Gái Thẳng Schrodinger

Chương 42: Nhìn thấu



Chương 42: Nhìn thấu

Tần Kiến Thư mời cô đến nhà ăn cơm đó!

Lại còn tự tay chọn món và đích thân vào bếp nấu nữa.

Cả buổi trưa, Ôn Sở cứ nghĩ mãi về chuyện này.

Đến mức trong lúc ăn cơm, khi mọi người nâng ly chúc mừng, cô phản ứng chậm hẳn nửa nhịp, còn làm đổ cả đồ uống trong ly, trông chẳng khác gì một người mất tập trung, đang có tâm sự nặng nề.

Nói đi cũng phải nói lại, trước đây Tần Kiến Thư cũng từng nói sẽ tìm cơ hội mời cô đến nhà ngồi một chút.

Nhưng Ôn Sở đã nghe mãi những lời khách sáo kiểu này, cô hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát.

Ai ngờ đối phương nói là làm thật.

Bữa trưa diễn ra cho có lệ, đầy ắp các món sơn hào hải vị.

Mọi người đều là công viên chức, từ lâu đã xây dựng thói quen không động đến rượu. Trong những dịp thế này, cũng chỉ có vài thầy giáo là uống chút ít.

Còn các cô giáo, phần lớn dùng bữa xong đều sẽ lịch sự chào hỏi, sau đó đường ai nấy đi.

Ăn xong bữa này, đến sau Tết mới gặp lại.

Tần Kiến Thư và Ôn Sở về nhà cùng một đường, cộng thêm thời tiết không tốt, trời âm u lại lất phất mưa nhỏ.

Khi đưa Ôn Sở đến cổng khu chung cư, Tần Kiến Thư đặc biệt lấy một chiếc ô từ ghế phụ ra, đưa cho cô: "Khoảng 4 giờ em có thể qua, sau đó chúng ta cùng ra ngoài mua đồ, có được không?"

Nàng nói với nụ cười rạng rỡ, đôi mày hơi cong.

Hồi nãy Ôn Sở có nhắc tới vài món ăn, trùng hợp đó đều là những món Tần Kiến Thư biết nấu, thế nên thực đơn cho bữa tối cơ bản đã được quyết định.

Ôn Sở cũng nhoẻn miệng cười, đưa tay cầm lấy chiếc ô: "Được."

Ôn Sở mở cửa xe bước xuống, bung chiếc ô kẻ sọc ở trên đầu.

Cô quay đầu nhìn lại. Trong xe, Tần Kiến Thư vẫn giữ nguyên tư thế ngoảnh đầu, nhìn về phía cô.

Ôn Sở mấp máy môi, làn hơi trắng mờ mờ theo từng lời nói khẽ khàng của cô bay ra ngoài: "Vậy chiều gặp nhé, Tần Kiến Thư."

Tần Kiến Thư: "Chiều gặp."

Kính xe được kéo lên, Tần Kiến Thư quay xe tại ngã rẽ phía trước rồi nhanh chóng lái về hướng ngược lại.

Cuối cùng cũng được nghỉ đông rồi!

Về đến nhà, việc đầu tiên Ôn Sở làm là cởi áo khoác, bật máy điều hòa không khí, rồi lười biếng ngả mình lên chiếc ghế sofa mềm mại, im lặng buông lỏng tâm trí.

Một lúc lâu sau, cô uể oải xoay người, ngước nhìn trần nhà.

Lạ thật, sao không có cảm giác vui sướng thoải mái vì được nghỉ lễ như mọi khi?

Ôn Sở đưa tay đặt lên vầng trán lạnh ngắt, cảm nhận nhiệt độ một cách kỹ lưỡng.

Kỳ quá đi, hay là cô bị bệnh rồi?

