Gái Thẳng Schrodinger

Chương 45: Giao thừa



Chương 45: Giao thừa

Chưa được mấy ngày, phòng gym đã dán thông báo nghỉ lễ.

Phòng gym sẽ bắt đầu dừng hoạt động từ ngày 29 tháng chạp đến mùng ba Tết.

Kế hoạch tập luyện vừa mới khởi động được vài ngày của Ôn Sở đã bị buộc phải tạm dừng.

Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng sau ba bốn ngày kiên trì tập luyện, mỗi khi đứng trước gương và kéo tay áo lên, Ôn Sở luôn cảm thấy trên cánh tay gầy nhỏ của mình đã xuất hiện những đường nét mờ mờ.

Tất nhiên là phải gồng rất mạnh mới có thể nhìn thấy được.

Cô đã thử dùng điện thoại chụp mấy lần, nhưng cuối cùng chẳng chụp được gì rõ ràng cả.

Ôn Sở nghĩ, vấn đề này chắc chắn không phải do cô.

Vì vậy theo lẽ tự nhiên, cô đã đổi một chiếc điện thoại mới.

Các cửa hàng quen thuộc ở cổng khu chung cư lần lượt đóng cửa. Đến ngày 29 tháng chạp, thậm chí phần lớn các đơn vị giao hàng nhanh cũng ngừng hoạt động.

Phí giao hàng của các ứng dụng đặt đồ ăn lớn bắt đầu tăng vọt. Ra ngoài, dù là đi tới trung tâm thương mại hay là siêu thị, bên tai lúc nào cũng vang lên những bài hát rộn ràng vui vẻ, tưng bừng náo nhiệt, tiếng trống tiếng chiêng rộn rã.

Không khí Tết lặng lẽ bao trùm cả thành phố.

Lúc này, Ôn Sở mới cảm nhận rõ ràng rằng, Tết đã đến rồi.

Hai ngày trước Tết, Ôn Sở đã dọn khỏi căn phòng nhỏ mà cô sống một mình để về nhà, ở chung với ba mẹ.

Đêm giao thừa, một nhà ba người quây quần bên bàn ăn, tiếng các tiểu phẩm trong chương trình cuối năm trên tivi biến thành âm thanh nền.

Buổi chiều, dì giúp việc đã chuẩn bị gần xong bữa cơm tất niên, sau đó dì cũng về nhà đón Tết.

Ba mẹ hai bên trái phải lấy ra phong bao lì xì đỏ thẫm mà họ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, đặt trước mặt Ôn Sở, gửi trao những lời chúc Tết giản dị mà chân thành. Trên khuôn mặt họ ngập tràn tình yêu thương mà ba mẹ dành cho con cái: "Năm mới, cũng phải lì xì, mong rằng Sở Sở của chúng ta luôn khỏe mạnh và vui vẻ trưởng thành."

Từ bé đến lớn, lời chúc này gần như chẳng hề thay đổi. Ôn Sở nhất thời cũng không biết liệu ba mẹ cô thật sự chỉ có mỗi yêu cầu này đối với cô, hay là họ chẳng muốn nhọc lòng suy nghĩ.

Cô ước chừng thử trọng lượng bao lì xì, nụ cười trong mắt ngọt ngào như sắp rót mật: "Ba mẹ, sang năm con đã 28 tuổi rồi, sao hai người vẫn coi con là một đứa trẻ vậy?"

Ông Ôn bật cười: "Con nói gì vậy... Chỉ cần ba mẹ vẫn còn đây, con mãi mãi là cô bé của ba mẹ."

Ôn Sở không chút khách sáo nhận lấy bao lì xì đỏ thẫm của ba mẹ, rồi gắp cho hai người mỗi người một cái sủi cảo to để đáp lễ.

Đêm giao thừa, cô nhận được vô số tin nhắn chúc Tết mà mọi người gửi đến.

Có những lời chúc vừa nhìn đã biết là nội dung gửi hàng loạt theo mẫu, nhưng cũng có những lời chúc chân thành, nhìn là biết được gõ từng chữ một cách cẩn thận.

Ôn Sở vừa đứng trước gương trang điểm chuẩn bị đi ra ngoài, vừa tranh thủ thời gian trả lời từng tin nhắn một.

Trong số đó, Kỳ Phong Nguyệt cũng gửi lời chúc đến cô.

