm biệt Dương Liễu, Ôn Sở không về nhà ngay mà đi dạo loanh quanh trong trung tâm thương mại. Thấy món nào vừa mắt, cô liền trả tiền mua ngay.

Không biết từ lúc nào, cô đã dạo đến khu vực mỹ phẩm ở tầng một.

Còn chưa đi đến cửa, Ôn Sở đã ngửi thấy mùi hương tổng hòa từ nhiều loại nước hoa nổi bật trong không khí, cũng rất thơm.

Nhân viên trông quầy của một thương hiệu nào đó thấy cô dừng lại thì rất nhạy bén tiến lên đón tiếp: "Quý khách muốn chọn nước hoa hay là son môi, tự mình dùng hay làm quà tặng ạ?"

Ôn Sở nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên quầy phía trước, thuận miệng hỏi: "Tôi mua cho mình dùng, dạo này có loại son nào đang hot không?"

Nhân viên quầy nhanh chóng chọn hai món từ tủ trưng bày son bên cạnh, một thỏi son kem và một cây son bóng: "Dạo gần đây hai cây này bán chạy nhất, hay là cô thử xem sao ạ."

Ôn Sở cụp mắt quan sát hai món trong tay đối phương, rõ ràng là cô hứng thú với cây son bóng hơn.

Cô nhận lấy cây son bóng từ tay nhân viên quầy, vặn nắp, chấm một chút lên mu bàn tay, sau đó dùng đầu ngón tay chạm vào và thoa lên môi trên. Rất nhanh, đôi môi màu anh đào của người phụ nữ trong gương đã điểm thêm một sắc đỏ tươi rực rỡ nổi bật.

Điều này không biết vì sao khiến Ôn Sở cảm thấy quen thuộc, cô không khỏi nhớ đến cái đêm hơn một tháng trước đây, khi môi cô bị va rách.

Đầu ngón tay ấn xuống, thoa đều ra, sắc đỏ kiều diễm nhưng đầy uy quyền nhanh chóng lan tỏa trên môi cô.

Ôn Sở nhìn hiệu quả màu khi lên môi, cô khẽ cong khóe môi, nhìn nhân viên quầy bên cạnh: "Tôi lấy một cây này."

---

Thành tích bài kiểm tra giữa kỳ của các lớp khiến Tần Kiến Thư cảm thấy không mấy khả quan. Lớp 11 rất nhanh đã tổ chức buổi họp phụ huynh đầu tiên trong học kỳ này. Sau buổi họp, Tần Kiến Thư cầm bảng điểm danh phụ huynh của lớp 11/4 lên xem, Kỳ Vãn Tễ quả nhiên lại vắng mặt.

Đúng như những gì cô nói hôm đó, Kỳ Phong Nguyệt học hành ra sao, cô thật sự một chút cũng không quan tâm.

Thấy bên phía chị gái không có hy vọng, Tần Kiến Thư liền thử bắt đầu từ phía em gái.

Nàng âm thầm tìm tới Kỳ Phong Nguyệt để nói chuyện riêng, nhưng lời nói của hai chị em giống nhau như đúc: "Cô ơi cô đừng bận tâm, em hiểu rõ trong lòng."

Tần Kiến Thư nhất thời nghẹn lời, là ai bảo Kỳ Phong Nguyệt và Kỳ Vãn Tễ không giống chị em ruột?

Lại qua một tuần, viện bảo tàng Đại Tần ở thành phố Lâm bên cạnh bắt đầu đón khách bên ngoài.

Viện bảo tàng khổng lồ này từ khi được khởi công đến lúc hoàn thành đã trải qua chín năm ròng rã, giao cho Tập đoàn Vạn Phong nhận thầu, chi phí xây dựng rất lớn.

Ngay ngày thứ hai viện bảo tàng mở cửa đón khách, trường học liền phát một thông báo xuống, để giáo viên tổ chức cho toàn bộ học sinh khối 10 và 11 đến tham quan theo từng nhóm, chia làm hai lớp một nhóm, coi như là một buổi hoạt động thực tiễn ngoại khóa.

Về phần chi phí và phương tiện di chuyển, đều do Tập đoàn Vạn Phong tài trợ.

Lúc này Ôn Sở và Tần Kiến Thư mới bừng tỉnh vỡ lẽ, hóa ra hôm đó Kỳ Vãn Tễ đột nhiên nhắc đến chuyện viện bảo tàng ở thành phố Lâm đã hoàn thành là vì có liên quan tới việc này.

Buổi thực tiễn ngoại khóa lần này đúng là tin mừng với học sinh.

