Chương 25: Dừng lại
Cô...dường như đã nảy sinh tình cảm vượt trên mức tình bạn với Tần Kiến Thư.
Tình cảm vừa mới chớm nở, thậm chí chưa thể gọi là rất thích, nhưng trong lòng Ôn Sở lại hết sức rõ ràng rằng, nếu cứ để mặc như vậy trong thời gian dài, có lẽ một ngày nào đó tình cảm ấy sẽ không thể kiềm nén được mà điên cuồng phát triển, tiếp theo đó là không cách nào dừng lại.
Ý thức được điều này, Ôn Sở lập tức trở nên bình tĩnh.
Quãng thời gian trước cô còn ra vẻ thông thạo thuyết giáo cho Dương Liễu, xót thương cho sự bất hạnh của cô nàng, nhưng cũng giận vì cô nàng không biết tự tranh giành. Sao mà chẳng mấy chốc, chính cô cũng rơi vào hố gái thẳng rồi?
Không được, cô tuyệt đối không thể thích gái thẳng!
Ôn Sở chậm rãi khép hai mắt lại, lẩm bẩm trong miệng, nhiều lần lặp lại mấy chữ "Quý trọng sinh mạng, tránh xa gái thẳng" một cách trịnh trọng. Cô thậm chí còn thành kính hơn cả một tín đồ đang cầu nguyện.
Nhưng mà càng như vậy, tâm trí cô càng không thể xua tan gương mặt của Tần Kiến Thư.
Cho đến khi...
"Cô đang lẩm bẩm gì thế?" Tần Kiến Thư trở về mà chẳng gây chút tiếng động nào.
Nàng che ô đứng trong mưa, nhìn Ôn Sở nhắm mắt tựa vào ghế, giọng nói thoáng chút nghi hoặc.
Câu hỏi này đột ngột kéo Ôn Sở ra khỏi trạng thái tự thôi miên chính mình.
Cô bỗng mở mắt, dưới giọng nói bình tĩnh che giấu sự hoảng loạn chợt thoáng qua: "Không có gì, cô mua được thuốc chưa?"
Tần Kiến Thư thu ô lại, bước vòng qua lan can.
Nàng xách túi ni lông trong tay, mở ra cho Ôn Sở xem— bên trong là tăm bông khử trùng và băng cá nhân, vừa đủ để xử lý vết thương nhỏ trên chân cô.
"Gần đây vừa hay có một tiệm thuốc." Tần Kiến Thư nhấc mắt nhìn cô.
Giày mới cọ vào chân, vùng bị tiếp xúc thực ra chỉ có một khu vực nhỏ. Sau khi sát trùng đơn giản và dán băng cá nhân lên, Ôn Sở đi lại cũng không còn khó chịu như trước nữa.
Xử lý ổn thỏa tình huống đột xuất này, hai người mở bản đồ ra, bắt đầu tìm hướng đến bến xe khách, chuẩn bị cho chuyến về.
Thành phố Lâm thuộc phạm vi quản lý của Vân Thành, viện bảo tàng Đại Tần lại nằm ở một vùng quê khá xa xôi của thành phố Lâm. Trước khi viện bảo tàng được khai trương, nơi đây chỉ là một vùng heo hút.
Giờ đây, khu thương mại lân cận đã hình thành, thôn dân địa phương và tiểu thương gần như đều sống dựa vào lượng du khách đến tham quan.
Chỉ là, giao thông ở đây vẫn chưa hoàn thiện hoàn toàn. Từ quốc lộ đi về thôn cũng chỉ có một con đường duy nhất, những đường khác đều là đường nhỏ, gập ghềnh khó đi.
Ở cửa bến xe khách, có rất nhiều tài xế xe dù mời chào. Suốt quãng đường, Ôn Sở và Tần Kiến Thư bị người khác gọi lại, hỏi dò: "Có muốn đi không?", "Có thể đi ngay bây giờ."
Những người này, có nam có nữ, trẻ có già có.
Nghe giọng nói, đa phần đều là dân làng ở các thôn gần đây.
Thực ra, Ôn Sở rất muốn thử.
Nhưng Tần Kiến Thư là người làm gì cũng coi trọng thể diện và có nguyên tắc, dù cho cân nhắc mặt an toàn hay là bất kỳ khía cạnh nào khác, nàng hiển nhiên sẽ không cho phép Ôn Sở dẫn mình đi xe dù.