【Cô Ôn, giao thừa vui vẻ ạ ~】

【Em và chị đang ở Singapore nghỉ dưỡng, cô có muốn quà gì không? Tiện thể cô cũng hỏi cô Tần luôn nha ạ, khi nào vào học lại em sẽ mang về cho hai người.】

【Đúng rồi, là chị em bảo em hỏi đó. Nếu hai người không muốn gì thì em sẽ tự chọn quà.】

Liên tiếp ba tin nhắn, câu cuối cùng rõ ràng là Kỳ Phong Nguyệt cố tình bổ sung để tránh việc Ôn Sở ngại không nhận.

Bên này màn hình, Ôn Sở đọc những tin nhắn ấy, hơi nhướng mày.

Kỳ Phong Nguyệt tuy còn nhỏ tuổi, nhưng giữa những hàng chữ đã hơi bộc lộ phong cách ngang ngược trời sinh trong cốt cách nhà họ Kỳ.

Món quà này, xem ra là nhất định phải tặng.

Cô cầm điện thoại lên, gõ một dòng tin nhắn đáp lại:【Sao em không tự hỏi cô Tần?】

【Kỳ Phong Nguyệt: Em hơi sợ cô ấy, vẫn là cô hỏi thì thích hợp hơn.】

Cuối tin nhắn, Kỳ Phong Nguyệt còn gửi kèm một sticker rất sinh động.

Cũng phải, trong mắt học sinh, chức danh khối trưởng trời sinh đã mang theo một loại áp lực vô hình.

Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Sở khẽ bật cười.

Cô quay về phía gương, hoàn thành những bước trang điểm cuối cùng, sau đó mới từ tốn cầm điện thoại lên, mở khung chat với Tần Kiến Thư ra.

Nói ra thì, lần cuối cùng cô nói chuyện với đối phương đã là hai ngày trước.

Mấy ngày nghỉ lễ không gặp mặt, Tần Kiến Thư hầu như chẳng bao giờ chủ động nói chuyện với cô.

Hơn nữa, hôm nay còn là giao thừa, cũng chẳng thấy Tần Kiến Thư chủ động gửi tin nhắn chúc Tết.

Chẳng phải đã nói là "bạn bè" sao?

Nghĩ đến đây, Ôn Sở bỗng thấy có chút khó chịu. Đầu ngón tay cô khẽ chạm vào nút quay lại, rất tự nhiên thoát khỏi khung chat ấy, rồi mở lại khung chat với Kỳ Phong Nguyệt.

【Tối nay cô sẽ giúp em hỏi cô ấy, mai sẽ báo lại em.】

---

Đêm giao thừa, dựa theo thông lệ, Ôn Sở chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn ở nhà đợi đến giờ khắc giao thừa.

Trước đó cô đã hẹn với bạn là sẽ tham gia hoạt động đón năm mới, nhưng rồi lại đột ngột bùng kèo. Cô đã bị ghi sổ một lần, tối nay mà còn không xuất hiện thì e rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có người tìm đến tận cửa.

Vẫn là quán bar trước đây mọi người thường lui đến.

Khi Ôn Sở đến nơi, chỉ mới có khoảng một phần ba người tới.

Trong số những người này, có người trông quen mắt, cũng có người là bạn mà bạn bè cô dẫn theo nên trông khá xa lạ. Sau khi lần lượt chào hỏi từng người, cô cầm điện thoại và ngồi xuống góc phòng, tiện tay rót cho mình một ly rượu.

Giữa chừng, lần lượt có người đến chào hỏi cô.

Cũng không biết đã qua bao lâu.

Bỗng nhiên, một bóng người lướt qua trước mắt—

"Đến sớm thế, tối nay là giao thừa, chắc phải muộn một chút nữa quán bar mới bắt đầu náo nhiệt. Sớm biết vậy đã ở nhà xem tiết mục cuối năm với mẹ mình thêm chút nữa rồi."

Dương Liễu trực tiếp ngồi xuống cạnh Ôn Sở, cầm ly rượu trước mặt lên định uống.

Ôn Sở vỗ tay Dương Liễu một cái, giọng nói lạnh lùng: "Không tự rót được à?"

Dương Liễu lườm Ôn Sở, cầm lấy cái ly rỗng khác và tự rót cho mình.

