Gái Thẳng Schrodinger

Chương 41: Mời em



Chương 41: Mời em

Ôn Sở cố gắng giữ bình tĩnh, rồi lại cố thêm một chút nữa.

Vương Tranh người này...cô từng nghe không ít giáo viên và học sinh trong khối khen ngợi ngoại hình của anh.

Chỉ là do bản thân cô không có hứng thú với đàn ông, nên đối với những lời đó cô cũng chỉ nghe tai này lọt tai kia, chẳng bao giờ để trong lòng.

Bây giờ Tần Kiến Thư hỏi ngay mặt, Ôn Sở thật sự khó mà đưa ra đánh giá khách quan.

Ngực cô như bị một tảng đá lớn đè nặng, vừa khó chịu vừa hoảng sợ.

Cô đặt một tay dưới bàn, đầu ngón tay hơi co lại, giọng nói không để lộ quá nhiều cảm xúc dao động: "Cũng không tệ lắm, nhưng tôi không tiếp xúc nhiều. Sao vậy?"

"Ồ, vậy à..." Tần Kiến Thư bình tĩnh nhìn Ôn Sở một lúc, đột nhiên cười cười, "Không có gì, chỉ là nghe mấy giáo viên nhắc đến thầy ấy, nên thấy tò mò chút thôi."

Giọng điệu nàng rất là thoải mái. Tần Kiến Thư ngừng khuấy muỗng, đôi đũa trên tay phải cũng được đặt xuống theo.

Thực ra, đồ ăn trong khay nàng đã gần hết sạch từ lâu.

Canh uống hai ngụm không thấy mùi vị gì đặc biệt, nên cũng dừng lại ở đó.

Hai người bê khay đến khu vực thu hồi dụng cụ ăn uống của căng-tin. Chiếc rèm cửa dày nặng của căng-tin bị người một tay đẩy ra, gió lạnh ẩm ướt lập tức phả thẳng vào mặt.

Ôn Sở rùng mình một cái.

Cô quay đầu lại, để tránh rèm cửa rơi xuống đập trúng Tần Kiến Thư, cô đợi nàng đi ra trước rồi mới buông tay thả rèm xuống.

Cách đây vài phút, loa phát thanh của trường vừa reo tiếng chuông báo hiệu đến giờ tan học. Con đường từ tòa nhà giảng dạy đến căng-tin là một con đường lớn hơi dốc nhưng thẳng tắp.

Hai người đi ngược dòng người về phía tòa nhà giảng dạy, lẫn trong nhóm học sinh mặc đồng phục giống nhau, trông vừa lạc lõng lại vừa nổi bật.

Lúc đi ngang qua bãi tập, Ôn Sở để ý ánh mắt của Tần Kiến Thư luôn hướng về phía đường băng 100 mét ở đằng xa.

Bên kia, các học sinh chuyên thể thao vẫn chưa kết thúc buổi huấn luyện, mà Vương Tranh cũng vẫn còn ở đó.

"Ôn Sở, sau này mỗi ngày em vẫn tiếp tục chạy bộ chứ?" Quay về văn phòng, Tần Kiến Thư đột nhiên hỏi một câu như vậy.

Nàng nhìn về phía Ôn Sở, cầm cái ly rỗng trên tay chuẩn bị đi lấy nước: "Nếu em vẫn xuống chạy tiếp, tôi muốn đi cùng với em. Tôi cũng muốn tập luyện một chút."

Ý của Tần Kiến Thư là muốn Ôn Sở rủ nàng tham gia cùng.

Nàng đưa ra một lý do rất đơn giản, nhưng lại càng khiến Ôn Sở cảm thấy nàng vô cùng bất thường.

Thời tiết lạnh thế này, Tần Kiến Thư đúng là cao tay thật!

Là thật sự muốn tập luyện, hay là muốn gặp Vương Tranh?

Ôn Sở thật sự có chút cuống.