Hồi đó chọn nghề giáo viên, nguyên nhân phần lớn là vì công việc này có hai ngày nghỉ cuối tuần, cộng thêm kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Dù trong học kỳ có bị nhiệm vụ giảng dạy đè nặng đến mức không sao thở nổi và sứt đầu mẻ trán, nhưng mỗi khi kỳ nghỉ dài đến, Ôn Sở lại như được hồi sinh, tràn đầy năng lượng.

Cô cứ kiên trì lặp đi lặp lại như vậy, từ năm này qua năm khác.

Thế nhưng bây giờ đến kỳ nghỉ đông, cô lại không thể vui nổi.

Chỉ cần nghĩ đến việc sáng mai thức dậy không cần đến trường, cũng không thể gặp được Tần Kiến Thư, trong lòng cô sẽ cảm thấy trống trải, đầy ắp cảm giác mất mát.

Từ giờ đến mùa xuân khi học sinh đi học lại, giữa chừng còn phải ăn Tết, ít nhất cũng phải mất một tháng.

Đến Tết, Tần Kiến Thư phải về Phong Thành rồi, như vậy khoảng cách giữa cô và nàng không chỉ đơn thuần là vài trăm mét, cách nhau hai khu chung cư khác nhau thôi đâu.

Đó là khoảng cách vượt qua muôn trùng núi sông, hơn một ngàn cây số xa xôi.

Vừa nghĩ đến chuyện này, Ôn Sở cảm thấy ngực mình khó chịu đến phát sợ.

Chẳng lẽ là do bật điều hòa, nên trong phòng quá ngột ngạt?

Cô đứng dậy khỏi ghế sofa, bước đến bên cửa sổ, kéo mở cánh cửa sổ đang đóng chặt.

Cơn gió lạnh phả vào mặt gần như ngay lập tức bao trùm lấy cô, còn lẫn chút hương vị tươi mới sau cơn mưa.

Ôn Sở rùng mình một cái. Chỉ mặc áo mỏng, cô bị gió thổi một hơi như vậy, cuối cùng cảm giác buồn bã không tên kia cũng tan biến, khiến cô trở nên tỉnh táo.

Lạnh thật!

Ôn Sở nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Điều hòa bật ở 27 độ, cô lên giường bắt đầu ngủ trưa.

Khoảng 4 giờ chiều, Ôn Sở đúng giờ xuất hiện dưới tòa nhà khu chung cư của Tần Kiến Thư.

Đợi Tần Kiến Thư từ tầng trên xuống hội họp, họ cùng nhau đến khu chợ nhỏ gần đó để chọn mua nguyên liệu nấu bữa tối.

Hai món mà buổi trưa Ôn Sở nhắc tới là sườn xào chua ngọt và cá kho tàu... Nói khó thì không hẳn, nhưng chắc chắn nếu không có chút tay nghề nấu nướng thì nhất định sẽ thất bại.

Hai món ăn lên bàn thì có hơi ít.

Hiện đang là mùa cua, cuối tháng một cua vừa béo vừa nhiều gạch, nên sau khi mua sườn ở hàng thịt xong, Tần Kiến Thư lại dẫn Ôn Sở vòng tới khu thủy sản.

Sau khi mua cá, hai người tiện tay chọn thêm bốn con cua cái lớn, thêm món cua hấp vào thực đơn.

Đến đây, Tần Kiến Thư đã một mình đảm nhận ba món.

Ôn Sở nghĩ mình đến nhà người khác mà chỉ ngồi không ăn uống thì cũng ngại, nên cô đề nghị mình sẽ nấu một món canh tam tiên đơn giản để góp chút sức nhỏ bé.

Tần Kiến Thư mỉm cười đồng ý.

Mua đồ xong và bước ra ngoài, trên trời vẫn lất phất những hạt mưa bụi.

Ôn Sở đưa hai túi đồ trong tay cho Tần Kiến Thư, rồi bật ô ra.

Hai người, hai chiếc ô.

Ôn Sở vốn định mở sẵn một chiếc để đưa cho Tần Kiến Thư, rồi mới mở chiếc còn lại cho mình.

Nhưng không ngờ đối phương lại hiểu nhầm.

