Chương 44: Tốt quá
Người đàn ông đối diện lập tức ngồi xuống. Tần Kiến Thư nhẹ nhàng úp điện thoại lên mặt bàn, ngước mắt lên và cười nhạt.
"Chào cô, tôi là Vương Chí Bằng." Tay anh ta vươn qua nửa bàn, đưa đến trước mặt Tần Kiến Thư, dáng vẻ nho nhã lễ độ, "Cuối cùng cũng có cơ hội gặp cô Tần rồi. Tôi còn nghĩ phải ra ngoài sớm một chút để tránh kẹt xe, không ngờ cô còn đến sớm hơn tôi."
Tần Kiến Thư khẽ chạm vào bàn tay đối phương: "Tần Kiến Thư."
Người đàn ông rút tay lại.
"Cô Tần xem thích ăn món gì, cứ gọi tự nhiên đi. Nghe người làm mai nói cô làm việc ở Vân Thành, không biết còn quen khẩu vị quê nhà chỗ chúng ta không?"
"Tôi ăn gì cũng được." Tần Kiến Thư không nhiều lời, luôn giữ vẻ lịch sự khách sáo.
Nàng cầm thực đơn lên, chọn qua loa mấy món rồi đưa lại cho đối phương.
Thực đơn vào tay Vương Chí Bằng, anh ta liền hào phóng gọi thêm vài món chính để thể hiện thành ý và sự lịch thiệp.
Trong lúc đó, điện thoại mà Tần Kiến Thư đặt trên bàn phát ra tiếng.
Tần Kiến Thư cầm lên xem, là tin nhắn Ôn Sở gửi đến.
Mấy tin nhắn liên tiếp, toàn là ảnh chụp màn hình các trường hợp xem mắt kỳ quặc, thậm chí còn có vài câu chuyện kể về việc các cô gái không nhìn thấu bộ mặt thật của đàng trai, dẫn đến việc bị lừa gạt, nhận lấy bài học đau đớn thê thảm.
Bên trong lẫn bên ngoài lời nói, đều nhắc nhở nàng phải đặc biệt cẩn thận và chú ý.
Dấu chấm than màu đỏ vô cùng nổi bật khiến Tần Kiến Thư hơi nhướng mày, ý cười nhạt nhẽo trong mắt bỗng chốc trở nên chân thực hơn.
Vương Chí Bằng đang gọi món, khi quay đầu nhìn sang thì đúng lúc thấy Tần Kiến Thư đang mỉm cười.
Anh ta ngẩn ngơ một lát, mở lời bắt chuyện: "Cô Tần đang xem gì mà cười vui quá vậy?"
Lúc này Tần Kiến Thư trở lại dáng vẻ khách sáo, cười cười: "Không có gì, chỉ là thấy bạn tôi gửi vài bức ảnh thú vị thôi."
Xem mắt.
Những năm qua, chỉ riêng họ hàng trong nhà mai mối thôi đã nhiều đến mức không thể đếm xuể bằng một tay.
Tần Kiến Thư đã ứng phó thành thạo, đồng thời cũng hiểu rõ người đàn ông đối diện sở dĩ ngồi ở đây là vì có mục đích gì. Dưới vẻ ngoài xã hội tinh anh lịch sự kia, không tránh khỏi sự tầm thường.
Nếu nói Trần Tri Tụng là một ký hiệu, thì hẳn ký hiệu ấy có thể đại diện cho 99% đàn ông trên thế giới này.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì cô Tần là giáo viên, đúng không?"
Nói chưa được mấy câu, quả nhiên Vương Chí Bằng đã chủ động kéo chủ đề về vấn đề chính của buổi xem mắt.
Xem mắt mà, ở độ tuổi này, ngồi chung một bàn xem mắt chẳng qua là để khoe khoang điều kiện, chọn dưa mua cải thôi.
So với vẻ bề ngoài, giá trị vô hình mà con người mang lại liệu có đáng giá hay không, mới là điều thị trường xem mắt chú trọng nhất.
Tần Kiến Thư đáp lại bằng vẻ ôn hòa, cầm đũa lên gắp đồ ăn.
Đối diện, Vương Chí Bằng vắt ngang một tay trên bàn, chiếc đồng hồ vàng lấp lánh trên cái tay còn lại không ngừng đung đưa, muốn người khác không thấy cũng khó: "Giáo viên rất tốt, nghề nghiệp ổn định. Nếu sau này kết hôn rồi có con, chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều trong việc giáo dục con cái."
"Người mai mối đã nói với cô rồi chứ? Tôi ấy à, có ba căn nhà ở Phong Thành, còn có một căn ở tỉnh khác nữa. Xe của tôi là BMW 3 Series. Bình thường tôi chủ yếu kinh doanh ở tỉnh khác, hay đi lại giữa Phong Thành và mấy tỉnh kia."