Vì lẽ đó, lựa chọn duy nhất còn lại cho hai người chính là chuyến xe buýt chuyên dụng do Chính phủ sắp xếp quay về Vân Thành.
"Chuyến gần nhất là 3 giờ rưỡi, có chắc lấy chuyến này không?" Trước cửa sổ ở đại sảnh, nhân viên bán vé xoay lại gõ vài lần lên bàn phím máy tính, rồi quay sang nhìn hai người.
Hiện tại chưa đến 2 giờ rưỡi chiều, điều đó có nghĩa là họ phải ở đại sảnh đợi xe hơn một tiếng đồng hồ.
Tần Kiến Thư lại tỏ ra rất bình tĩnh: "Phiền cô lấy chuyến này."
Điều này khiến Ôn Sở đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn yên lặng nuốt mấy chữ "hay là đi xe dù" trở vào.
Mua vé xong, hai người tìm được hai chỗ trống ở sảnh chờ xe, ngồi xuống kiên nhẫn đợi.
Bến xe khách không thể so với ga tàu cao tốc, nơi mà vừa rộng rãi, vừa sáng sủa, còn được trang bị hệ thống sưởi trung tâm.
Đặc biệt là ở một nơi nhỏ như thôn Lâm. Sảnh chờ đơn sơ, bốn phía lọt gió, lại thêm trời mưa suốt cả ngày, nước mưa bên ngoài bị mang vào trong, khiến sàn nhà vừa bẩn vừa ướt.
Phải ở trong điều kiện thế này lâu hơn nữa, Ôn Sở như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Cô chỉ có thể phân tán sự chú ý để giảm bớt sự tập trung.
Chẳng hạn như lên mạng lướt xem tin tức mới, hay lần lượt mở tin nhắn trong nhóm chat lên xem từng cái một.
Thỉnh thoảng, cô sẽ nghiêng đầu trò chuyện với Tần Kiến Thư vài câu.
Một tiếng đồng hồ có vẻ không còn khó khăn như thế.
Dần dần đến giờ xe khởi hành, pin điện thoại của Ôn Sở cũng bắt đầu báo đỏ, nhưng kỳ lạ là trong sảnh vẫn không có ai thông báo có thể kiểm vé lên xe.
Ôn Sở nhẫn nại chờ thêm một lúc, cuối cùng không chịu được nữa, cầm vé đến hỏi: "Xin chào, chuyến xe đi Vân Thành lúc 3 giờ rưỡi bao giờ kiểm vé vậy ạ?"
Nhân viên kiểm vé lên cửa cũng không thèm nhìn vé, trực tiếp xua tay: "Thời tiết không tốt, xe ở bên ngoài đều về trễ, không có xe thì không thể khởi hành, giờ khởi hành cũng phải lùi lại."
"Vậy sẽ trễ bao lâu ạ?"
"Hiện tại còn chưa biết, chưa có thông báo."
Có vẻ như Ôn Sở không phải là người đầu tiên đến hỏi, thái độ trả lời của nhân viên này cũng rất hờ hững.
Ôn Sở chỉ đành quay lại chỗ ngồi.
Mãi đến khi người trong đại sảnh càng ngày càng đông, càng ngày càng chen, người vào sau gần như không thể tìm được chỗ trống để ngồi. Mà quầy kiểm vé hai bên đại sảnh vẫn không có chút động tĩnh nào, dường như không một ai bước ra ngoài.
Lúc này Ôn Sở mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Lúc này đã muộn một tiếng so với giờ khởi hành ban đầu, sự kiên nhẫn vốn ít ỏi của Ôn Sở cơ bản cũng bị tiêu hao gần hết.
Đúng lúc đó, Tần Kiến Thư chạm vào cánh tay cô, một tay cầm điện thoại đưa đến trước mặt cô: "Ôn Sở, cô xem."
Trên màn hình điện thoại sáng lên bản tin xã hội mới nhất.
Quốc lộ nối các vùng lân cận với thôn Lâm là một tuyến đường đèo, do thời tiết nên núi bị sạt lở, khiến con đường này hiện giờ bị cắt ngang và chặn đứng, xe hoàn toàn không qua được. Hiện tại người ta đang tiến hành cứu hộ khẩn cấp.