Ngay khoảnh khắc tán ô bật mở, Tần Kiến Thư xách túi nhẹ nhàng bước qua vũng nước nông dưới bậc thềm, nép vào dưới ô, đứng bên cạnh cô.

Ôn Sở ngẩn ra.

Dưới tán ô nhỏ bé, hai người vai kề vai, tay sát bên tay.

Không gian rõ ràng chỉ đủ chỗ cho một người, vậy mà bây giờ lại chen thêm một người nữa.

Ở khoảng cách cực gần, ngũ quan trên góc nghiêng gương mặt Tần Kiến Thư đều bị phóng to.

Má Ôn Sở nóng bừng, nhịp thở cũng trở nên hỗn loạn.

Cái tay mà cô đang bung ô siết chặt cán ô, khớp tay trắng bệch đến nỗi hơi đáng sợ.

Chờ mãi không thấy đối phương có động tĩnh gì, Tần Kiến Thư khẽ xoay đầu lại, nhìn cô: "Không đi sao?"

Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, trong mắt nàng ánh lên chút nghi hoặc.

Ôn Sở lấy lại tinh thần, vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Đi thôi. Mấy cái túi trong tay chị, chia cho tôi hai cái."

Tần Kiến Thư đưa chiếc túi đựng cua và sườn cho Ôn Sở.

Trong số mấy con cua tươi sống, có một con không biết từ lúc nào đã thoát khỏi dây buộc. Nó chống vài chiếc càng, giẫm lên người đồng bọn, bò qua bò lại trong túi mà phun bong bóng.

Cái tay còn lại của Tần Kiến Thư còn cầm một chiếc ô ướt sũng, những giọt nước mưa trên tán ô nhỏ từng giọt xuống đất.

Khu chợ nhỏ này cách nơi Ôn Sở ở chỉ chừng hơn trăm mét.

Ngày thường, hầu như cư dân của ba khu chung cư gần đây đều tới để mua thức ăn.

Ôn Sở đã sống ở đây lâu như vậy, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng tới nơi này.

Cô biết ở đây có một khu chợ, nhưng nếu không phải Tần Kiến Thư dẫn cô theo, có lẽ cô sẽ chẳng bao giờ bước vào.

Được nghỉ rồi, thật sự là được nghỉ rồi.

Đi trên đường không còn thấy các em học sinh mặc đồng phục kết bạn đi cùng nhau, bước chân ra ngoài hay về nhà cũng không còn vội vàng như thế, không cần phải tranh thủ từng giây từng phút nữa.

Thời gian như chậm lại, đi bên cạnh Tần Kiến Thư, Ôn Sở bắt đầu có thời gian quan sát con phố mà mỗi ngày cô vẫn đi qua.

Vừa lạ lẫm, lại vừa quen thuộc.

Ra ngoài mua đồ về nhà, thoáng cái đã mất nửa tiếng.

Sau khi sắp xếp cho Ôn Sở ngồi ở phòng khách, Tần Kiến Thư xách đồ vừa mua vào bếp. Cô vào phòng ngủ thay quần áo, rồi đeo tạp dề chuẩn bị bắt đầu nấu ăn.

Trong phòng khách, Ôn Sở tựa vào ghế sofa, cầm điều khiển tivi lơ đãng tìm phim trong kho phim, nhưng hiển nhiên là tâm trí cô không nằm ở chỗ này.

Chẳng mấy chốc, Ôn Sở đã không ngồi yên được nữa.

Tần Kiến Thư đang bận rộn trong bếp. Trên bếp có một chiếc nồi đang đun nước, nàng thì đứng bên cạnh, cầm dao tỉ mỉ thái cá.

Lúc này, ở cửa bếp bỗng nhiên có một cái đầu ló vào. Ôn Sở chớp chớp mắt, giọng nói khẽ khàng: "Ừm... Tôi có thể giúp gì không?"

"Tôi cũng có chút kinh nghiệm nấu ăn."