"Tôi muốn tìm một người bạn đời có công việc ổn định, biết lo cho gia đình."
"Như vậy sau này kết hôn cũng tiện chăm sóc ba mẹ già và con cái."
Người đàn ông nói không ngớt, trong khi đó ở đối diện, Tần Kiến Thư đã ăn được hơn nửa chén cơm, từ đầu đến cuối nàng vẫn hành xử một cách thản nhiên.
Cuối cùng Vương Chí Bằng cũng chịu dừng lại, hỏi ý kiến Tần Kiến Thư: "Cô Tần, chẳng lẽ cô không có gì muốn nói sao?"
Anh ta rất để tâm việc mình đã nói nhiều như vậy mà nhà gái lại chẳng hề có phản hồi gì.
Một người đàn ông có điều kiện tốt như anh ta, chẳng lẽ không nên chủ động nắm bắt sao!
Bên kia bàn, Tần Kiến Thư vươn tay nhấc ly nước chanh bên cạnh lên, tao nhã nhấp một ngụm.
Nàng hắng giọng: "Tôi đã nghe rồi, điều kiện của anh Vương rất ưu việt. Vậy...anh còn yêu cầu nào khác nữa không?"
Như thể đang rất chân thành xác nhận yêu cầu của đối phương.
Nghe nàng nói vậy, Vương Chí Bằng quả thật nghiêm túc suy nghĩ thêm một lúc: "Nếu tương lai chúng ta kết hôn, cô phải chuyển công tác về Phong Thành."
"À, đúng rồi, tôi rất thích trẻ con. Tôi định có ít nhất hai đứa, tốt nhất là đủ trai lẫn gái. Về tiền bạc thì cô không cần phải lo lắng."
Nói xong, anh ta nhìn về phía Tần Kiến Thư, kiên nhẫn chờ đối phương lên tiếng.
Anh ta không thể không thừa nhận, Tần Kiến Thư là một người phụ nữ rất có sức hút. Từng cử chỉ và hành động đều toát lên sự tao nhã và khí chất, thật sự đã khiến anh ta bị hấp dẫn.
Nhưng phụ nữ ở độ tuổi này, những thứ bề ngoài như vậy khi đặt lên bàn cân thực tế, chỉ có thể xem là điểm cộng chứ không phải điều kiện thiết yếu.
Vương Chí Bằng cảm thấy những yêu cầu mình vừa đưa ra thật sự không hề quá đáng, cũng tin chắc rằng Tần Kiến Thư sẽ không có ý kiến gì nhiều.
Thế nhưng cảm giác quá tự tin vào bản thân, bao giờ cũng chẳng mấy thực tế.
Tần Kiến Thư gần như đã dùng bữa xong, nàng nhẹ nhàng đặt đũa xuống, khẽ nâng mắt lên: "Vậy tình hình của tôi, hẳn là anh Vương đã tìm hiểu từ người làm mai rồi chứ?"
"Tất nhiên rồi."
"Vậy thì chắc người làm mai đã giấu một vài thông tin. Chi bằng anh Vương hỏi lại kỹ càng hơn."
Tần Kiến Thư giữ nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi, giọng điệu của nàng vẫn luôn ôn hòa như lúc ban đầu, phong thái và khí chất của nàng vào thời khắc này được thể hiện một cách rõ nét.
Vương Chí Bằng có chút không hiểu nàng có ý gì, nhưng anh ta mơ hồ có dự cảm không lành.
Anh ta bèn đứng dậy, đi tới cửa và gọi điện cho người làm mai.
Nhân lúc đó, Tần Kiến Thư giơ tay gọi phục vụ đến tính tiền: "Xin chào, bữa ăn này chúng tôi chia đôi. Tôi trả phần của mình."
Vì đoán rằng lát nữa có thể sẽ xảy ra tình huống không mấy dễ chịu, nên Tần Kiến Thư chọn cách thanh toán trước.
Dù sao thì nàng đã ăn gần xong bữa tối rồi, về việc lát nữa anh Vương này có còn ăn tiếp hay không, đó không nằm trong phạm vi bận tâm của nàng.
Quét mã thanh toán, một tiếng "tít" vang lên, tiền gần như lập tức được chuyển đi.
Gần như cùng lúc đó, giọng người đàn ông thẹn quá hóa giận vang lên từ cửa tiệm, âm lượng cao hẳn——
"Cô chơi tôi đấy à? Chuyện như vậy mà cô cũng giấu?"
Vương Chí Bằng cúp điện thoại, quay về với sắc mặt khó coi.
