Gái Thẳng Schrodinger

Chương 4: Khai đao



Chương 4: Khai đao

Sau khi tan làm, Ôn Sở tìm chỗ dán lại miếng dán màn hình như lời cô đã nói.

Để cho tiện, cô đặc biệt để Dương Liễu chọn địa điểm ăn tối trong một trung tâm thương mại lớn, như vậy khi đi ngang qua cửa hàng điện thoại thì có thể tranh thủ dán luôn.

Tầng một của trung tâm thương mại rộng rãi sáng sủa, dòng người qua lại tấp nập. Dương Liễu cầm miếng dán màn hình nát bấy vừa mới được gỡ xuống, nhìn đi nhìn lại, không khỏi xuýt xoa: "Trời ạ, miếng dán màn hình của cậu sao lại vỡ đến mức này, nứt thành mạng nhện luôn rồi."

Ôn Sở hơi nhướng mắt lên, không tỏ vẻ gì mà đáp lại: "Lụm dưới nền xi măng lên, màn hình không vỡ đã là may lắm rồi."

"Vỡ thì nhân tiện thay cái mới. Dù gì cậu cũng đâu sống dựa vào chút lương còm của trường."

"Cậu trả tiền à?"

"Nếu cậu chịu mở miệng nhờ mình thì có gì mà không thể chứ?" Nói chuyện qua lại, Dương Liễu vứt miếng dán màn hình bị nứt trong tay vào thùng rác, hừ nhẹ một tiếng chẳng mấy bận tâm. Ánh mắt cô lại lần nữa dừng trên người Ôn Sở, mỉm cười dịu dàng.

Bên trái cô, mái tóc đen như thác của Ôn Sở buông xõa xuống hai bờ vai, một tay lười nhác chống cằm, ánh mắt tập trung dõi theo người nhân viên cửa hàng đang dán màn hình, toàn thân toát lên vẻ lười nhác ung dung.

Nhìn từ góc nghiêng, điểm nổi bật nhất trên gương mặt Ôn Sở vẫn là sống mũi cao và hàng mi dài rậm. Mỗi lần chớp mắt, cô trông giống như một tinh linh đang đập cánh.

Khuôn mặt của cô thuộc kiểu không khiến người khác cảm thấy kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng lại rất hút mắt.

Dù đẹp, nhưng không đặc biệt thu hút, khiến người ta cảm thấy xa cách như Tần Kiến Thư.

Nhiều năm qua, Dương Liễu mãi mãi chỉ có một câu để đánh giá Ôn Sở: "Hồ ly đội lốt cừu non."

Hơn nữa mấy năm trước, Ôn Sở thi đỗ biên chế giáo viên rồi thông qua một vài mối quan hệ để vào trường Trung học Trọng Nam dạy học, lớp lông cừu trên người cô càng dễ khiến người khác hiểu lầm hơn.

Tốc độ dán màn hình của cửa hàng điện thoại rất nhanh, hai người nói chuyện một lúc mà nhân viên cửa hàng đã giao lại chiếc điện thoại vừa mới dán màn hình vào tay Ôn Sở.

Thanh toán xong, hai người đi thang cuốn lên tầng năm của trung tâm thương mại, vào phòng riêng của một nhà hàng Đông Nam Á.

Do bị cảm nên Ôn Sở không có khẩu vị, nhìn hết thực đơn cũng chỉ qua loa chọn một món salad rau, nhường quyền quyết định các món còn lại cho Dương Liễu.

"Cậu thật sự hóa thành bé cừu non rồi hả? Hiện tại chỉ ăn cỏ à." Nhận lấy thực đơn, Dương Liễu quay lại gọi món với người phục vụ, thêm ba món chính cùng một phần canh.

Sau khi chọn món xong, cô mới quay lại chú ý tới người bạn tốt: "Cậu làm sao vậy? Trước đây bị cảm cũng không thấy ăn uống kém thế này. Lẽ nào thật sự là tới tuổi rồi?"

Ôn Sở liếc cô nàng một cái, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt: "Tiểu thư Dương Liễu ơi, tôi và cô là bạn cùng tuổi đấy."

Bốn lạng đẩy ngàn cân [1], một câu thôi đã làm người ta nghẹn lời.