Chỉ là...nấu không ngon lắm thôi.

Nửa câu còn lại, Ôn Sở cảm thấy không cần phải nói ra.

Dù sao thì chỉ phụ giúp thôi mà, đâu cần quá nhiều kỹ thuật.

Một vị khách chủ động tìm việc để làm như Ôn Sở khiến Tần Kiến Thư cũng cảm thấy khó xử.

Nàng mím môi, tìm quanh bếp một vòng, cuối cùng chỉ vào mấy củ tỏi lẻ loi nằm trong góc, lên tiếng dò hỏi: "Vậy...em giúp tôi bóc mấy củ tỏi nhé?"

Trong giọng nói vẫn mang chút do dự.

Thế nhưng Ôn Sở lại vui vẻ đồng ý: "Được!"

Cô lấy một cái chén nhỏ đựng tỏi rồi ngồi xổm ở góc bếp, bắt đầu tỉ mỉ bóc từng tép tỏi một, tép nào tép nấy đều được bóc rất đẹp.

Tần Kiến Thư đang sơ chế cá, thỉnh thoảng lại lén quay đầu nhìn một cái.

Ngay cả bản thân Tần Kiến Thư cũng không nhận ra, khi nhìn Ôn Sở ngoan ngoãn ngồi trong góc bóc tỏi, ánh mắt của nàng dịu dàng đến mức gần như tan thành một hồ nước.

Ôn Sở rất nhanh đã hoàn thành công việc của mình.

Cô bưng cái chén nhỏ đến trước mặt Tần Kiến Thư, khoe với đối phương những tép tỏi được mình bóc đẹp đẽ và láng bóng.

Tần Kiến Thư nhận ra Ôn Sở không muốn chờ một mình ở ngoài kia, nên rất nhanh đã giao thêm việc mới cho cô.

"Đưa nồi hấp cho tôi."

"Cua cũng phải chà, bên kia có một cái bàn chải nhỏ đấy."

"Coi chừng con cua, đừng để bị nó kẹp!"

Tần Kiến Thư bận rộn công việc trong tay, thỉnh thoảng còn phải quay đầu lại nhìn Ôn Sở.

Trong bếp, máy hút khói đang chạy ầm ầm, tivi ở phòng khách cũng phát ra âm thanh lớn.

Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa trong bếp, căn hộ hai phòng ngủ rộng rãi này hiếm khi có chút không khí ấm áp như vậy.

Nhắc đến kế hoạch cho kỳ nghỉ, Tần Kiến Thư chậm lại động tác trên tay.

Nàng lau tay, quay người lại: "Thật ra hôm nay mời em đến dùng cơm cũng là đã lên kế hoạch từ trước. Vài ngày nữa tôi phải về Phong Thành, kéo dài thêm thì phải sang năm sau mất."

Chủ đề đột ngột thay đổi. Ôn Sở đang ngồi xổm dưới đất, cô ngẩng đầu lên: "Khi nào đi?" Con cua giảo hoạt kia đã bò ra khỏi bồn rồi.

Tần Kiến Thư: "Sáng ngày mốt."

"Ừm..." Cổ họng Ôn Sở bỗng nhiên nghẹn lại, không biết nên nói gì.

Một giây trước còn vui vẻ, vậy mà bây giờ đã ỉu xìu.

Ôn Sở chỉ hy vọng cảm xúc của mình thay đổi không quá rõ ràng, cô cố gắng kiềm chế lại.

May mà trong bếp rất ồn ào, dù cô đột nhiên im lặng cũng sẽ không khiến bầu không khí trở nên quá yên tĩnh hay lúng túng.

Sau một hồi tốn công sức, Ôn Sở đã tóm được con cua đang vượt ngục kia. Cô rửa sạch sẽ, chà con cua kỹ càng rồi tráng lại một lần nữa. Cuối cùng, cô đem nó cùng ba người chị em đồng cảnh ngộ với nó vào lò nướng đa năng, bật chế độ hấp!

