Chương 3: Trường học
Nói giỡn thì cứ nói giỡn, sẽ không ai coi đó là thật.
Mấy người nói cười với nhau được một lúc thì chuông vào học vang lên. Trong văn phòng, thầy Ngô dạy Hóa cầm tài liệu giảng dạy trên bàn lên rồi vội vàng ra ngoài khi tiếng chuông reo. Trần Phương Mỹ cũng cúi đầu tiếp tục chấm bài thi.
Ôn Sở ôm cái ly, chậm rãi quay lại chỗ ngồi của mình. Sau đó cô mở hệ thống giáo vụ lên để kiểm tra thời khóa biểu hôm nay.
Cũng không phải xem lịch dạy của cô, mà là lịch dạy hôm nay của Tần Kiến Thư.
Hệ thống thông minh làm người vừa xem là đã hiểu ngay, chỉ cần bấm vào tên giáo viên tương ứng thì lịch dạy của giáo viên đó sẽ được tô đỏ trên thời khóa biểu các lớp.
Khi thấy rõ chiều nay Tần Kiến Thư chỉ có một tiết, trong lòng Ôn Sở đã có tính toán. Ngón tay cô hơi cong nhẹ, gõ hai cái lên thân ly.
Một tiết thôi, chắc chiều nay sẽ không đến, đúng không?
Suy nghĩ này kéo dài cho đến buổi chiều khi chuông tiết thứ sáu vang lên. Ôn Sở ôm tài liệu giảng dạy rời khỏi văn phòng, đúng lúc chạm mặt với Tần Kiến Thư đang đi từ tầng dưới lên.
Khác hẳn với bộ dạng hỗn loạn bị cô vô tình bắt gặp vào đêm hôm trước, Tần Kiến Thư lại quay trở về dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ, tinh tế như ngày thường. Có lẽ là do trời trở lạnh và bị cảm, nên hôm nay nàng mặc thêm một chiếc áo khoác lông đen bên ngoài, bên trong là một chiếc áo len mỏng.
Không đeo cặp kính trên sống mũi, khí chất nghiêm nghị trời sinh của Tần Kiến Thư cũng giảm bớt vài phần.
Hai người nhìn thấy nhau thì đều ngẩn ra, khi ánh mắt giao nhau, Ôn Sở thấy trong mắt Tần Kiến Thư lóe lên chút gượng gạo.
Gượng gạo, nói cách khác là tối hôm đó không đến mức say đến độ quên hết chứ gì?
Cô giơ tay vén mấy sợi tóc rối lòa xòa bên tai, cười nói: "Cô Tần đến rồi à, mọi người còn nói không biết hôm nay cô có đến không đấy."
Vì câu bắt chuyện này của cô mà nhìn bằng mắt thường cũng thấy Tần Kiến Thư bỗng trông lúng túng hẳn.
Cũng may sau đó có người khác lên lầu, người tới liếc mắt một cái đã trông thấy Ôn Sở: "Ơ? Cô Ôn, cô có tiết à?"
"Dạ đúng rồi, lớp 11/3." Ôn Sở theo phản xạ đáp lại.
"Vậy tôi đi trước đây, tôi vội đi vệ sinh." Vị giáo viên chen ngang vội vàng leo thêm một tầng nữa, đến khi Ôn Sở quay lại thì phát hiện Tần Kiến Thư đã không còn ở đó.
Đây là, đang trốn cô?
Ôn Sở nhịn không được mỉm cười một tiếng, sau đó liền liên tục hắt xì hai cái.
Cô hít hít mũi, một lần nữa bước về hướng lớp 11/3.
Lúc hết tiết khi đi ngang qua lớp mình, một bóng người bỗng nhảy ra từ cửa sau lớp, chắn đường Ôn Sở: "Cô Ôn! Tiết Lịch sử tiếp theo của lớp mình có phải đổi thành tiết tự học không ạ? Em nghe nói cô Tần xin nghỉ bệnh rồi!"
Ôn Sở nhìn kỹ lại, là quỷ gây chuyện của lớp cô, Dương Tương. Cậu nhóc này tham chơi không thích học tập, thành tích luôn nằm cuối bảng xếp hạng của khối.
Cô thả tay đang ôm vai, cười trêu: "Em đây là nghe ai nói?"
Dương Tương cho rằng mình đoán đúng, có chút đắc ý: "Cần gì ai nói đâu ạ, em có bạn học ở lớp 11/6, lớp tụi nó cũng là cô Tần dạy Lịch sử, sáng nay tiết Lịch sử chuyển thẳng thành tiết tự học rồi."
