Chương 26: Cùng phòng
Khách sạn Đại Tần được xây dựng theo tiêu chuẩn bốn sao, dù là phòng có tiêu chuẩn thấp nhất thì cũng có quy định về kích thước.
Mà căn phòng giường lớn trước mặt được phân cho hai người sạch sẽ và rộng rãi, tốt hơn những khách sạn mà Tần Kiến Thư từng ở khi đi công tác trước đây nhiều.
Huống hồ, hiện tại là tình huống gì?
Một phòng khó tìm.
Sau khi cảm ơn quản lý Chu một cách ngắn gọn, Tần Kiến Thư nhận lấy thẻ phòng đối phương đưa, nhẹ nhàng khép cửa lại.
Ôn Sở bước vào phòng trước, nghe thấy tiếng đóng cửa khẽ vang lên phía sau, lòng cô bỗng nhiên run rẩy.
Cô giương mắt nhìn lên, ánh mắt lướt nhanh qua bố cục căn phòng, lập tức nhìn thấy chiếc giường được đặt ở chính giữa.
Phòng giường lớn thật sự quá tuyệt! Đúng là một chiếc giường rất lớn!
Không cần phải nói, điều này đồng nghĩa với việc tối nay cô và Tần Kiến Thư sẽ phải ngủ chung trên chiếc giường lớn này.
Suy nghĩ trong đầu Ôn Sở trở nên hỗn loạn, lúc thì thấy không ổn, lúc lại nghĩ, chiếc giường lớn thế này, hai người ngủ chung cũng không có vấn đề gì. Nếu muốn tách ra ngủ riêng, thực ra chỉ cần hai cái chăn riêng biệt là được.
Nghĩ vậy, cô dần bình tâm lại.
Mười mấy phút sau, Kỳ Phong Nguyệt gọi điện thoại tới. Ở đầu dây bên kia, cô bé tỏ ra đặc biệt quan tâm đến tình hình bên này: "Cô Ôn, mới nãy em có gọi cho thư ký của chị em, chị ấy bảo sẽ thử giúp các cô giải quyết chuyện phòng ở. Hiện tại hai cô đã có chỗ ở chưa ạ?"
Ôn Sở vừa nghe, quả nhiên gần đúng như cô đoán: "Quản lý khách sạn đã phân cho hai cô một phòng rồi, thay cô gửi lời cảm ơn chị em, cũng cảm ơn em nhé."
Tuy không dùng những từ quá then chốt và rõ ràng, nhưng Tần Kiến Thư vẫn bắt được từ khóa quan trọng trong lời của Ôn Sở.
Nàng dừng việc đang làm, bất ngờ nhìn về phía đối phương: "Là điện thoại của Kỳ Phong Nguyệt à?"
Ôn Sở không ngờ Tần Kiến Thư hỏi như vậy, giọng nói vốn êm dịu của cô bỗng nhiên gấp rút. Cô siết chặt điện thoại, hơi nghiêng mặt sang một bên: "Cái đó...Kỳ Phong Nguyệt, bên cô còn chút việc, hiện tại không tiện nói chuyện với em, em mau đi căng-tin ăn cơm đi."
Cúp máy xong, Ôn Sở mới một lần nữa quay mặt lại, lề mề "ừm" một tiếng, ánh mắt lảng tránh.
Tần Kiến Thư hơi buồn cười.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt mê hoặc của Ôn Sở, suy nghĩ một lát rồi chậm rãi nói: "Sau khi về, tôi sẽ tập trung kiểm tra việc học sinh lớp cô lén mang điện thoại."
Phong cách làm việc của Tần Kiến Thư từ trước đến nay là như vậy, Ôn Sở yên lặng gật đầu một cái, không có dị nghị.
Kiểm tra thì kiểm tra thôi, đến lúc đó cô chỉ cần giả vờ "vô tình" để lộ tin tức cho Kỳ Phong Nguyệt.
Tần Kiến Thư ở phía trước kiểm tra, cô ở phía sau mật báo!
Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên.
Suy cho cùng, nếu Kỳ Phong Nguyệt không lén mang điện thoại, thì giờ này hai người vẫn còn ngồi chờ khô khốc dưới sảnh, cùng với phần lớn du khách bị mắc kẹt khác ngồi cả đêm.
Nhưng chuyện lén mang điện thoại, đúng là không phù hợp với quy định dạy học.
Ôn Sở nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể phân định rõ ai đúng ai sai trong chuyện này.
Mí mắt cô ngày càng nặng trĩu, ý thức cũng dần mơ hồ, cô mơ mơ màng màng, không biết từ lúc nào đã ngả người ngủ thiếp trên sofa.
Trong phòng nhất thời cực kỳ im lặng.
Tần Kiến Thư chỉnh sửa xong báo cáo trong tay, thở phào một hơi.
Nàng đang định ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, nhưng khi quay đầu đã thấy Ôn Sở ôm vai tựa vào sofa ngủ xiêu vẹo, tóc tai lộn xộn rũ ở hai bên.
Hôm nay thật sự quá mệt mỏi, buổi sáng đã bận rộn, đến chiều lại tiếp tục quay cuồng.