Ôn Sở đọc nhanh như gió, rất nhanh đã xem xong tin này.
Cô ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt thanh tịnh và đẹp đẽ của Tần Kiến Thư.
Tần Kiến Thư nói thẳng: "Hôm nay chắc chúng ta không đi được rồi."
"......" Ôn Sở mím môi dưới, một lần nữa đứng dậy tìm nhân viên bến xe khách.
Vài phút sau, cô im lặng quay về: "Đi thôi, đừng ngồi đây nữa, nhân viên nói hôm nay cơ bản không thông xe được. Bọn họ đang chờ chỉ thị từ cấp trên để đưa ra thông báo thống nhất."
Hiện tại bên ngoài vẫn còn mưa phùn, cứ theo tình hình này, dù bây giờ có ngồi xe dù đi qua đường nhỏ cũng không được, lở đất trên núi cũng có một mức độ nguy hiểm nhất định.
Biện pháp duy nhất là chờ đến ngày mai trời ngừng mưa, đợi Chính quyền đánh giá mức độ an toàn rồi hẵng tính tiếp.
Ra khỏi bến xe khách, hai người còn chưa kịp báo cáo tình hình ở đây cho lãnh đạo nhà trường thì đã nhận được cuộc gọi từ phòng giáo vụ.
Tin tức lan truyền rất nhanh, mà viện bảo tàng Đại Tần lại là khóa học thực tiễn trọng điểm của trường Trung học Trọng Nam lần này. Bên phía nhà trường vừa nhận được tin đã lập tức gọi điện liên lạc với các cô.
May mắn là chiều nay vốn đến lượt lớp 11/3 và 11/7 đi tham quan, nhưng xảy ra chuyện của Vương Lâm nên phía nhà trường dứt khoát cho dừng hoạt động tham quan buổi chiều.
Nhờ vậy mà rất nhiều học sinh tránh được nỗi khổ khi bị mắc kẹt.
Chỉ là khổ cho Ôn Sở và Tần Kiến Thư, liên tục bị giày vò suốt cả ngày. Ôn Sở mơ hồ có dự cảm rằng số bước đi trên WeChat của cô hôm nay chắc chắn sẽ nhảy vọt, trực tiếp đứng đầu bảng.
Nhưng hai người thậm chí còn chưa tìm được chỗ đặt chân tối nay.
Có rất nhiều du khách bị kẹt lại đây, những phòng khách sạn và nhà nghỉ mà bình thường không có ai thuê giờ lập tức đều có người thuê, thậm chí một số nơi còn tăng giá ngay tại chỗ.
Sau khi ra khỏi bến xe khách, Ôn Sở và Tần Kiến thư đã đến mấy nhà trọ và khách sạn, nhưng nơi nào cũng báo hết phòng.
"Xin lỗi cô Tần, phòng bên chúng tôi cũng đã được đặt hết rồi. Nếu hai người không phiền, tối nay có thể nghỉ tạm một đêm ở đại sảnh tầng một."
Mặc dù không còn phòng, nhưng quản lý Chu sau khi nhận được điện thoại vẫn lịch sự ra tiếp đón hai người.
Dẫu sao thì, khách sạn này cũng thuộc Tập đoàn Vạn Phong.
Mấy ngày nay, anh và Tần Kiến Thư cũng xem như đã quen biết nửa phần.
Ôn Sở đã sớm đoán được câu trả lời sẽ như vậy, nghe xong, cô cứng đờ cong khóe môi, lịch sự cảm ơn: "Làm phiền anh rồi, quản lý Chu."
"Đừng khách sáo, các cô nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ bảo người mang ấm nước nóng tới cho các cô."
Quản lý vừa nói dứt câu, rất nhanh đã xoay người rời đi.
Đại sảnh tầng một của khách sạn bình thường là nơi dùng để ăn uống, nhưng hôm nay lại chật kín những du khách bị kẹt lại giống như bọn họ. Ngẩng đầu nhìn một vòng thì có thể thấy rõ, ai nấy cũng đều ủ rũ, chán nản.
Rõ ràng là đến đây để vui chơi, nhưng cuối cùng lại gặp phải tình huống tồi tệ như vậy.