Hai người đã có một khoảng thời gian không gặp mặt.

Cái gọi là "một khoảng thời gian" này thực ra chỉ khoảng một tuần. Trong lúc đó, Ôn Sở ở nhà tu thân dưỡng tính, thỉnh thoảng không có việc gì thì ra ngoài tập gym.

Để giảm bớt sức ảnh hưởng của Tần Kiến Thư đối với mình, cô thậm chí còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm một số tài liệu liên quan.

Nghe nói nếp sống làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh có thể giúp con người ta thanh tịnh tâm hồn, giảm bớt dục vọng.

Nhưng mà sự thật chứng minh, một chút tác dụng cũng không có!

Vì vậy tối nay Ôn Sở ra ngoài, chuẩn bị kết thúc cuộc sống lành mạnh này.

"Mình còn tưởng tối nay cậu không tới, sao chỉ có một mình vậy?"

"Cãi nhau rồi, đang chiến tranh lạnh." Nhắc đến Hứa Ý Tống, trên mặt Dương Liễu chợt lóe lên chút khó chịu, rồi nhanh chóng đổi chủ đề, "Không nói mấy chuyện đó nữa, ra ngoài chơi thì nói chuyện vui vẻ đi."

Ôn Sở không thấy bất ngờ, bàn tay mảnh khảnh vòng qua thân ly thủy tinh trong suốt, nâng lên đưa đến bên môi.

Dòng rượu mát lạnh mang theo vị chát đặc trưng trượt qua cổ họng.

Dương Liễu quay đầu nhìn Ôn Sở: "Đúng rồi, năm nay Trình Thính Nhiên quay về đó, cậu có biết chưa? Lát nữa chị ta cũng sẽ đến."

Đột nhiên không kịp trở tay, người bạn thân mới giây trước còn đang thanh lịch mời rượu, giờ đây bỗng chốc bị sặc, một tràng ho khẽ vang lên từ bên cạnh.

Ôn Sở vội vã đưa tay rút hai tờ khăn giấy trên bàn trà, che lại miệng mũi, vừa ho ngắt quãng vừa hơi cau mày, đôi mắt cũng ánh lên một tầng hơi nước mờ mờ.

Phải mất một lúc lâu cô mới một lần nữa ngẩng đầu nhìn Dương Liễu, không nói lời nào.

—Cậu thấy mình giống kiểu người biết chuyện đó hả?

Từ biểu cảm của bạn thân, Dương Liễu đã hiểu ra mọi chuyện, cô cười gượng: "Mình còn tưởng cậu biết rồi..."

Dương Liễu vội vàng mở một chai nước suối, rót vào cái ly mới rồi ân cần đưa cho Ôn Sở, đồng thời cũng âm thầm quan sát sắc mặt và thái độ của đối phương.

Ừm...

Không có gì thay đổi cả, không lộ ra vẻ ghét bỏ hay phản cảm, cũng chẳng có chút bi thương nào.

Đối với Trình Thính Nhiên, hình như Ôn Sở đã buông bỏ rồi?

Dương Liễu âm thầm phỏng đoán.

Cũng phải, dù sao đã qua lâu như vậy.

Bốn năm rồi còn gì.

Ôn Sở uống hết ly nước Dương Liễu đưa, cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, lúc này mới nhíu đôi lông mày xinh đẹp lại: "Chị ta về làm gì?"

Dương Liễu nhìn Ôn Sở như nhìn một kẻ ngốc: "Còn có thể về làm gì nữa, tất nhiên là về ăn Tết rồi cô tiểu thư họ Ôn của tôi ơi."

"Người ta là dân Vân Thành chính gốc mà!"

"Ừ." Ôn Sở đáp lại một cách thờ ơ, rồi lập tức quay đầu đi.

Chuyện này không có gì để bàn thêm. Chuyện cũ năm xưa, từ lâu cô đã gác lại.

Ôn Sở lấy điện thoại ra, mở vòng bạn bè lên lướt một lúc.

Chưa được bao lâu, Dương Liễu đã chào hỏi xong mấy người bạn chung khác của hai người rồi quay lại ngồi cạnh Ôn Sở, bắt đầu kể chuyện giữa cô nàng và Hứa Ý Tống.

Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán là thời điểm cao trào của những buổi tụ tập và các cuộc xem mắt, khi những người con ngày thường xa quê làm ăn đều trở về.