[1] Bốn lạng đẩy ngàn cân: một trong những nguyên lý căn bản của Thái Cực Quyền, đặc trưng là động tác nhỏ biến hóa lớn, lấy nhu khắc cương, mượn sức dùng sức để đạt được hiệu quả cao nhất. Ở đây câu này có nghĩa là dùng một lực nhỏ để chiến thắng một lực lớn.

Dương Liễu nghe xong thì cười rất khoa trương: "Quả thật không còn trẻ nữa, vài năm nữa là đã đầu ba rồi."

Cô và Ôn Sở cùng tuổi, hai người từ nhỏ đã học chung một trường mẫu giáo, năm nay cả hai lần lượt bước qua tuổi 27, đúng là càng gần cột mốc 30 hơn một bước.

Nói đến đây, Dương Liễu bỗng chuyển chủ đề, nhắc tới chuyện khác: "Tối hôm đó bảo cậu ra ngoài mua sữa bò, sao mà đi rồi biến mất luôn vậy?" Trong cái ấm nước trong suốt trên bàn có vài cánh hoa cúc vàng tươi lay động. Cô với tay nhấc ấm nước lên, rót vào chiếc cốc nhỏ nhỏ lùn lùn trong tay, tiện tay đẩy tới trước mặt Ôn Sở, "Gọi điện cho cậu cũng không gọi được, cậu nói xem hôm đó cậu đã đi đâu? Có phải là làm biếng nên trực tiếp bỏ chạy đúng không?"

Ôn Sở đưa tay cầm chiếc cốc thấp trước mặt lên, nhấp nhẹ một ngụm, rồi mới từ tốn mở miệng trả lời câu hỏi của đối phương: "Hôm ấy sau đó không phải trời đổ mưa à, mình làm rơi điện thoại mà không tìm được chỗ sửa, vậy nên về thẳng nhà luôn."

"Cậu về nhà cũng không thấy gọi lại cho mình lấy một cú."

"Cả người mình bị xối ướt, làm gì có thời gian mà xem điện thoại." Lời nói dối bịa tại chỗ vừa thốt ra khỏi miệng, Ôn Sở liền nhanh chóng quay mặt sang một bên rồi hắt hơi một cái.

Cái hắt hơi này như là bằng chứng xác minh tính chân thực lời cô vừa nói, dù sao đi nữa Dương Liễu cũng tin: "Thật không hiểu nổi sao mà dạo này cậu đen đủi thế, chẳng thấy có chuyện gì tốt đẹp cả."

Nói nhiều như vậy, cuối cùng câu này cũng nhắc trúng điểm mấu chốt. Trong lòng Ôn Sở cũng bắt đầu lẩm bẩm, băn khoăn không biết tuần này mình có nên tìm một ngôi chùa để thắp hương hay không.

Cô rũ mắt, thần trí lơ đễnh. Cô cầm chén trà nóng hổi lên, lòng bàn tay vuốt nhẹ qua lại, chủ động chuyển chủ đề: "Dù sao thì hôm nay mình cũng không có hứng ăn uống gì, cậu gọi nhiều món như vậy, lát nữa ăn không hết thì tất cả tính trên đầu cậu đấy nhé."

Bữa tối đối phó qua loa được vài miếng, quả nhiên dựa vào mình Dương Liễu thì còn sót lại hơn phân nửa.

Thấy vậy, bệnh nghề nghiệp của Ôn Sở lại trỗi dậy. Cô vừa định mở miệng phê bình tượng trưng vài câu về thói quen lãng phí này, nhưng chưa kịp nói hết đã bị Dương Liễu cầu xin, khiến cô đành im lặng nuốt trọn những lời còn lại.

Hôm nay trong giờ chạy thể dục, Kỳ Phong Nguyệt và Chu Sinh Thăng, hai học sinh khác của lớp cô cũng không làm bài môn Lịch sử như Dương Tương, bị Tần Kiến Thư gọi riêng ra để dạy bảo.

Kẻ lỡ lời bán đứng đồng đội Dương Tương trốn trong hàng chạy bộ của lớp, nhe răng cười toe toét... Kết quả cuối cùng là cả ba người mỗi người đều bị phạt làm thêm một bài kiểm tra môn Lịch sử, còn phải học thuộc một số kiến thức được chỉ định, từng người một đến chỗ Tần Kiến Thư để kiểm tra riêng.