Ôn Sở thở dài một hơi, chậm rãi nghiêng đầu nhìn Tần Kiến Thư: "Nếu biết trước..."
Tần Kiến Thư giãn mặt mày: "Biết trước cái gì cơ?"
Ôn Sở cười mà chẳng có chút sức lực nào, cô cười giỡn: "Biết trước thì đã không cho cô xuống xe cùng tôi rồi. Nếu không, giờ này ít nhất cô cũng đang ngồi trong văn phòng, bật điều hòa...tăng ca."
Tần Kiến Thư là người cuồng công việc, mà người cuồng công việc thì thích tăng ca.
Rất nhiều lần sau khi ăn tối ở căng-tin về, Ôn Sở đều nhìn thấy người này. Cũng chẳng biết là nàng đã ăn xong, hay căn bản là chưa có đi.
Đây cũng xem như là một câu chuyện cười nhạt nhẽo.
Nhưng có lẽ để làm dịu tâm trạng, Tần Kiến Thư vẫn phối hợp mỉm cười.
Nàng hơi nhếch khóe môi, ánh mắt thoáng lên một tia ý cười: "Vậy cô cũng hiểu tôi rất rõ đấy."
Chẳng mấy chốc, nhân viên phục vụ đã mang một ấm nước nóng đến.
Bởi vì đông người, nên nhà bếp cũng chỉ kịp đun nước uống, sau đó cố hết sức chia đều cho mỗi vị khách bị kẹt lại.
Ôn Sở cầm ấm nước rót một ly, đưa cho Tần Kiến Thư trước, sau đó mới tới bản thân mình.
Sau đó cô giơ ly lên, chủ động bước tới, khẽ chạm vào thành ly của Tần Kiến Thư. Cô bỗng nhiên hạ giọng: "Vậy thì, vì một ngày xui xẻo của chúng ta, cạn ly."
Tiếng va chạm trong trẻo và du dương vang lên, hàng mi dài của Ôn Sở khẽ run, cô uống trước để tỏ ý kính trọng.
Nước vẫn còn hơi nóng, đưa đến bên môi, cô chỉ nhấp nhẹ một ngụm nhỏ.
Khói trắng từ trong ly bốc lên, đúng lúc che khuất tầm mắt của Ôn Sở, khiến cô không nhìn thấy mới vừa rồi Tần Kiến Thư nhìn cô chằm chằm, mê mẩn trong phút chốc.
Lại gần một tiếng nữa đã trôi qua, Ôn Sở ngồi mà lưng cũng cứng đơ.
Cô đặt điện thoại xuống, bắt đầu vận động tay chân trong phạm vi nhỏ.
Nhưng không ngờ quản lý Chu của khách sạn quay lại, còn mang tới cho hai người một tin bất ngờ: "Là thế này, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ thư ký Trương... Có thể sắp xếp cho các cô một phòng."
Hai người còn chưa hiểu chuyện gì, cứ như vậy theo sau quản lý Chu, đi thang máy lên tầng năm.
Trong lúc đó, Ôn Sở ngẫm nghĩ câu nói ngắn gọn của quản lý Chu, rất nhanh đã rút ra một kết luận: "Vừa rồi Kỳ Phong Nguyệt nhắn tin hỏi tôi tình hình của chúng ta, tôi có nói sơ qua, chắc là em ấy đã gọi cho chị của mình."
Tần Kiến Thư nghe vậy thì hơi ngẩn người.
Nàng bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Ôn Sở có thêm vài phần nghiêm nghị: "Ôn Sở, cô đây là đang bao che, dung túng cho học sinh lớp cô mang điện thoại đến trường."
Ôn Sở: ??!
Kiểu suy nghĩ gì đây, đó mà là trọng điểm hay sao!
Ôn Sở đang định mở miệng biện hộ cho mình.
Đúng lúc đó, quản lý Chu ở phía trước bỗng dừng lại: "Tới rồi, chính là đây."
Anh nhập mật mã mở cửa phòng, vừa cười vừa quay đầu lại, trong giọng nói còn có chút đắc ý vì tự thấy mình "giải quyết việc đâu vào đấy": "Chỉ còn lại một phòng này thôi, mà còn là phòng giường lớn đấy."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Quản lý Chu: Thấy tôi giải quyết chuyện này đẹp không chứ lị!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.