Hứa Ý Tống ở tuổi này mà vẫn chưa có đối tượng ổn định, nên đã sớm bị các trưởng bối trong nhà hối thúc mấy lần, vừa đến Tết thì càng không tránh được việc họ hàng khắp nơi luân phiên nhắc nhở.

Chỉ tính từ lúc trường chính thức nghỉ đến ngày giao thừa hôm nay, vì áp lực từ phía trưởng bối, Hứa Ý Tống đã đi xem mắt tổng cộng hai lần.

Cô không giấu giếm gì, cũng nói rõ với Dương Liễu rằng mình cần phải "ứng phó một lúc".

Thế nhưng, chung quy vẫn không thể tránh được mâu thuẫn.

Dương Liễu kể được một lúc, lại vừa phàn nàn đôi chút.

Phàn nàn xong, cô nàng lại tự kiểm điểm bản thân.

Có lẽ vì mấy hôm trước Tần Kiến Thư cũng đi xem mắt một lần, nên tối nay Ôn Sở đặc biệt đồng cảm với cảm giác của Dương Liễu.

Quán bar còn chưa kịp náo nhiệt, mà chị em đồng cảnh ngộ đã cụng ly, bắt đầu uống rượu.

Tiếng nhạc trên đầu không biết từ lúc nào đã được chỉnh ở mức rất lớn, bầu không khí bắt đầu trở nên sôi động. Theo mỗi một nhịp đập hạ xuống, dường như màng nhĩ cũng rung lên theo.

Đã lâu rồi Ôn Sở không uống rượu, tối nay vì đi cùng Dương Liễu nên cô mới uống, một chút thôi mà giờ đã có hơi ngà ngà say.

Ôn Sở dựa vào ghế dài, nheo đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn về phía trước.

Ừ...sao thấy rất giống Trình Thính Nhiên.

Ồ, đúng là Trình Thính Nhiên.

Đến muộn một hồi lâu, Trình Thính Nhiên là người cuối cùng xuất hiện trong buổi tụ họp tối nay.

Mọi người vừa trêu cô đến muộn, vừa nói giờ cô làm ăn phát đạt rồi, mấy năm nay chẳng lộ mặt lần nào. Trước sự ồn ào của bạn bè, Trình Thính Nhiên nâng ly rượu lên, trước tiên phạt mình uống hai ly.

Rượu nguyên chất chưa pha thêm đồ uống vừa nóng vừa cay rát cổ họng.

Uống xong, Trình Thính Nhiên lại liếc mắt về phía ghế dài, cũng phát hiện vị trí Ôn Sở ngồi lúc nãy đã trống không.

Cô ngẩn ra, đảo mắt xung quanh để tìm người. Ngay khi cô xoay người lại, ánh mắt liền chạm phải Ôn Sở vừa từ phòng vệ sinh trở về.

Bốn mắt nhìn nhau, thế giới ồn ào trở nên yên tĩnh trong nháy mắt.

Trình Thính Nhiên nghe thấy tiếng trái tim vốn yên ắng từ lâu bỗng đang dùng sức nhảy lên.

"Thình—— thịch ——"

Ôn Sở lạnh lùng nhìn cô một cái, trực tiếp đi ngang qua.

Dương Liễu, người vẫn luôn ngồi trên ghế dài và may mắn nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng này, âm thầm che mắt lại, dành nửa giây mặc niệm cho Trình Thính Nhiên.

"Sở Sở đóng băng người ta" không phải là nói chơi.

Chẳng bao lâu sau, trong nhóm bạn có người đề nghị chơi trò chơi uống rượu.

Trò đại mạo hiểm đã quá quen thuộc, trước tiên sẽ đặt ra hình phạt, sau đó thì bắt đầu chơi.

Sau hai vòng chơi, đến vòng thứ ba Ôn Sở đã thua.

Nhưng may mà hình phạt vòng này cũng không quá khó. Người thua chỉ cần giao nộp điện thoại, để những người tham gia chọn một người từ danh sách trò chuyện gần đây, sau đó gọi điện thoại và tỏ tình.

Khi Ôn Sở thua, cô gần như giao điện thoại ngay, không có chút do dự nào.

Cô không hề sợ.