Tần Kiến Thư chống cằm, yên lặng chăm chú nhìn Ôn Sở một lúc, ánh mắt dịu dàng.
Nàng chợt cầm lấy điều khiển điều hòa, chỉnh nhiệt độ trong phòng cao lên, rồi lục tìm một tấm chăn lông đắp lên người Ôn Sở. Sau đó, nàng cầm ipad đi về phía cái bàn gần đó, tiếp tục xử lý công việc khác.
Giấc ngủ yên bình của Ôn Sở không kéo dài được bao lâu.
Lễ tân gọi vào điện thoại nội bộ trong phòng để xin ý kiến cho bữa tối. Điện thoại bàn vừa khéo được đặt gần sofa.
Ôn Sở bị tiếng chuông chói tai đánh thức.
Cô cầm ống nghe, đầu óc vẫn còn ngơ ngẩn. Cô vừa nghe lễ tân trình bày các lựa chọn ở trong điện thoại, vừa phải sàng lọc ký ức, sau đó truyền đạt cho người còn lại trong phòng: "Tần Kiến Thư, cơm thịt bò với cơm thịt kho, cô muốn món nào?"
"Thịt bò."
"Hai phần cơm thịt bò, cảm ơn."
Cúp máy xong, Ôn Sở nhắm mắt, tựa vào sofa nghỉ thêm một lúc lâu.
Vài phút sau, cảm giác bực bội vì bị đánh thức mới dịu đi phần nào.
Lúc này cô mới mở mắt, giải thích lại cho người đang ngồi trước bàn: "Có rất nhiều du khách bị kẹt lại, áp lực lên nhà bếp khách sạn rất lớn nên tối nay không mở dịch vụ gọi món, chỉ thống nhất cung cấp các suất ăn đơn giản cố định thôi."
Tần Kiến Thư quay lại nhìn cô: "Vậy cô còn muốn ngủ thêm không?"
"Không ngủ nữa." Ôn Sở ỉu xìu lắc đầu một cái.
Cô cúi đầu, cụp mắt nhìn mới phát hiện trên người mình không biết từ lúc nào đã có thêm một cái chăn lông mỏng.
Ôn Sở cầm tấm chăn lông: "Chăn này là cô đắp cho tôi sao?"
Tần Kiến Thư không trả lời, chỉ cong khóe môi, nhìn cô cười cười.
Khóe mắt và đuôi lông mày, tất cả đều là ý cười dịu dàng.
Nụ cười này chính là đáp án.
Ôn Sở bị nụ cười của Tần Kiến Thư làm rung động trong phút chốc, mặt hồ tĩnh lặng trong lòng vất vả lắm mới bình yên lại gợn lên những đợt sóng lăn tăn: "...Cảm ơn."
Trước đây sao cô không phát hiện Tần Kiến Thư thích cười như vậy?
Không thể tiếp tục như vậy được!
Ôn Sở mượn cớ đi vệ sinh, chạy trốn khỏi không gian chung chật chội này, tự khóa mình trong toilet. Ở nơi Tần Kiến Thư không nhìn thấy, cô mới dám để lộ chút cảm xúc hỗn loạn khi nãy.
Ôn Sở chống tay lên bồn rửa, nhìn chằm chằm bản thân trong gương một hồi lâu.
Cô bỗng dưng ngổn ngang trăm mối, thở hắt ra một hơi nặng nề. Cô đối diện với bản thân trong gương, cong môi nở một nụ cười đầy chua xót, lại pha chút bất lực.
Trái tim rung động, quả thực là điều con người ta không có cách nào khống chế.
Dù sao đi nữa, trước mắt cứ tiếp xúc như bình thường vậy.
Còn hơn một tháng nữa là kết thúc kỳ thi cuối kỳ, sau đó sẽ đến kỳ nghỉ đông. Nếu Tần Kiến Thư lại có bạn trai mới, chút tâm tư này của cô có lẽ cũng sẽ tự nhiên phai nhạt.
Cô không giống Dương Liễu, có những việc biết rõ là không thể nhưng vẫn làm.
Cô tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào cạm bẫy gái thẳng. Ừm, đúng là như vậy!
Tần Kiến Thư hoàn toàn không biết nụ cười của mình lại khiến lòng Ôn Sở nổi lên những cơn sóng lớn đến thế. Thấy đối phương ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy mà chưa ra, nàng còn tưởng Ôn Sở không khỏe trong người.
Nàng gõ cửa nhà vệ sinh, vô cùng ân cần: "Ôn Sở, bụng cô không thoải mái sao?"
Người bên trong nghe thấy động tĩnh thì hoảng sợ một lúc, lập tức mở cửa bước ra.
Để che giấu, Ôn Sở cũng cố ý làm ra vẻ yếu ớt, ôm bụng dưới rồi thuận theo lời của Tần Kiến Thư: "Quả thật là hơi khó chịu, tôi lấy chút nước nóng uống là được rồi."
Ngoài cửa sổ mưa đã tạnh.
Hoàng hôn buông xuống như một bàn tay vô hình khổng lồ, giữ chặt vạn vật trên thế gian này trong lòng bàn tay, tùy ý thưởng thức.