Lúc này Tần Kiến Thư mới hỏi: "Vậy em có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ không? Em là người Vân Thành chính gốc, chắc không cần về quê ăn Tết nhỉ?"

"Ừm, ba mẹ tôi đều ở Vân Thành, ăn Tết ở Vân Thành luôn." Giọng Ôn Sở như thường, nghe không ra cảm xúc có gì dao động, "Chỉ là mấy ngày nay tôi định tìm một phòng tập gym để tập luyện nghiêm túc."

Cô nhấn nút khởi động lò nướng.

Qua lớp kính, Ôn Sở thấy con cua vượt ngục kia vẫn đang ngọ nguậy, chưa từ bỏ ý định.

Cứ giãy đi, giãy cũng vô ích.

Ai bảo mi là một con cua chứ!

Ôn Sở xoay người lại, phát hiện Tần Kiến Thư đang nhìn cô.

"Sao vậy?" Ôn Sở hơi chột dạ.

Cô thừa nhận, vì nghe tin ngày mốt Tần Kiến Thư phải về nhà ăn Tết nên vừa rồi cô có âm thầm không vui một lúc.

Lẽ nào Tần Kiến Thư phát hiện ra?

Không thể nào, cô cảm thấy mình quản lý biểu cảm khá tốt mà.

Vào lúc này Tần Kiến Thư đột nhiên lên tiếng: "Có phải...em thích kiểu đàn ông như Vương Tranh không?"

Hả???????

Ôn Sở mới vừa nói cô quản lý biểu cảm khá tốt, nhưng nghe được câu này thì thật sự khó có thể kiểm soát được.

Tần Kiến Thư từ nét mặt của Ôn Sở đã hiểu hết mọi chuyện, nàng thầm nghĩ quả nhiên mình đã hiểu lầm.

Tuy nhiên, điều đó cũng không khiến nàng cảm thấy xấu hổ.

Tần Kiến Thư quay nửa người lại, giả vờ đang thu dọn dụng cụ nấu ăn trên bàn: "Cũng không có gì, chỉ là tôi thấy trước đây em luôn xuống chạy bộ. Cô Trần cũng nói nhìn thấy Vương Tranh thường xuyên qua nói chuyện với em, tôi còn tưởng hai người..."

Chưa nói hết câu, Tần Kiến Thư liếc mắt đã trông thấy biểu cảm của Ôn Sở. Là cạn lời.

Thật sự, Ôn Sở cảm thấy vô cùng cạn lời.

Hóa ra không phải Tần Kiến Thư thích Vương Tranh, mà là tưởng cô thích Vương Tranh!

Cô thật sự muốn hỏi Tần Kiến Thư, rốt cuộc cô có điểm nào trông giống người mù.

Dù cô có là người dị tính đi chăng nữa, cũng sẽ không thích kiểu như vậy chứ?

Ôn Sở không tiếp tục chủ đề này.

Cô ngược lại bước đến phía sau Tần Kiến Thư, đưa tay bắt đầu tháo tạp dề trên người đối phương: "Chị xem thử cá trong nồi đã chín chưa, tôi chuẩn bị nấu canh."

Ôn Sở giận rồi, và hậu quả rất nghiêm trọng!

Vì vậy, cô đã chiếm luôn chiếc tạp dề duy nhất của Tần Kiến Thư, lại còn độc chiếm cả bàn làm bếp, đẩy người kia sang một bên trông nồi cá.

Hai mươi phút sau, vài món ăn nóng hổi được bày ra đĩa, mang từ trong bếp ra và đặt lên bàn ăn.

Mấy con cua lớn từ trong lò nướng ra đã ngập tràn dầu cua vàng óng, còn tên tội phạm vượt ngục hung dữ nọ thì cũng chẳng còn cơ hội vùng vẫy thêm nữa.

Nhân lúc Ôn Sở bưng thức ăn và sắp bàn, Tần Kiến Thư quay về phòng ngủ một lát.