Tối nay, chỉ tính những tin nhắn chúc mừng mà cô đã trả lời, không đến một trăm thì cũng phải có chín mươi. Cuộc trò chuyện với Tần Kiến Thư đã bị đẩy xuống góc nào đó từ lâu rồi.

Ngoại trừ Dương Liễu, không ai biết điểm yếu hiện tại của cô nằm ở đâu.

Mấy người bạn hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này.

Điện thoại được truyền đi một vòng, cuối cùng lại được đưa tới tay Dương Liễu. Bên cạnh có người lên tiếng xúi giục: "Dương Liễu, cậu chọn đi, chắc chắn cậu biết Ôn Sở sợ gọi cho ai nhất."

Dương Liễu nghe vậy, cũng rục rà rục rịch.

Nhưng sau khi bình tĩnh lại, Dương Liễu biết mình không thể làm chuyện như thế được.

Chơi khăm người ta thì vui vẻ nhất thời, nhưng sau đó sẽ lãnh đủ hậu quả.

Dương Liễu do dự một lúc, sau đó kiên quyết lắc đầu: "Không được, mình không thể bán đứng chị em của mình!"

Nhưng Dương Liễu từ chối như vậy, ngược lại vô tình để lộ một tin tức khác.

Vậy thì trong danh sách trò chuyện gần đây của Ôn Sở, thật sự có người đặc biệt.

Tâm hồn hóng hớt của mọi người lập tức bùng cháy mãnh liệt!

Lúc này, Trình Thính Nhiên, người vẫn luôn dựa ở góc phòng, bất ngờ lên tiếng: "Vậy để tôi làm cho."

Trình Thính Nhiên đưa tay nhận lấy chiếc điện thoại trong tay Dương Liễu, mỉm cười và nhìn về phía Ôn Sở. Trong đôi mắt trời sinh đầy tình ý ấy tràn ngập sự dịu dàng: "Ôn Sở, để chị chọn, em không để bụng chứ?"

Tiếng nhạc trong quán bar lớn đến nỗi lấn át cả giọng nói, Ôn Sở cũng không rõ Trình Thính Nhiên vừa nói gì.

Nhưng đoán cũng có thể đoán được.

Ôn Sở làm động tác tay, gương mặt không để lộ rõ cảm xúc: "Cứ tự nhiên."

Nói xong, Ôn Sở khoanh tay, vẫn ung dung dựa ra phía sau, cả người chìm vào trong bóng tối âm u.

Trình Thính Nhiên ngồi ở vị trí chếch đối diện Ôn Sở, cô đang cầm điện thoại của Ôn Sở, ánh sáng trắng từ màn hình điện thoại hắt lên khuôn mặt vô cùng nghiêm túc của cô.

Có thể thấy, Trình Thính Nhiên đang rất nghiêm túc sàng lọc mục tiêu trong danh sách trò chuyện của Ôn Sở.

Chờ khoảng bốn, năm phút.

"Xong rồi."

Rốt cuộc Trình Thính nhiên cũng ngẩng đầu lên, khóe môi cô mang theo một nụ cười quyến rũ. Cô cầm chặt điện thoại, chậm rãi bước tới chỗ Ôn Sở.

Khi chạm phải ánh mắt đối phương, không biết vì sao trong lòng Ôn Sở bỗng dâng lên cảm giác chẳng lành.

Cho đến khi Trình Thính Nhiên đứng ngay trước mặt Ôn Sở.

Trình Thính Nhiên xoay màn hình, đưa điện thoại đến trước mặt Ôn Sở.

Trên màn hình lúc này, cuộc gọi WeChat đã chuyển sang giao diện kết nối.

Từng giây, đang nhảy lên theo thời gian thực.

Còn ảnh đại diện phía trên, Ôn Sở quen thuộc đến mức không thể nào quen hơn.

Đầu óc cô "ù" một lúc, cô giật lấy chiếc điện thoại trong tay Trình Thính Nhiên, trực tiếp đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

"Tôi ra ngoài một lát."

Mọi chuyện diễn biến theo hướng mà tất cả mọi người đều không lường trước được.

Tất cả những việc này xảy ra quá nhanh. Khi Ôn Sở cướp lấy điện thoại và rời khỏi chỗ ngồi, mọi người vẫn chưa kịp phản ứng.

Thậm chí ngay cả Dương Liễu cũng ngơ ngác một hồi lâu.