Dù cho bản thân cô cũng có chút nghi ngờ, nhưng cô không thể không đề phòng. Điều kiện của Tần Kiến Thư như vậy, nàng thật sự sẽ để mắt đến một người đàn ông chỉ được cái mã, nhưng đầu óc thì rỗng tuếch như Vương Tranh sao?

Ngoài việc cao ráo ra thì chẳng có gì nổi bật.

Còn không cao bằng Tam a ca nữa [1].

[1] Đây là câu nói vui xuất phát từ bộ phim Chân Hoàn Truyện. Trong phim, cứ mỗi lần gặp Vua Ung Chính là Tề phi lại nói "Hoàng thượng, Tam a ca lại cao lên rồi".

Ôn Sở lại nhớ đến những thông tin mình từng thấy trên phiếu khảo sát trước đây.

Tần Kiến Thư khi gặp người mình thích, sẽ chủ động tấn công.

Hiện giờ các dấu hiệu đều có vẻ trùng khớp, không khỏi khiến người ta cảnh giác.

Ôn Sở vốn định duy trì kế hoạch chạy bộ đến kỳ nghỉ đông cuối học kỳ, nhưng giờ vì một câu nói của Tần Kiến Thư mà cô quyết định kết thúc sớm.

Nghĩ đến đây, Ôn Sở nhìn Tần Kiến Thư, kiên định lắc đầu: "Không, trời lạnh quá, hơn nữa sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, chuyện tập luyện tôi định tạm gác lại."

Tập luyện thôi mà.

Đợi đến khi nghỉ lễ, cô sẽ đặc biệt tìm một phòng gym để tập luyện.

Nói xong, Ôn Sở cẩn thận dò hỏi Tần Kiến Thư: "Chị muốn tự đi sao?"

Không biết có phải ảo giác của Ôn Sở hay không, nhưng cô cảm thấy sau khi mình nói "không đi", mặt mày Tần Kiến Thư đã giãn ra rất nhiều.

Tần Kiến Thư mỉm cười: "Em không đi thì tất nhiên tôi cũng không đi."

Câu trả lời khiến người ta yên lòng.

Nghe xong, Ôn Sở cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đã bảo mà, chắc chỉ là trùng hợp thôi, ánh mắt của Tần Kiến Thư đâu kém đến nỗi sẽ vừa ý Vương Tranh chứ.

Ôn Sở cong khóe môi, giọng nói hiếm khi nghiêm túc một lần: "Được rồi, việc cấp bách của chúng ta là phải đốc thúc học sinh học tập, dù sao thì sang đầu xuân năm sau sẽ phải chia lớp một lần nữa."

Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng Ôn Sở lại đang bàn tính một chuyện khác. Khi quay sang nhìn Tần Kiến Thư lần nữa, trong mắt cô cũng đã phủ một làn sương mỏng.

Người như Tần Kiến Thư, tốt nhất vẫn nên tập trung toàn tâm toàn ý vào công việc.

Nếu không, quá nhàn rỗi nàng sẽ lại nghĩ đến mấy chuyện linh tinh không đâu.

Hai tuần cuối cùng trước kỳ nghỉ đông, sau khi kết thúc bài giảng mới, giáo viên các lớp đều dẫn dắt học sinh bước vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ.

Kỳ thi cuối kỳ lần này là kỳ thi liên kết giữa tám trường, đề thi có mức độ khó nhất định, mà giáo viên trong trường thì chưa từng tham gia ra đề, vậy nên chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm trước đây để giúp học sinh ôn tập trọng điểm.

Khác với những kỳ thi nhỏ lẻ trước đây, kỳ thi liên kết giữa tám trường lần này sẽ có xếp hạng tổng thể.

Đến lúc đó, kết quả cũng sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của trường bọn họ, vì thế ban lãnh đạo nhà trường rất coi trọng.

Vì vậy, áp lực đè lên giáo viên, giáo viên lại truyền áp lực cho học sinh, cứ thế truyền đi tầng tầng lớp lớp.