Đặc biệt là đối với một số học sinh, đừng nói là đi tham quan viện bảo tàng, miễn là không lên lớp thì làm cái gì cũng được.

Hoạt động thực tiễn lần này lớp 11/4 được xếp vào sáng thứ tư, đi cùng với lớp 11/6, sáng sớm sẽ xuất phát, sau giờ trưa thì quay về. Điều duy nhất không tốt chính là hôm nay lại đúng vào ngày trời mưa lâm râm.

Trời đã sang đông, sợ nhất là có mưa, gió thổi qua người khiến người ta cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Giáo viên chủ nhiệm của các lớp đều dẫn lớp đi, Tần Kiến Thư là khối trưởng nên cũng phải đi theo.

Một ngày mưa nhỏ sương mù mông lung, nhiệt độ sáng sớm lại thấp, Ôn Sở dẫn theo ba mươi mấy đứa nhỏ lớp mình đến cổng trường, lên chiếc xe buýt được chỉ định.

Trên xe buýt, giáo viên thường có chỗ ngồi cố định ở đầu xe. Sau khi điểm danh xong, Ôn Sở ôm túi sưởi ấm tay vào lồng ngực, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hãy còn lầm bầm một tiếng: "Sắp đến giờ xuất phát rồi, sao cô Tần vẫn chưa đến nữa?"

"Em vừa thấy cô Tần lên xe lớp 11/6 rồi." Phía sau xe, bỗng vang lên một câu nói như vậy.

Ôn Sở nghe xong ngẩn người, cô quay đầu ra phía sau tìm em học sinh vừa mới lên tiếng, kết quả cô phát hiện mình căn bản không thể phân biệt được là ai đã nói.

Lúc này, Dương Tương bỗng nhiên đứng lên khỏi chỗ ngồi của mình, nằm nhoài ra ghế trước, cười đùa lớn tiếng nói: "Cô Ôn ơi, lần này tiêu rồi, cô Tần không chỉ tốt với mình cô!"

Những bạn học khác nghe xong cũng hùa theo, cười ầm lên.

Tần Kiến Thư được chuyển công tác xuống khối dưới hơn nửa học kỳ, mọi người đều thấy rõ là quan hệ giữa nàng và Ôn Sở thân thiết hơn một chút, khi tan làm thỉnh thoảng còn đi về chung.

Hơn nữa, trước đây Ôn Sở vì vấn đề quản lý lớp mà thường xuyên bị Tần Kiến Thư kêu lên để "nhắc nhở", điều này lại bị một số học sinh tò mò hiểu thành "chăm sóc đặc biệt".

Hai người hiện tại ngoại trừ công việc ra, lúc riêng tư cũng có thể xem là "bạn bè" khá thân thiết.

Đây là chuyện mà ngay cả bản thân Ôn Sở cũng ngầm thừa nhận. Vì lẽ đó trong hoạt động thực tiễn hôm nay, cô tự cho là Tần Kiến Thư phải lên xe lớp cô mới đúng, đâu có ngờ nghe học sinh nói thấy đối phương đã lên xe của lớp 11/6.

Tâm trạng của Ôn Sở lúc này trở nên kỳ lạ một cách khó tả.

Cô liếc mắt một cái, lại là tên nhóc nghịch ngợm Dương Tương bày đầu gây rối. Cô giơ ngón tay lên chỉ về hướng đối phương: "Ngồi yên hết đi, đừng ồn ào, quên lời cô vừa nói trong lớp rồi à?"

Cả khoang xe dài lập tức im phăng phắc.

Ôn Sở cũng ngồi về chỗ của mình, túi sưởi tay còn ấm bị cô tiện tay đặt lên chiếc ghế trống bên phải. Cô thuận tay từ trong túi lấy ra một chiếc bịt mắt, đeo lên. Ánh sáng trước mặt đột nhiên biến mất, trở nên tối sầm.

Phía ghế sau xe, vẫn còn nghe loáng thoáng tiếng các học sinh cười đùa, nhỏ giọng nói chuyện.

Ôn Sở mím chặt đôi môi đỏ, dưới lớp bịt mắt, cô vẫn không nhịn được mà khẽ chớp mắt.

Bỗng nhiên, cô nghiêng đầu sang một bên, cất giọng như đang đùa: "Thực ra cô Tần không đến cũng tốt, một mình mình ngồi hai ghế, vừa rộng rãi vừa thoải mái."

Nói xong, cô xoay vai tìm một tư thế thoải mái rồi ngồi tựa vào.

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, gần như ngay khi cô vừa dứt lời, đỉnh đầu liền vang lên một giọng nói dịu dàng mà thanh lãnh: "Cô Ôn, có thể nhường một chỗ không?"

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.