Áo khoác của anh ta vẫn để ở một bên ghế, trông có vẻ như chuẩn bị cầm lên rồi rời đi.
Tần Kiến Thư tốt bụng hỏi một câu: "Anh Vương, vậy chúng ta còn tiếp tục trò chuyện không?"
"Trò chuyện cái gì mà trò chuyện, không cần phải tiếp tục."
Người đàn ông lườm nàng một cái, cầm áo khoác lên định rời đi.
Thật chẳng may, anh ta bị nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nhìn thấu ý định, giơ tay ngăn lại:
"Thưa ngài, phiền ngài thanh toán nốt nửa số tiền còn lại. Bạn của ngài đã trả một nửa của cô ấy rồi ạ."
Nhân viên phục vụ khẽ mỉm cười.
...
Trên mặt kính sáng bóng bên cạnh phản chiếu bóng dáng mờ nhạt của Tần Kiến Thư.
Không biết từ khi nào mà lớp kính ấy đã bị những hạt mưa tạt vào làm ướt, lít nha lít nhít, làm nhòe cả màu sắc của chiếc đèn neon bên kia đường.
Sau khi Vương Chí Bằng đi, Tần Kiến Thư cũng không vội rời khỏi. Nàng lại cầm đũa lên ăn thêm một chút.
Đối với nàng mà nói, tất cả những gì xảy ra tối nay không hề mang lại bất kỳ ảnh hưởng gì.
Thái độ trở mặt sau khi nghe điện thoại của anh Vương này chẳng khác gì bộ dạng thẹn quá hóa giận của Trần Tri Tụng mấy tháng trước, đều khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Tần Kiến Thư bỗng cảm thấy hơi mệt.
Chẳng lẽ cả đời này, nàng nhất định phải chọn một người đàn ông để kết hôn và sống qua ngày sao?
Lúc này, không hiểu vì sao trong đầu nàng lại hiện lên gương mặt tươi cười ngọt ngào của Ôn Sở. Cảm giác buồn nôn và chán ghét trong dạ dày dường như cũng vơi bớt đi một chút.
Tần Kiến Thư còn chưa kịp suy nghĩ kỹ nguyên do chuyện này thì bất chợt, vai nàng bị vỗ nhẹ từ phía sau.
"Đàn chị Tần?"
"Đàn chị, đúng là chị rồi!"
"Chị còn nhớ em không? Trước đây em cũng ở câu lạc bộ nhiếp ảnh, em là Trương Quả..."
Trương Quả cất giọng đầy ngạc nhiên và vui mừng.
Do bị cảm xúc chi phối, giọng cô hơi run: "Em đi ăn với bạn...ngay bàn bên kia, lúc nãy nhìn chị cảm thấy quen lắm, nhưng lại không chắc."
Tần Kiến Thư cuối cùng cũng nhớ ra, nàng liếc nhìn về hướng Trương Quả chỉ: "À... Ừ, đúng là trùng hợp thật."
Không phải cực kỳ thân quen gì, nhưng vì người đàn em này quá nhiệt tình, nên trước khi rời đi hai người vẫn trao đổi WeChat với nhau.
Đối với đàn em tên Trương Quả, Tần Kiến Thư không có nhiều ấn tượng. Nàng chỉ nhớ mang máng là khi còn ở chung một câu lạc bộ hồi đại học, có khoảng thời gian Trương Quả rất thích bắt chước những việc nàng làm.
Ví dụ như sau khi nàng trả lại cuốn sách mình đã mượn, cô đàn em này sẽ cố ý mượn để đọc. Nàng thuận miệng nhắc đến bài hát hay nào đó, đàn em sẽ nhanh chóng chia sẻ ca khúc đó lên vòng bạn bè. Khi nàng ra ngoài để chọn góc và chụp một bức ảnh phong cảnh ở một địa điểm nào đó trong trường, hôm sau đàn em cũng đến đúng nơi đó và chụp ảnh ở một góc khác.
Những chuyện tương tự như vậy, nhiều đến nỗi không kể xiết.
Điều quan trọng là, Trương Quả không chỉ bắt chước mà còn nhất định để lộ cho người khác biết.
Bạn cùng phòng thân nhất của Tần Kiến Thư lúc đó là Triệu Ngu, đã đưa ra ba chữ để đánh giá hành động của Trương Quả: Nhỏ bắt chước.
Chỉ là Tần Kiến Thư không thấy đối phương có dụng ý xấu nhằm vào nàng, vì vậy những chuyện này nàng đều không để trong lòng.
Cơn mưa ngoài trời đến bất chợt khiến việc gọi xe khó khăn, Tần Kiến Thư phải xếp hàng hơn mười phút.