Hết xấp đề thi mô phỏng này đến xấp đề thi mô phỏng khác, cùng với tài liệu ôn tập các môn khoa học xã hội mới ra lò được chất đầy trên bàn học. Ngay cả lớp có bầu không khí học tập nhạt nhòa nhất như lớp 11/4, đối mặt với kỳ thi liên trường lần này cũng ít nhiều gì cảm thấy áp lực.

Ngày 25 tháng 1, kỳ thi cuối kỳ chính thức bắt đầu.

Giáo viên coi thi đứng trên bục giảng, từ trong túi hồ sơ niêm phong lấy ra từng tờ đề thi trắng tinh được in ngay ngắn, rồi phát xuống từng dãy bàn.

Một ngày nào đó không lâu sau, trên những tờ đề thi mới tinh này sẽ xuất hiện những con số cao thấp khác nhau được chấm bằng bút đỏ.

Những con số đỏ tươi ấy chính là tiêu chuẩn duy nhất để mỗi học sinh kiểm chứng kết quả học tập suốt cả học kỳ.

Kỳ thi kéo dài ba ngày, sau ba ngày, trường học chính thức bước vào kỳ nghỉ.

Ngoại trừ học sinh khối 12 ở tầng hai và tầng ba còn ở lại trường học bù ra, các lớp khối 10 và 11 đều đã trống không.

Thầy cô giáo chính thức được nghỉ muộn hơn học sinh khoảng ba đến bốn ngày.

Bọn họ phải chấm điểm toàn bộ bài thi của kỳ thi liên trường lần này, hoàn thành công tác tổng kết và sắp xếp, sau đó mới có thể rời đi.

Với tâm lý chấm bài xong sớm thì được nghỉ sớm, nhiệt huyết làm việc của mọi người tăng cao đến mức khó tin.

Các lớp có nhiều bài thi như vậy, chấm xong rồi phân loại theo từng lớp mà chỉ mất ba ngày.

Ôn Sở cầm từng chồng bài thi để thống kê thành tích lớp mình. Hai bài đầu tiên chính là của Kỳ Phong Nguyệt.

Cô còn tưởng mình nhìn nhầm, bèn kiểm tra lại điểm từng môn của Kỳ Phong Nguyệt hết lần này đến lần khác, rồi kinh ngạc thốt lên: "Kỳ thi lần này Kỳ Phong Nguyệt không để giấy trắng nữa à... Thật ra em ấy cũng có kiến thức nền, chỉ là hai học kỳ vừa qua bỏ lỡ quá nhiều bài học, nên đi thi điểm số vẫn không đẹp mắt lắm."

Mặc dù điểm vẫn kém đến mức khó mà nhìn thẳng, nhưng ít nhất đã không còn kháng cự việc học.

Ít nhất, môn Ngữ văn mà cô dạy đã đạt trên 90 điểm, miễn cưỡng đủ điểm qua môn.

Ôn Sở nở một nụ cười vui mừng.

Tần Kiến Thư cầm chuột, nàng vốn đang tập trung vào màn hình máy tính, nhưng rồi lại bị lời Ôn Sở nói thu hút.

Nàng trầm ngâm lên tiếng: "Trước đó một thời gian, tôi có tranh thủ gọi điện cho chị em ấy để nói những chuyện đã xảy ra ở Thanh Sơn và một số vấn đề khác. Có lẽ sau đó chị em ấy cũng đã trò chuyện nghiêm túc với em ấy rồi."

Gần một tuần trước kỳ thi, thái độ học tập của Kỳ Phong Nguyệt rõ ràng đã nghiêm túc hơn nhiều, lên lớp cũng không ngủ nữa.

Đây chính là hiệu quả.

Ôn Sở nghe mà đầu óc mơ hồ: "Chị gọi cho Kỳ Vãn Tễ sao?"

"Khi nào vậy, sao tôi không biết?"