Đến khi Dương Liễu hiểu được phản ứng vừa rồi của Ôn Sở có ý nghĩa gì, ánh mắt khi nhìn về phía Trình Thính Nhiên đã mang theo sự kính nể rõ rệt: "Trời đất quỷ thần ơi..."

Người phụ nữ Trình Thính Nhiên này, có giác quan thứ sáu thần kỳ nào sao?

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Chẳng bao lâu sau, Trình Thính Nhiên đã cầm ly rượu bước đến, ngồi xuống cạnh Dương Liễu.

"Dương Liễu."

"Gì đây?" Đối với Trình Thính Nhiên, Dương Liễu không có thái độ tốt lành gì.

Dương Liễu vô cùng cảnh giác, cũng hiểu rõ mình đang đứng về phe nào.

Nhưng Trình Thính Nhiên hoàn toàn không để ý đến thái độ đầy địch ý của Dương Liễu, vẫn mỉm cười rạng rỡ: "Không có gì, chỉ là muốn hỏi thăm cô một chuyện."

"Tôi nghe bạn bè nói, hiện tại Ôn Sở vẫn còn độc thân, đúng không?"

...

Đêm giao thừa, quán bar chật kín người, hầu hết đều là người trẻ tuổi ra ngoài vui chơi.

Ôn Sở cầm điện thoại, ngược dòng người chen chúc về phía cửa lớn của quán bar.

Hơi thở của cô có chút gấp gáp, mà cô cũng không kịp suy nghĩ điều gì. Giờ khắc này, điều cô bận tâm chỉ là liệu Tần Kiến Thư có đột ngột cúp máy hay không.

Phải vất vả lắm cô mới vén được tấm rèm dày nặng, bước ra ngoài và bỏ lại tiếng nhạc ồn ào inh tai ở sau lưng.

Ôn Sở bước ra cửa quán bar được mấy bước, ngậm lấy vài ngụm gió lạnh.

Cô giơ điện thoại lên, cẩn thận áp sát vào tai, hơi thở gấp gáp: "A lô, Tần Kiến Thư... Chị còn ở đó không?"

"Tôi đây."

Giọng nói dịu dàng pha lẫn ý cười từ đầu dây bên kia truyền tới, khiến trái tim đang xao động của Ôn Sở lập tức bình tĩnh lại.

"..."

"Lúc nãy tôi đang chơi trò chơi với bạn, họ cầm điện thoại của tôi, không cẩn thận nhấn vào ảnh đại diện của chị."

"Trò đại mạo hiểm à?"

"Ừm..."

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười rất nhẹ nhàng: "Thì ra là vậy. Tôi còn tưởng em gọi tới để chúc tôi năm mới vui vẻ chứ."

Chỉ mới hơn mười phút trước, Tần Kiến Thư đã gửi tin nhắn cho Ôn Sở để chúc mừng năm mới.

Trùng hợp là lúc ấy Ôn Sở bắt đầu chơi trò chơi với bạn, không có thời gian xem điện thoại.

Bây giờ Ôn Sở mới nhìn thấy tin nhắn.

Cơn gió lạnh ban đêm thổi qua mặt, Ôn Sở đứng dưới ánh đèn đường, lỗ tai hơi nóng lên: "À, phải nói chứ."

"Chúc mừng năm mới, Tần Kiến Thư!" Cô hơi kéo cao âm cuối.

Giọng nói của Ôn Sở trong trẻo và dễ nghe, khóe môi cô cũng tự nhiên cong lên một đường cong nhỏ.

Khác hẳn dáng vẻ khi ngồi trên ghế dài lúc nãy, giờ đây trên vai cô phủ một tầng sáng mỏng, mặt mày cong lên, trong mắt tràn ngập ánh sáng lấp lánh vụn vặt.

Tần Kiến Thư không nhìn thấy dáng vẻ của Ôn Sở, nhưng chỉ qua giọng điệu nhẹ nhàng ấy, nàng cũng có thể tưởng tượng được đôi chút dáng vẻ của đối phương lúc này.

Giọng nói của nàng không tự chủ được mà trở nên dịu dàng hơn vài phần: "Được, cảm ơn em, tôi nhận được rồi."

Bỗng nhiên, tiếng gió khẽ truyền đến.