"Ồ, vậy à..." Ôn Sở liếc mắt nhìn thoáng qua mấy em học sinh khác đang chen chúc ở cửa sau nghe lén, cô biết đám nhóc con này đang mong đợi điều gì, "Nhưng mà cô Tần đã đến trường rồi, tiết sau là tiết Lịch sử."
Quả nhiên, vừa nói xong câu này, hai bên trái phải liền vang lên mấy tiếng kêu rên.
Nụ cười đắc ý trên mặt Dương Tương lập tức sụp đổ: "Hả—? Nhưng mà bài tập cô phát trước đó em còn chưa làm, chép cũng chưa có chép, lỡ như bị bắt thì phải làm sao bây giờ?"
"Em cũng chưa làm..."
Tiếng thì thầm liên tục vang lên, nhưng Ôn Sở chẳng hề cảm thông lấy một chút: "Vậy các em tự cầu phúc đi."
Gương mặt cô vừa rồi còn tươi cười như gió xuân, giờ đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Đã nói bao nhiêu lần là bài tập phải tự làm, không được chép... Còn nữa, các em không biết trong trường phải mặc đồng phục học sinh sao? Lát nữa nếu mà bị cô Tần bắt được thì cô không cứu nổi các em đâu."
Tốc độ trở mặt của Ôn Sở quá nhanh, mấy em học sinh nghe giọng cô thay đổi thì ngay lập tức tản ra như chim muông.
Cũng không biết có phải do miệng Dương Tương linh hay không mà đến tiết tám tự học, Tần Kiến Thư quả thật xách cậu tới văn phòng.
Ôn Sở thấy cậu bị Tần Kiến Thư dẫn vào thì cũng hơi sửng sốt, ánh mắt vô thức lướt qua gương mặt Tần Kiến Thư, sau đó dừng lại trên người Dương Tương.
...Suy cho cùng cũng là học sinh lớp cô.
Ôn Sở chột dạ cầm ly lên, đứng dậy đi rót nước.
Nhưng mà Tần Kiến Thư không có nhìn Ôn Sở, nàng chỉ kéo một chiếc ghế đặt bên cái bàn sát tường, lấy bài kiểm tra môn Lịch sử ra rồi quay đầu nhìn Dương Tương: "Nào, em ngồi đây làm bài kiểm tra này... Khụ khụ...làm, trong một tiết tự học, làm không xong thì tan học ở lại làm tiếp."
Giọng nói khàn khàn nghe như đã cố hết sức kiềm chế. Khi nói được nửa câu, Tần Kiến Thư còn cúi đầu nghiêng sang một bên ho khan hai tiếng, nhìn dáng vẻ xem ra là rất khó chịu.
Nhìn thấy bài kiểm tra đó, Dương Tương trực tiếp há hốc mồm: "Cô ơi, bài kiểm tra này chẳng phải là bài vừa rồi cô mới giảng trên lớp sao ạ?"
"Đúng vậy, mỗi câu cô đều đã giảng qua rồi, cho em một tiết để làm lại thì dư sức", nói đến đây, Tần Kiến Thư nhịn không được nên đưa tay che miệng ho khan hai tiếng, sau đó hạ tay xuống, "Với điều kiện là em đã chú ý nghe giảng. Nhanh làm đi."
Nói xong, cô xoay người quay về bàn làm việc của mình, không để ý đến Dương Tương nữa.
Tần Kiến Thư mới được điều từ khối 12 xuống đây chưa đầy một tháng, ngay cả văn phòng làm việc này cũng là mới sắp xếp.
Trước đây Ôn Sở chỉ nghe giáo viên khác đồn cô Tần là một giáo viên rất giỏi, rất có uy tín đối với học sinh. Cô từng nghĩ rằng, bản lĩnh và uy tín đó được xây dựng bằng sự "hung dữ" và "nghiêm khắc".
Hiện tại tận mắt chứng kiến thì mới biết, hóa ra đôi khi mềm mỏng lại là thứ khó đối phó nhất.
Không nóng không lạnh, nhìn như là người nghiêm túc ôn hòa nhất, nhưng lại khiến con người ta không có đất dung thân nhất. Lúc này Ôn Sở rất khó liên tưởng đối phương với người say rượu tối hôm đó.