Sau đó, cậu nhóc còn bị mấy người bạn tốt mắng một trận ra trò.

Đến thứ sáu, lần này Tần Kiến Thư đặc biệt gọi tên Ôn Sở trong cuộc họp. Cân nhắc đến việc tác phong của lớp 11/4 quá lỏng lẻo, nàng quyết định xếp lớp 11/4 vào danh sách lớp trọng điểm cần chấn chỉnh.

Ôn Sở ngồi phía dưới, khi nghe khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đến động lòng người của Tần Kiến Thư dùng giọng điệu dịu dàng và mềm mỏng nhất tuyên bố chuyện này, trong nháy mắt đó cô có cảm giác như có một con dao đặt ở sau gáy mình.

Mà người đặt con dao đó, chính là Tần Kiến Thư.

Sống lưng cô bỗng nhiên lạnh toát.

Vì lẽ đó người phụ nữ này liền trở mặt như không quen biết, cũng không niệm chút tình cảm tối hôm đó, quyết bắt cô ra để khai đao ư?

Thời còn đi học, Ôn Sở hiếm khi bị giáo viên gọi tên, vậy mà giờ đây, vì đám nhóc nghịch ngợm lớp 11/4 mà cô đã trở thành đối tượng được tất cả giáo viên trong khối đồng cảm.

Tần Kiến Thư nói được làm được. Tuần tiếp theo, từ việc vào lớp tự học buổi sáng muộn, đồng phục không đúng quy định, cho đến việc ngủ trong giờ học, nàng đã bắt được vài trường hợp điển hình ở lớp 11/4. Ôn Sở nhìn tổng điểm của lớp mình cứ thế mà rớt xuống, rớt một cái mà chẳng ai dám kêu.

Một phần là chột dạ vì trước đây cô quản lý thật sự lỏng lẻo, một phần là vì quá bận rộn.

Cũng không biết có phải thật sự xui xẻo hay không mà bệnh cảm trong người cô uống thuốc gì cũng không thấy tốt lên.

Sau một tuần, Tần Kiến Thư đã sớm khỏi bệnh, còn cô thì ngược lại từ cảm nhẹ biến thành cảm nặng. Mỗi khi nói chuyện hay ăn uống, cổ họng cô khó chịu như nuốt phải lưỡi dao.

Ôn Sở chỉ cảm thấy mình quá xui xẻo, nhưng cô vẫn cố gắng lê cái thân bệnh này đi dạy học.

"Hai tiết này không giảng bài mới, kiểm tra trắc nghiệm thôi."

"Nào, lớp trưởng lên phát bài kiểm tra xuống đi."

Ôn Sở nén cảm giác đau rát ở cổ họng, khàn giọng dặn dò xong xuôi. Sau đó cô ngồi phịch xuống cái ghế ở bục giảng, ôm lấy bình giữ nhiệt của mình bắt đầu uống nước.

Cô giáo ngày thường thích nói giỡn trêu ghẹo học sinh nhất hôm nay lại nghiêm mặt không có biểu cảm gì, cả người toát ra vẻ xa cách không dễ lại gần.

Các bạn học lớp 11/4 rất thích cô giáo chủ nhiệm này. Không chỉ trẻ trung xinh đẹp mà cô còn biết cách cân bằng giữa nghiêm khắc và thoải mái, có thể nói chuyện hợp cạ với bọn họ. Trong các môn học, trừ môn Lịch sử của Tần Kiến Thư ra thì tiết của cô là tiết mà bọn họ ngoan ngoãn, tích cực nhất.

Cả lớp thấy gần đây cô giáo bệnh nặng, cũng tự giác nhắc nhở nhau giữ trật tự nhiều hơn.

Bài kiểm tra được phát xuống, ngay cả cậu học trò xưa nay bồn chồn, thích giở trò nhất như Dương Tương cũng ngoan ngoãn cầm bút làm bài.

Ban đầu Ôn Sở còn ôm bình giữ nhiệt đi quanh phòng học hai vòng, nhưng sau đó thì cô ngồi yên trên bục giảng, không đi đâu nữa.