Tần Kiến Thư khẽ nhướng mắt, dùng hai câu đơn giản giải thích chuyện này: "Mấy ngày đó em ngày nào cũng xuống sân chạy bộ, đến tiết tám gần như không thấy em đâu. Tôi vốn định nói với em, nhưng sau đó bận việc khác nên quên mất."

Cuộc gọi này vốn nên để chủ nhiệm lớp là Ôn Sở gọi.

Ôn Sở nghe ra ý trong lời nói của Tần Kiến Thư, cô nhanh chóng dập tắt ý định tiếp tục truy hỏi.

Đi xa hơn nữa, sẽ tiếp tục nhắc đến Vương Tranh.

Bảng điểm và thứ hạng đã được thống kê và xếp vào cùng một bảng, làm thành file PDF. Ôn Sở đã gửi một bản vào nhóm lớp trên QQ, sau đó gửi thêm một bản vào nhóm phụ huynh trên WeChat.

Đến đây, công việc giảng dạy trong năm nay của cô đã khép lại một cách hoàn hảo.

Buổi tiệc tất niên của giáo viên và nhân viên trường Trung học Trọng Nam sẽ được tổ chức vào ngày 31 tháng 1. Mọi người sẽ tập trung tại hội trường lớn của trường trước, sau khi kết thúc hoạt động thì sẽ di chuyển đến một nhà hàng chuyên món ăn gia đình trong thành phố để dùng bữa trưa.

Việc này do bên phía tổng vụ phụ trách. Trần Phương Mỹ quen biết nhiều người trong trường, nên tin tức ở phương diện nào cô nàng cũng có thể nghe ngóng được chút ít.

Vì vậy, mấy giáo viên trong văn phòng của Ôn Sở cũng sớm biết được một vài thông tin nội bộ.

Có người nói năm nay trường rất hào phóng, không chỉ tăng tiền thưởng cuối năm cho mọi người mà cả quà tặng cho hoạt động rút thăm trúng thưởng cũng rất có giá trị. Tổng giá trị giải thưởng không hề nhỏ, trong đó giải nhất là một chiếc laptop của một thương hiệu trái cây nổi tiếng, ngoài ra còn có rất nhiều phong bao lì xì tiền mặt với giá trị nhỏ hơn.

Tóm lại, chủ trương lần này là ai cũng có phần, cùng chia sẻ niềm vui.

Ôn Sở và Tần Kiến Thư lần lượt lên sân khấu để rút thăm. Ôn Sở rút được một bao lì xì tiền mặt trị giá hai trăm tệ trước, cô nghĩ vận may của mình thế này đã là không tệ rồi.

Cô đang đắc chí, chuẩn bị chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè để khoe một chút.

Không ngờ ngay sau đó, Tần Kiến Thư lại rút được giải ba, là một chiếc lò nướng đa năng trị giá hơn ba ngàn tệ.

So sánh như vậy, Ôn Sở cảm thấy vận may của mình quả thật kém xa!

Lần này thì xong rồi.

Ngoài việc thể chất không bằng Tần Kiến Thư ra, bây giờ Ôn Sở lại có thêm một chuyện nữa, đó là ngay cả vận may cũng bị lấn át.

Cô chẳng biết phải đi đâu để nói lý.

Nhưng gạt qua một chút so sánh trẻ con trong lòng, Ôn Sở vẫn thật lòng vui mừng cho Tần Kiến Thư.

Mấy tháng cuối năm nay Tần Kiến Thư đã trải qua rất khó khăn, ông trời cuối cùng cũng mở mắt, vào lúc kết thúc đã để lại cho nàng chút ngọt ngào.

Chỉ là chiếc lò nướng đa năng này kèm theo cả thùng hàng đóng gói thì thật sự hơi to.

Khi sự kiện sắp kết thúc, mấy cô giáo có quen biết tốt bụng gọi hai anh chàng lực lưỡng đến: "Thầy Trịnh, thầy Vương, hai người giúp các cô ấy bê lên xe nhé."