Nhận ra ánh mắt dò xét của Ôn Sở, Tần Kiến Thư đột nhiên ngẩng đầu.
Ánh mắt hai người lại lần nữa giao nhau, nhưng đúng lúc đó điện thoại di động trên bàn reo lên.
Tần Kiến Thư nhìn thoáng qua màn hình hiển thị, rất nhanh đứng dậy khỏi ghế: "Xin lỗi cô Ôn, tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát, phiền cô trông chừng học sinh giúp tôi."
Ôn Sở gật đầu: "Được ạ."
Nhìn theo Tần Kiến Thư ra khỏi văn phòng, Ôn Sở quay lại chỗ ngồi của mình, phát hiện tên nhóc Dương Tương đang lén lút nhìn trộm.
Cô cầm bút gõ lên mặt bàn, lên tiếng nhắc nhở: "Em nhìn cái gì đấy?"
Dương Tương cầm bài kiểm tra, chạy hai ba bước tới chiếc bàn trống đối diện Ôn Sở, tâm tư đều viết hết lên mặt: "Cô Ôn, cô học Lịch sử có giỏi không ạ?"
"Không phải Kỳ Phong Nguyệt và mấy em kia cũng không làm bài sao, sao cô Tần chỉ tóm một mình em?" Tần Kiến Thư không có ở đây, Ôn Sở còn có tâm trạng trêu ghẹo.
Nghe vậy, mặt Dương Tương càng xị xuống: "Cô đừng nói nữa ạ, do em khá xui xẻo thôi... Ít ra em còn làm xong mấy câu trắc nghiệm đầu tiên, còn Kỳ Phong Nguyệt cậu ấy một chữ cũng chưa viết, tại sao lại bắt em mà không bắt cậu ấy!"
Có lẽ là vì tâm tình quá kích động, nên Dương Tương quên khống chế âm lượng.
Ôn Sở sững người, cô quay đầu nhìn lại, người đang đứng ngay cửa văn phòng không phải là Tần Kiến Thư thì còn là ai?
Pha bán đứng đồng đội này cũng quá thẳng thắn. Thấy mình gây họa, Dương Tương chột dạ, vội vàng chạy về bàn rồi ngồi ngay ngắn lại, dáng vẻ trông như đang nghiêm túc làm bài kiểm tra.
May thay, Tần Kiến Thư không có ý định quay lại lớp lôi mấy em kia lên cùng.
Thời gian như ngừng trôi trong nháy mắt.
Sắc mặt nàng dịu dàng, im lặng không nói, đôi mắt cụp xuống khiến người khác không đoán được suy nghĩ.
Đứng ở cửa im lặng một lúc, Tần Kiến Thư gọi tên Ôn Sở: "Cô Ôn, cô ra ngoài một chút."
Da đầu Ôn Sở căng lên, cô bỗng có cảm giác mình như quay về thời học sinh.
Khi Tần Kiến Thư nghiêm túc, sự lạnh lùng trên người nàng vẫn rất rõ rệt, chẳng trách mọi người đều có chút sợ nàng, Ôn Sở cũng sợ.
Ôn Sở im lặng đứng dậy. Lúc bước ra ngoài, cô thấy Dương Tương quay đầu lại, lén cười trên nỗi đau của người khác.
Ôn Sở chỉ thấy đau đầu, cô đây là bị tai bay vạ gió.
Văn phòng của khối được bố trí ở cuối hành lang, hai người ra ngoài rồi quẹo phải, ngay bên cạnh là cầu thang.
Nhắc đến công việc, Tần Kiến Thư không hề kiêng kị Ôn Sở. Đôi mắt đen láy dưới cặp kính nhìn thẳng vào đối phương, vừa dịu dàng vừa bình tĩnh: "Trước đây tôi luôn làm việc ở tổ khối 12, trong các buổi họp của trường cũng đã gặp cô Ôn vài lần. Nghe nói các em học sinh rất quý cô, cũng đánh giá cô rất cao. Tôi cũng suy nghĩ, nếu có cơ hội thì có thể học hỏi phương diện này từ cô Ôn."
"Hiện tại cuối cùng cũng có cơ hội làm việc cùng nhau. Cô Ôn, tôi muốn hỏi một chút...chỉ nói tình hình trước mắt, cô có cảm thấy cách cô quản lý lớp 11/4 của mình hơi quá lỏng lẻo không?"
Dù đang đưa ra ý kiến, Tần Kiến Thư trước sau vẫn giữ thái độ ôn hòa.