Tần Kiến Thư: "Bên em yên tĩnh vậy, em cố ý chạy ra ngoài để gọi điện cho tôi sao?"

"Thế tôi không làm phiền em chơi cùng các bạn nữa."

Lúc nãy Ôn Sở cũng nói là đang chơi trò đại mạo hiểm.

Tần Kiến Thư thức thời, chuẩn bị kết thúc cuộc gọi thì ở đầu dây bên kia, Ôn Sở lại bắt đầu có chút sốt ruột.

"Đợi đã, đợi đã!"

"..."

Cô nắm chặt chiếc điện thoại, quay đầu nhìn về phía cuối con đường rộng lớn. Những sợi tóc bị gió thổi tung lướt qua khuôn mặt cô.

Giữa nhịp thở dồn dập, Ôn Sở nhanh chóng tìm được lý do để tiếp tục cuộc gọi này.

"À đúng rồi, buổi chiều Kỳ Phong Nguyệt có nhắn tin cho tôi để chúc mừng năm mới. Em ấy nói năm nay em ấy và chị gái đón Tết ở Singapore, muốn mang quà về cho chúng ta."

"Em ấy nhờ tôi hỏi xem chị có muốn gì không."

Trong lòng Ôn Sở, cô tự biết phải cân nhắc.

Mấy ngày nay, cô và Tần Kiến Thư chưa có nói chuyện với nhau.

Bạn bè gì chứ, sao có thể so với Tần Kiến Thư được!

Một chủ đề nhìn có vẻ nghiêm túc đã thành công kéo dài cuộc gọi này.

Tần Kiến Thư gần như không cần suy nghĩ: "Ôn Sở, chúng ta là giáo viên, sao có thể nhận quà từ học sinh được? Chuyện này không phù hợp với quy định."

"Tôi cũng đã nói như vậy, nhưng Kỳ Phong Nguyệt bảo là chị em ấy nhờ em ấy hỏi. Nếu như từ chối, bọn họ sẽ tự mình đi mua."

Tần Kiến Thư: "Vậy để họ tự xem rồi mua đi."

"Ừm."

Ôn Sở khẽ đáp một tiếng.

Thực ra cô đã sớm đoán được Tần Kiến Thư sẽ trả lời như vậy.

Chủ đề kết thúc, hai bên đầu dây bỗng chốc im lặng.

Tần Kiến Thư không nói gì, nhưng Ôn Sở vẫn có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của đối phương truyền tới bên này qua chiếc micro.

Cô cầm điện thoại, bỗng nhiên cụp mắt xuống: "Vậy, tôi còn một vấn đề khác muốn hỏi chị."

Hàng mi không ngừng run rẩy đã để lộ đáy lòng của Ôn Sở. Trên mặt đất ẩm ướt, cô khẽ nhấc một chân, đặt hờ lên cái bóng của mình: "Tần Kiến Thư, chị định quay về khi nào?"

"Chị xem đi, qua Tết đến cuối tháng là vào học lại rồi, cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa. E là chúng ta sẽ lại bận rộn không ít việc, chắc phải về trường sớm đó."

"Lúc chị từ Phong Thành về, chẳng phải là còn cần dọn dẹp nhà cửa nữa sao?"

"Nếu quá muộn, tôi đoán cũng khó mà mua được vé tàu dịp xuân về...."

Ôn Sở cứ lải nhải mãi, từng bước một giẫm lên cái bóng của chính mình, viện hết lý do này đến lý do khác.

Dẫu rằng xét ở bất kỳ khía cạnh nào, những lý do này đều chẳng hề hợp lý.

Nhưng cô vẫn phải nói ra.

Những suy nghĩ quanh co lòng vòng ẩn chứa trong từng lời nói vụn vặt ấy, được truyền đến Phong Thành cách đó hơn một ngàn cây số một cách chính xác, không có chút sai lệch.

Đầu dây bên kia, Tần Kiến Thư kiên nhẫn lắng nghe Ôn Sở liệt kê hết những lý do vu vơ đó.

Mãi đến khi đối phương không nói gì nữa, im lặng.

Lúc này Tần Kiến Thư mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói rõ ràng là có pha lẫn ý cười dịu dàng: "Ôn Sở, có phải em nhớ tôi rồi không?"

"Nếu em nhớ tôi, tôi có thể về sớm một chút."

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.