Thuốc cảm bắt đầu có tác dụng, khiến cô vừa mệt vừa khó chịu, thỉnh thoảng còn ho dữ dội.

Trong lớp học, ngoài tiếng bút viết loạt soạt trên giấy thì chỉ có vài tiếng uống nước và tiếng xì mũi thi thoảng vang lên.

Dương Tương vừa làm bài kiểm tra vừa thỉnh thoảng lấm lét nhìn trái nhìn phải, dòm lén đáp án của bạn học bên cạnh, cậu thậm chí còn định lật sách ra xem trộm.

Nhưng bóng người đột nhiên thoáng qua cửa sổ phía sau lớp làm cậu giật mình. Cậu vội đá nhẹ vào ghế trước, nhỏ giọng nhắc: "Tần Kiến Thư đến rồi!"

Lúc học sinh lén lút trò chuyện với nhau, gọi thẳng tên giáo viên cũng chẳng có gì lạ.

Kỳ Phong Nguyệt vốn đang ngủ say, bị Dương Tương đá thì lập tức ngóc khỏi bàn. Khuôn mặt lạnh lùng của cô bé cau lại, khó chịu quay đầu nhìn Dương Tương, nhưng Dương Tương đã cúi đầu cực thấp, chỉ thiếu điều chưa chui hẳn vào trong bàn.

Kỳ Phong Nguyệt giương mắt nhìn, lúc này Tần Kiến Thư đã đứng trước cửa.

Cô bé không mấy tình nguyện cầm cây bút lên, giả vờ giả vịt để tránh bị bắt quả tang lần nữa.

Lúc này, Ôn Sở trên bục giảng cũng phát hiện người đứng ở cửa lớp. Cô uể oải đứng dậy, đi theo Tần Kiến Thư ra hành lang ngoài lớp học.

Lúc này, bọn học sinh trông có vẻ đang yên lặng làm bài kiểm tra trong lớp lần lượt ngẩng đầu nhìn ra ngoài.

Qua lớp kính cửa sổ trong suốt, hai cô giáo xinh đẹp với khí chất khác biệt đang thấp giọng trao đổi với nhau ngoài hành lang, chẳng khác nào một bức tranh phong cảnh tuyệt mỹ, khiến những người làm khán giả bên ngoài khung cảnh ấy như bọn họ nhìn mà than thở.

Dương Tương vốn nói nhiều, thậm chí trực tiếp nhận xét: "Thực ra cô Tần cũng rất đẹp, chỉ là hơi cứng nhắc, tiếc thật... Nhưng nếu chọn bạn gái, mình vẫn thích kiểu như cô Ôn hơn."

Nghe vậy, Kỳ Phong Nguyệt ngồi phía trước cậu quay lại chế giễu một câu: "Cậu mà cũng đòi chọn à?"

Bên ngoài lớp học, hai người còn chưa biết mình đã trở thành tâm điểm trong mắt học sinh.

Tần Kiến Thư cố gắng vượt qua cảm giác kỳ lạ khi ở một mình với Ôn Sở, nàng nghiêng đầu nhẹ giọng nói rõ lý do mình đến: "Tôi từ tầng dưới đi ngang qua đây, tiện báo cô biết cuộc họp toàn trường lát nữa đã bị hủy, cô không cần phải đi nữa."

Thì ra là chuyện này.

Ôn Sở thở phào nhẹ nhõm, máy móc gật đầu một cái, chẳng buồn mở miệng.

Cô chuẩn bị xoay người quay về phòng học thì phát hiện Tần Kiến Thư vẫn đút một tay trong túi áo khoác, chưa có ý định rời đi.

Ôn Sở không nhịn được lại ho hai tiếng, hỏi bằng giọng khàn khàn: "Cô Tần còn có chuyện gì sao?"

Trên gương mặt Tần Kiến Thư thoáng hiện lên vẻ lúng túng, nàng mím nhẹ khóe môi, cúi đầu một chút, chần chừ lấy từ trong túi áo ra một vỉ kẹo ngậm họng bọc trong lớp bạc, đưa về phía Ôn Sở. Giọng nói trong trẻo bớt đi vài phần nghiêm túc lạnh lùng, trở nên dịu dàng và quan tâm hơn đôi chút: "Cho cô, thử xem sao."

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.