Hai người đơn giản dùng bữa tối mà khách sạn mang đến, xem tin tức trực tiếp, phát hiện ra cách đây nửa tiếng, hai con đường làng vòng qua núi gần đó cũng vừa xảy ra sạt lở quy mô nhỏ.
Mà hai con đường này, bình thường có không ít tài xế xe dù đi qua.
Xem đến đây, Ôn Sở nghĩ đến việc trước đó không lâu cô còn chủ quan muốn đi xe dù rời khỏi nơi này, không khỏi có chút sợ hãi.
Lúc này, cô nhìn lại tính tình cố chấp gần như cứng đầu của Tần Kiến Thư, cảm thấy đó cũng không phải là điều gì xấu.
Vụ sạt lở núi ở thôn Lâm đã khiến ba người tử vong, mấy chục người bị thương nhẹ đến nặng.
Tin tức trên tivi phát đi phát lại, cũng leo lên hot search các nền tảng mạng xã hội lớn.
Ôn Sở vốn dựa vào mối quan hệ trong nhà, đi cửa sau vào Trung học Trọng Nam. Sau khi ba mẹ cô xem tin tức thì lập tức liên lạc với người quen, rất nhanh biết được cô hiện đang bị kẹt ở thôn Lâm, không về được.
Họ hàng bạn bè gọi hết cuộc này đến cuộc khác, Ôn Sở trả lời người này xong lại tiếp người kia, lặp đi lặp lại những câu giống hệt nhau. Căn phòng vốn yên tĩnh trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Ngược lại là Tần Kiến Thư, ngoài giữa chừng nhận một cuộc gọi từ bên giao hàng ra, những lúc còn lại chẳng có ai hỏi thăm.
Ôn Sở cũng không biết, khi cô đứng trước cửa sổ thấp giọng bận bịu ứng phó với sự "quan tâm" từ bốn phương tám hướng, sau lưng có người đang âm thầm ngưỡng mộ.
Mãi đến tận trước khi ngủ, hai người đơn giản rửa mặt xong xuôi.
Ôn Sở từ trong nhà vệ sinh bước ra, nhìn thấy Tần Kiến Thư đã mặc nguyên quần áo mà ngủ.
Cô đi tới mép giường bên kia, rón rén bò lên giường, cẩn thận nói xin lỗi với Tần Kiến Thư: "Xin lỗi cô Tần, tối nay có hơi nhiều cuộc gọi, có làm ồn đến cô không?"
Tần Kiến Thư hơi nghiêng người qua, giọng nói rất nhẹ: "Không đâu."
"Vậy tôi tắt đèn nhé."
Cùng với câu nói cuối cùng của Ôn Sở, hai chiếc đèn còn lại trên đầu giường cũng chìm vào bóng tối yên tĩnh trầm lắng.
Khách sạn đã sớm sắp xếp người mang đến một cái chăn khác.
Chiếc giường rộng hai mét, đủ để hai người họ nằm song song mà không ảnh hưởng đến nhau.
Sau khi lên giường, Ôn Sở cứng người, co rút vào chăn. Cô an phận nằm ở nửa bên giường thuộc về mình, cẩn thận không dám vượt quá ranh giới.
Từ sáng đến giờ, đầu óc cô đã rất mệt mỏi, nhưng khi nhắm mắt lại thì lập tức không thấy buồn ngủ chút nào.
Thật giống như bị mất ngủ.
Có lẽ là vì biết rõ lý do mình mất ngủ, Ôn Sở cuộn người trong chăn mềm, nhẹ nhàng chuyển động cơ thể, thay đổi tư thế nằm.
Lúc thì cô nằm ngửa, lúc thì quay mặt về phía mép giường, lúc thì lại trở mình nằm lại như cũ.
Đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng thở khe khẽ của Tần Kiến Thư: "Ôn Sở, cô không ngủ được à?"
"Hình như có chút lạ giường." Ôn Sở hơi bất ngờ vì Tần Kiến Thư cũng chưa ngủ, cô tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ. Cổ họng cô nghẹn ứ, "Tôi lại làm phiền cô sao?"
"Không đâu, tôi cũng không ngủ được." Tần Kiến Thư cong cánh tay nhỏ lại, đặt lên gối, cẩn thận nghiêng người qua.
Trong màn đêm, đôi mắt đen láy trong veo của nàng sáng ngời: "Vậy...chúng ta trò chuyện một lát nhé?"
Kỳ lạ là câu nói này của Tần Kiến Thư khiến lòng Ôn Sở bỗng chốc bình tĩnh lại.
"Nói chuyện gì?"
"Vậy thì nói về...lần trước khi chúng ta ngủ chung giường, chúng ta đã nói những gì đi."
Câu nói này của Tần Kiến Thư làm trái tim vừa mới yên bình của Ôn Sở lại bắt đầu rối bời.
Lời tác giả muốn nói:
Lúc sửa bản thảo, mình có đọc lại chương này thêm một lần nữa. A a a a nói chuyện thế này ai mà không mê chứ!!!!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.