Vương Tranh được gọi đến, lập tức tỏ vẻ rất nhiệt tình: "Không thành vấn đề, không cần thầy Trịnh đâu, một mình tôi là được!"

Nói rồi, anh thật sự tự mình nhấc chiếc thùng đóng gói cỡ lớn kia lên một cách nhẹ nhàng.

Từ sau chuyện lần trước, Ôn Sở luôn cảnh giác với anh.

Vì vậy lần này khi Vương Tranh nhiệt tình giúp đỡ, cô lập tức mở miệng trước Tần Kiến Thư, chủ động nhận nhiệm vụ trò chuyện với Vương Tranh.

Từ hội trường lớn đến bãi đỗ xe, Ôn Sở phát huy tối đa khả năng giao tiếp xã hội của mình, không cho Tần Kiến Thư có cơ hội chen vào cuộc trò chuyện.

"Để vào cốp xe là được rồi." Ôn Sở khẽ cong môi, nở một nụ cười xã giao như được sản xuất hàng loạt, "Cảm ơn thầy Vương nhé, lần sau nếu có giáo viên nào muốn chiếm tiết Thể dục của thầy, tôi nhất định sẽ nói giúp cho thầy."

Ngay cả những lời khách sáo qua loa, Ôn Sở cũng rất chú trọng.

Cô nói là sẽ nói giúp người ta, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện mời ăn uống gì đó.

Suốt quãng đường đến đây, Vương Tranh đã được Ôn Sở cảm ơn ít nhất hai ba lần.

Trông anh có vẻ hơi ngại ngùng, đưa tay gãi đầu: "Đừng khách sáo mà cô Ôn, vậy tôi đi trước nha, lát nữa gặp lại ở chỗ ăn cơm."

Ôn Sở: "Ừm."

Người vừa đi khuất, nụ cười trên mặt cô lập tức biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.

Chuyện này căn bản không làm khó được cô!

Tần Kiến Thư thu hết mọi chuyện vào mắt.

Nàng chậm rãi đóng nắp cốp xe lại. Sau khi lên xe, nàng cố ý nghiêng đầu hỏi Ôn Sở một câu: "Ôn Sở, bữa tối em có hẹn với ai chưa?"

Mặc dù vẫn chưa ăn bữa trưa, nhưng điều đó không ngăn được nàng hỏi chuyện này ngay lúc này.

Ôn Sở đang cài dây an toàn cũng khựng lại, trong lòng cô đã đoán được Tần Kiến Thư muốn nói gì, nhưng...

"Chưa, sao vậy?" Cô nhẹ nhàng chớp mắt, cài chặt dây an toàn.

Tần Kiến Thư dời mắt, cười cười: "Vậy cùng ăn tối nhé, có được không?"

"Được chứ." Ôn Sở gật đầu, chỉ qua mấy câu đơn giản, cô đã bắt đầu sàng lọc địa điểm ăn tối trong đầu, "Vừa hay hôm qua Dương Liễu còn mới giới thiệu cho tôi một quán, chỉ là nó nằm bên khu nam, hơi xa, tôi phải tìm lại xem..."

Vừa nói, cô vừa lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu lục lại tin nhắn.

Ánh mắt Tần Kiến Thư dừng trên góc nghiêng khuôn mặt Ôn Sở, nàng nhìn chăm chú một lúc, tựa như có điều suy nghĩ.

Đột nhiên, nàng dịu giọng cắt ngang hành động của đối phương: "Không cần tìm đâu, hôm nay chúng ta không ra ngoài ăn."

Đầu ngón tay trơn nhẵn của Ôn Sở đang trượt trên màn hình chợt khựng lại. Cô xoay đầu: "Hả——?"

"Về nhà ăn, thử tay nghề của tôi."

Tiện thể dùng cái lò nướng đa năng vừa rút thăm trúng hôm nay.

---

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyến tình cảm có chút tiến triển~

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.