Khi trở ra, trong tay nàng có thêm một tấm thẻ màu xanh lá.

Tần Kiến Thư ngồi xuống bàn, nhẹ nhàng đặt tấm thẻ đó tới trước mặt Ôn Sở: "Thẻ tập gym của tôi, thời gian này tôi không ở đây, em có thể dùng."

Xem như là bồi thường vì lời lỡ miệng ban nãy.

Hình như Ôn Sở đang giận, nhưng Tần Kiến Thư cũng không rõ nguyên nhân.

Nhưng người ta mà đã giận rồi, thì bao giờ cũng phải dỗ dành.

Vừa rồi không phải Ôn Sở nói muốn tập thể hình sao? Cho nên nàng lấy tấm thẻ tập gym này ra.

Nói đến chuyện này, đã hơn nửa năm rồi nàng không tới phòng tập gym. Dù sao cũng đã làm thẻ, không ai đi thì cũng lãng phí, chi bằng đưa cho Ôn Sở mượn dùng.

Ánh mắt của Ôn Sở rơi vào tấm thẻ nhỏ xíu đó, mãi vẫn không đưa tay ra nhận.

"Ôn Sở?"

Tần Kiến Thư không đoán được dụng ý của đối phương, lại nghĩ rằng lời mình nói chưa đủ rõ ràng, vì thế bổ sung thêm: "Đây là thẻ năm tôi làm từ năm ngoái, tôi cũng chẳng đi được mấy lần, đến cuối tháng ba là nó hết hạn rồi. Nếu như em bằng lòng đi thì cũng coi như giúp tôi một việc."

Ôn Sở phản bác: "Tôi dùng thẻ của chị đi tập gym miễn phí, sao mà tính là giúp chị được?"

Tần Kiến Thư đúng là chẳng biết cách dỗ người ta gì cả!

Dù thật ra cô cũng chẳng giận gì cho cam.

"Làm thẻ là một chuyện, nhưng phòng gym cũng cần lượng khách ghé qua. Loại thẻ hội viên theo năm thế này, nếu mỗi năm đi đủ 120 lần thì năm sau gia hạn sẽ được giảm giá 20%."

Nói cách khác, trung bình mỗi tuần phải đi ít nhất hai lần.

Nhìn qua thì không phải yêu cầu quá khắt khe, nhưng thực tế lại có rất ít người có thể kiên trì thực hiện.

Tần Kiến Thư vốn đang xếp chồng hai tay lên bàn, bỗng lại cầm đũa lên và gắp cho Ôn Sở một miếng sườn xào chua ngọt có màu sắc đẹp mắt.

Nàng cười nhạt: "Tôi cách tiêu chuẩn đó chắc cũng chỉ còn mười mấy, hai mươi lần nữa thôi."

"Nếu như em bằng lòng đi, đương nhiên xem như là giúp tôi một việc rồi."

Nói lời dễ nghe là sở trường của Tần Kiến Thư, Ôn Sở chẳng tài nào chống đỡ nổi.

Cô thậm chí không dám nhìn chằm chằm vào đôi mắt tràn đầy ý cười của Tần Kiến Thư quá lâu, sợ rằng sẽ để lộ chú nai con nhảy loạn mà cô vất vả lắm mới giấu được.

Cô nhận tấm thẻ đó, chuyện vừa rồi cũng coi như được khép lại.

Miếng sườn xào chua ngọt mà Tần Kiến Thư gắp vào chén cô, rất nhanh đã được xử xong.

Ôn Sở thản nhiên gắp thêm một miếng, rồi hai miếng nữa.

Hai người ở bên nhau giống như những người bạn bình thường, vừa ăn vừa trò chuyện, cũng không gò bó chủ đề. Có khi một giây trước còn đang nói đến điểm số của học sinh, giây sau đã quay sang bàn về đĩa sườn.

"Vậy ý của chị là, sang năm chị vẫn muốn gia hạn thẻ phòng tập gym sao?"