Về đến nhà, ba mẹ nuôi lập tức chạy đến hỏi nàng buổi xem mắt thế nào.
Tần Kiến Thư: "Con khá vui, còn đối phương có lẽ không được vui lắm, vì người làm mai đã giấu chuyện con yêu cầu sống DINK."
"Tiểu Thư à, con..."
Mẹ nàng nhất thời nghẹn lời, không biết phải nên nói gì.
Tần Kiến Thư dịu dàng mỉm cười, cắt ngang lời bà: "Mẹ, con rất mệt, hơn nữa hiện tại con cũng không có ý định yêu đương, thậm chí là kết hôn."
"Con về phòng nghỉ một lát được không ạ?"
Giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang đậm sự mệt mỏi.
Ba Tần đứng cách đó không xa, ông liếc mắt ra hiệu cho vợ đừng tiếp tục nhắc đến chuyện này.
Tần Kiến Thư được trở lại phòng mình như ý nguyện.
Nàng không bật đèn, cũng không có tâm trạng thay đồ. Nàng chỉ lần mò trong bóng đêm, kéo ghế bên cạnh bàn đọc sách để ngồi xuống, ngả nửa người ra sau rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Trong suốt khoảng thời gian này, đầu óc Tần Kiến Thư trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Trong căn phòng tối mờ, nguồn sáng duy nhất là ánh sáng phản chiếu từ cửa sổ của tòa nhà đối diện.
Không lâu sau, tiếng tivi ngoài phòng khách cũng im bặt.
Cả căn phòng đột nhiên im lặng đến đáng sợ, Tần Kiến Thư chỉ nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, chập trùng lên xuống.
Cứ như vậy, không biết đã qua bao lâu.
Điện thoại trong túi áo khoác nàng vang lên.
"Rừm—Rừm—"
Tiếng rung báo tin nhắn đến nhắc nhở chủ nhân phải nhớ kiểm tra.
Tần Kiến Thư không để ý, tiếp tục thêm một lúc sau...
"Rừm——"
Thêm một tin nhắn nữa.
"Rừm——"
Những tin nhắn không ngừng vang lên như một bàn tay vô hình kéo Tần Kiến Thư từ vực sâu cảm xúc trở về thực tại.
Tần Kiến Thư từ từ mở đôi mắt xinh đẹp và tĩnh mịch ra, cầm lấy điện thoại kiểm tra.
Ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại phản chiếu vào mắt nàng, co lại thành một chùm sáng nhỏ.
Nàng mở WeChat, đập vào mắt đầu tiên là ảnh đại diện của Ôn Sở đang nhấp nháy đỏ.
【Ôn Sở: Tần Kiến Thư, cây súng mát xa mà chị đưa rất là có ích.】
Ngay sau đó, là từng bức ảnh ở các góc khác nhau.
Như khách hàng đang đăng ảnh review.
Trong khung hình có súng mát xa cầm tay, cùng với máy mát xa và đôi chân của Ôn Sở.
Nhưng nhìn thế nào đi nữa, trọng điểm của Ôn Sở đều nằm ở câu nói phía sau.
——【Chị vẫn chưa xem mắt xong sao?】
Tần Kiến Thư chậm rãi gõ một hàng chữ vào khung chat:【Đã về nhà rồi.】
Ôn Sở gần như trả lời ngay lập tức:【Vậy thế nào?】
Hệt như ban ngày, Tần Kiến Thư hỏi cô thấy thế nào khi tập gym.
Ôn Sở đặt mình vào vị trí của một "người bạn", hỏi với thái độ đầy lý lẽ.
Cô rất quan tâm đến kết quả buổi xem mắt lần này.
Tin nhắn của Tần Kiến Thư cũng nhanh chóng được gửi đến. Nàng chuyển tiếp câu "Nhất định phải cẩn thận!!" mà Ôn Sở gửi trước đó, cũng bổ sung thêm:【Mọi thứ đúng như cô Ôn dự đoán, buổi xem mắt đã thất bại.】
Nhìn thấy tin nhắn này, trái tim treo lơ lửng suốt cả đêm của Ôn Sở cuối cùng cũng quay về vị trí cũ.
Cô khẽ nhếch môi cười, đặt điện thoại xuống, ngả người nằm thẳng xuống chiếc giường phía sau lưng mình.
Tốt lắm!
Thật sự rất tốt!!
---
Lời tác giả muốn nói:
Không biết sao khi viết đến đây mình lại muốn cười.
Sau đó đi xem lại bình luận mấy ngày qua, mình nghi ngờ các bạn đã lén mình tự vẽ một thanh tiến độ riêng cho tuyến tình cảm, mà còn là loại ngồi tên lửa nữa chứ, hahahahaha!
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.