Ôn Sở không chút nghĩ ngợi mà gật đầu: "Cô Tần nói không sai, vấn đề này tôi cũng ý thức được."
Tần Kiến Thư vốn nghĩ Ôn Sở ít nhất cũng sẽ phản bác vài câu, nàng đã chuẩn bị sẵn lời giải thích sau đó, nhưng đối phương thế mà lại trực tiếp đồng tình.
Vì thế, nàng không thể làm gì khác hơn ngoài việc tiếp tục nói: "Hòa đồng với các em học sinh là rất tốt, nhưng vẫn cần giữ uy nghiêm của một giáo viên. Không có quy tắc thì không thể xây dựng trật tự."
Ôn Sở nghiêm túc: "Tôi nhất định sẽ sửa."
Trong lúc nói chuyện, điện thoại trong túi cô bắt đầu rung.
Cô lấy di động ra nhìn, là cuộc gọi rác.
Sau khi từ chối cuộc gọi, Ôn Sở ngẩng đầu nhìn Tần Kiến Thư, ra hiệu đối phương có thể nói tiếp: "Cô Tần còn gì muốn nói không ạ?"
Cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để bị phê bình giáo dục một cách thao thao bất tuyệt.
Thực ra, những vấn đề Tần Kiến Thư nêu ra đều thực sự tồn tại.
Nhưng không ngờ giữa chừng có cuộc gọi rác cắt ngang. Tần Kiến Thư bỗng nhiên không nói nữa: "Không còn."
Ôn Sở đang cảm thấy là lạ, thì thấy Tần Kiến Thư đi về phía trước hai bước rồi quay đầu lại.
"Ôn Sở," đầu ngón tay lặng lẽ khựng lại, trên mặt Tần Kiến Thư không còn vẻ nghiêm túc khi bàn công việc nữa. Nàng cau mày, trông có chút khó mở lời và lúng túng, "Tôi có một người bạn làm việc ở cửa hàng bán điện thoại, hay là cô đưa điện thoại di động cho tôi, tôi giúp cô thay màn hình mới...hoặc đổi luôn điện thoại mới cũng được."
Hóa ra lúc nãy khi Ôn Sở lấy điện thoại ra, Tần Kiến Thư vừa khéo nhìn thấy cái màn hình bị vỡ vụn của đối phương.
Nhìn thấy cũng không có vấn đề, chỉ là thuận theo đó liền gợi lại một số mảnh ký ức đứt đoạn đêm hôm ấy.
Đêm đó Tần Kiến Thư vô cùng say, nhưng không đến mức không nhớ gì, ít nhất là nàng rất chắc chắn vì sao màn hình điện thoại của Ôn Sở bị vỡ nát—— Ở nơi mà đối phương không nhìn thấy, vạt áo nàng đã bị vò chặt lại thành một cục.
Ôn Sở thì cảm thấy không có gì nghiêm trọng.
"Không cần đâu, chỉ là lớp dán bên ngoài bị vỡ thôi", Ôn Sở cắt ngang lời Tần Kiến Thư, giơ điện thoại lên ra hiệu.
Nụ cười trên mặt cô nhàn nhạt, giọng điệu rất tùy ý và thoải mái: "Tối hôm đó về tôi đã xem rồi, màn hình bên trong không sao, vốn định hôm nay tan làm sẽ tiện đường dán lại một miếng mới, cho nên tạm thời chưa bóc ra."
Do bị cảm trong người không dễ chịu, nên hai ngày liền Ôn Sở không ra khỏi nhà. Ở nhà cô đúng là có sẵn miếng dán màn hình, nhưng khổ nỗi tay cô vụng về nên dán cả hai miếng mà không có cái nào sát được.
Ôn Sở nói xong, cô chờ một lúc mới thấy Tần Kiến Thư gật đầu như chậm nửa nhịp: "...Ồ, vậy được."
Đợi người rời đi, Ôn Sở lại lôi điện thoại ra.
Cô bóc miếng dán màn hình không đành lòng nhìn thẳng kia xuống, giơ lên trước mặt nhìn một chút, đột nhiên nghĩ tới từng cảnh xảy ra đêm hôm đó.
Đặc biệt là lúc cuối, khi Tần Kiến Thư quấn lấy cô để hỏi chuyện.
Trái tim cô không khỏi xao động trong phút chốc, Tần Kiến Thư...làm sao không có hương vị phụ nữ cơ chứ?
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.