Chủ đề không biết từ lúc nào đã quay trở về chuyện tập gym.

Ôn Sở rất tự nhiên tiếp nối câu chuyện, nghiêng đầu hỏi: "Nếu chị dẫn hội viên mới đi làm thẻ, có phải cũng được giảm giá không?"

Cô còn chưa biết cửa phòng tập gym nằm ở đâu, nhưng đã bắt đầu tính toán chuyện khác.

Đôi đũa chọc ra hai cái lỗ nhỏ trên miếng sườn được nấu mềm nhừ. Ôn Sở gần như chỉ chưa nói thẳng rằng, đợi đến đầu xuân năm sau, cô muốn rủ Tần Kiến Thư cùng đi tập gym.

Tần Kiến Thư dĩ nhiên hiểu ý Ôn Sở.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lát, rồi từ từ lắc đầu: "Để năm sau hẵng nói."

"Đợi vào học lại rồi xem tình hình đã, không biết có bận như học kỳ trước không."

Vào học lại sẽ chia lớp, sau đó nhất định phải tổ chức một buổi họp phụ huynh, chỉ riêng những việc có thể nghĩ tới thôi đã nhiều như vậy rồi, Tần Kiến Thư không chắc liệu mình có thời gian hay không.

Ăn đến lúc này, cả hai người thật ra cũng đã gần no.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, lấn át cả âm thanh từ chiếc tivi trong phòng khách.

Điện thoại của Tần Kiến Thư có cuộc gọi đến, nàng liếc mắt nhìn Ôn Sở: "Nhà tôi gọi, tôi nghe máy chút."

Ôn Sở gật đầu, cũng thuận thế đặt đôi đũa trong tay xuống, bắt đầu đeo găng tay dùng một lần để xử lý cua.

Tần Kiến Thư không có tránh cô để đi nghe điện thoại, chỉ là tư thế ngồi không còn quá ngay ngắn như thế nữa. Toàn thân nàng thả lỏng và tựa vào lưng ghế, ánh mắt cụp xuống, hàng mi dài khẽ run.

Trong nhà có một ông Ôn lúc còn trẻ rất thích ăn hải sản, nên Ôn Sở rất có kinh nghiệm trong việc xử lý những con cua này. Cô dùng công cụ trên tay, chẳng tốn chút sức lực nào là đã tách càng bốn con cua một cách sạch sành sanh.

Những thớ thịt càng cua đẹp mắt được chất đầy trong cái chén sứ trắng, tạo thành một ngọn núi nho nhỏ, óng ánh long lanh.

Đợi đến khi Tần Kiến Thư cúp máy, Ôn Sở nhẹ nhàng đẩy cái chén đó đến trước mặt đối phương, tháo găng tay ra: "Tết này nhà chị bắt chị về quê xem mắt à?"

Cô nghe thấy rồi.

Lúc này, tâm trạng của Ôn Sở vô cùng phức tạp. Cô không thể không một lần nữa đối mặt với sự thật Tần Kiến Thư là gái thẳng.

Dù cho khoảng thời gian qua cô vẫn luôn cố gắng lảng tránh, cũng hoặc tự nhủ với bản thân rằng đối phương có lẽ không "thẳng" như cô tưởng.

"Ừm." Tần Kiến Thư không có phản ứng gì lớn, dường như từ lâu đã quen, "Ở độ tuổi này, ba mẹ bận tâm chuyện tình cảm của tôi cũng là bình thường, dù sao thì em cũng biết tình hình của tôi rồi đó."

32 rồi, qua Tết không lâu sẽ bước sang tuổi 33.

Cộng thêm chuyện hủy hôn với nhà họ Trần trước đó, dù ba mẹ ruột ở Vân Thành không đến làm phiền nàng, nhưng chắc chắn họ đã âm thầm gọi không ít cuộc điện thoại đến Phong Thành để thuyết phục ba mẹ nuôi.

Tần Kiến Thư không thích trở mặt với người khác, dù là đi xem mắt hay thật sự chỉ đơn thuần là gặp mặt.

Chỉ với mức độ như vậy, nàng sẽ không từ chối.

"Ôn Sở, trong nhà không có ai hối em sao?" Có qua có lại, Tần Kiến Thư cũng khá tò mò về chuyện của Ôn Sở.

Nhưng nàng nghĩ, cô gái như Ôn Sở chắc chắn không cần phải đi theo con đường xem mắt này.

Quả nhiên, người đối diện mỉm cười, chớp mắt: "Có chứ, nhưng tôi không để ý tới."

"Ừm..."

Tần Kiến Thư phỏng đoán: "Là vì vẫn chưa bước ra khỏi mối tình trước đây sao?"

Lần trước khi kiểm tra sức khỏe, hai người đã từng nói qua chuyện này, nhưng không đi sâu.

Tần Kiến Thư vốn có chủ kiến sẵn, nàng cho rằng mọi chuyện chính là như vậy.

Lời nói dối tùy tiện bịa ra lại một lần nữa bị nhắc đến, giống như một chướng ngại vật to lớn chắn ngang con đường Ôn Sở tiến đến gần Tần Kiến Thư.

Nói, hay là không nói đây?

Nếu trước đó nói ra, có lẽ Tần Kiến Thư sẽ không hiểu lầm chuyện giữa cô và Vương Tranh.

Dù sao thì cũng phải nói.

Ôn Sở đấu tranh một lúc, quyết định nói ra sự thật: "Thật ra, cái gọi là bạn trai cũ là do tôi bịa đó."

Cô nghiêm túc nhìn Tần Kiến Thư: "Tôi không thích bị người khác bàn tán chuyện tình cảm, cũng không cần ai giới thiệu cho tôi mấy anh chàng ưu tú gì đó. Để giải quyết phiền não, tôi đã bịa ra một câu chuyện."

Nói xong, Ôn Sở thấy rõ sự ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt đối phương, chỉ trong chớp mắt rồi biến mất.

Cô không nhận được bất kỳ phản hồi nào từ Tần Kiến Thư.

Tần Kiến Thư trông như đang suy nghĩ.

Nhưng chuyện đơn giản như vậy, có gì mà phải suy nghĩ chứ?

Đợi một lúc, người đối diện vẫn không có ý định mở lời. Ôn Sở có chút sốt ruột.

Cô buộc phải chủ động phá vỡ sự im lặng.

"Tần Kiến Thư?"

"Chị sẽ giữ bí mật giúp tôi chứ?"

Giọng nói của Ôn Sở như kéo người đối diện trở về từ một nơi rất xa. Tần Kiến Thư trông có vẻ lơ đãng: "...Ừm, tôi sẽ."

Nàng trả lời câu hỏi của Ôn Sở, giọng nhẹ bẫng, khẽ khàng đến mức như không có thật.

Bỗng nhiên, Tần Kiến Thư nhẹ nhàng đặt điện thoại của mình xuống bàn, ngồi thẳng người lại.

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt lay động, cũng một lần nữa nhìn Ôn Sở: "Ôn Sở, tôi có thể hỏi em thêm một câu hơi riêng tư được không?"

"Nếu không tiện, em có thể không trả lời."

Giọng nói vẫn chậm rãi, trong trẻo và êm tai.

Không hiểu tại sao Ôn Sở lại có chút bất an.

Khi đối diện với đôi mắt đen láy động lòng người của Tần Kiến Thư, trong phút chốc, Ôn Sở có cảm giác hình như bản thân đã bị người ta nhìn thấu hoàn toàn.

Tần Kiến Thư dường như đã nghe thấy tiếng lòng của Ôn Sở: "Có phải em giống Dương Liễu, cũng thích con gái không?"

Im lặng, một lúc lâu.

Hòa cùng âm thanh của chiếc tivi không ngừng vọng ra từ phòng khách, Tần Kiến Thư nghe thấy một tiếng "ừm" rất khẽ, nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.