Chương 54: Uống rượu
Hai người lần lượt quay lại văn phòng, bầu không khí hòa hợp đến nỗi trông chẳng có vẻ gì là vừa cãi nhau.
Điều này khiến hai giáo viên khác, những người vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để can ngăn, vô cùng kinh ngạc.
Sau khi về chỗ ngồi, Ôn Sở liếc nhìn ngày hiển thị trên màn hình máy tính.
Cô chợt nhận ra, còn chưa đầy một tuần nữa là tới đại hội thể thao rồi.
Cảm giác gấp gáp về mặt thời gian trong nháy mắt trở nên hữu hình. Điều đầu tiên Ôn Sở nghĩ đến khi nhắc tới đại hội thể thao chính là, cô và Tần Kiến Thư cần phải tìm thời gian luyện tập trò hai người ba chân.
"Đúng rồi, giờ nghỉ trưa hôm nay các em học sinh có phản ánh với tôi, các em nói dạo này chị cho đề ôn tập hơi nhiều, các em ấy làm không xuể..."
"Chị xem có thể điều chỉnh hợp lý một chút không? Dù sao Lịch sử cũng là môn phụ."
Ôn Sở không cẩn thận cắn trúng một hạt hoa tiêu cay xè, cảm giác tê rát như muốn đòi mạng bùng nổ trên thành trong khoang miệng. Ôn Sở cầm cốc lên uống liền mấy ngụm nước, nói chuyện cũng lơ lớ, phát âm không rõ.
Nhưng ý của cô thì đã được truyền tải một cách rõ ràng.
Xin lỗi không chỉ là lời nói suông được. Để thể hiện sự áy náy, hôm nay trước khi tan làm, Tần Kiến Thư đã chủ động đề nghị mời Ôn Sở ăn tối.
Nơi nàng chọn chính là quán cá nướng mà lần trước Ôn Sở và Phùng Ny chưa thể ăn được.
Không giống Ôn Sở bị cơn đói thúc giục nên ăn vội vàng, bất kể lúc nào Tần Kiến Thư cũng ăn uống nhã nhặn và thanh lịch, thậm chí nàng còn cẩn thận gỡ từng chiếc xương nhỏ ra khỏi miếng thịt cá trắng nõn rồi mới đưa vào miệng. Vậy nên, nàng không biết cảm giác ăn trúng hạt hoa tiêu là thế nào.
Nhưng nhìn Ôn Sở hết thè lưỡi lại nhe răng trợn mắt, chắc hẳn là không dễ chịu rồi.
Tần Kiến Thư từ tốn gỡ sạch một miếng cá, hơi nâng mắt: "Các em ấy phản ánh với em về bài tập môn Lịch sử sao?"
Ôn Sở đáp: "Ừm, các em ấy bảo chị sau này đừng thức khuya nữa."
Bằng không, hễ mất ngủ là lại ra đề ôn tập, lần nào mất ngủ cũng ra đề thế này ai mà chịu nổi chứ?
Đặt mình vào góc độ của học sinh để suy nghĩ, Ôn Sở cũng thấy thật đáng sợ.
"..." Nghe ra hàm ý ẩn chứa đằng sau câu nói này, Tần Kiến Thư gắp một miếng cơm, cuộn cùng lớp thịt cá trắng mềm rồi đưa lên môi.
Nàng bình thản nói: "Sau này chắc sẽ không như vậy nữa."
Tối hôm qua mất ngủ không phải là chuyện gì bất ngờ, nhưng mất ngủ rồi lại nghĩ đến việc soạn đề ôn tập thì đúng là bất ngờ.
Hiện tại, vấn đề quấy nhiễu nàng đã được giải quyết. Tần Kiến Thư nghĩ, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không tiếp tục xuất hiện tình huống ngoài tầm kiểm soát nào nữa.
Nghe nàng đảm bảo như vậy, Ôn Sở gật đầu.
Uống nước lọc cũng không thể nào xua tan được cảm giác tê dại lan tràn trên lưỡi. Ôn Sở cau mày, giơ tay gọi nhân viên phục vụ mang thêm một chai sữa đậu nành.
Một tuần trôi qua trong chớp mắt.
Việc luyện tập cho hạng mục thi đấu là điều mà mỗi ngày Ôn Sở luôn canh cánh trong lòng, nhưng lại chẳng thể nào dành thời gian làm được. Khi thì Tần Kiến Thư bận, khi thì chính cô không thể sắp xếp được thời gian.
Hoặc là mỗi khi hai người họ mãi mới có thời gian rảnh, thì lại bị những chuyện khác làm phân tâm nên quên bẵng đi mất.
Ngày 25, 26 rơi vào thứ năm và thứ sáu. Bầu trời quang đãng và xanh thẳm như được gột rửa, chỉ có vài đám mây lững lờ trôi nơi chân trời xa tít.
Bản nhạc "Hành khúc vận động viên" quen thuộc vang vọng suốt hai ngày liền trên bầu trời trường Trung học Trọng Nam. Giai điệu và tiết tấu đã quá đỗi thân thuộc, đó là âm thanh mà chỉ riêng mùa xuân mới có. Nhịp điệu bài hát sôi động, tràn đầy sức sống và vươn lên mạnh mẽ.
Khi còn đi học, họ cũng đã nghe bài này.
Bây giờ làm giáo viên, vẫn là bài này.
Đại hội thể thao của học sinh kéo dài một ngày rưỡi, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, Ôn Sở cũng là một phần của tập thể lớp. Cô cầm trên tay bảng đăng ký thi đấu của lớp mình, theo sát lịch trình các trận đấu, thỉnh thoảng cũng tham gia hỗ trợ công tác hậu cần.
Chiều hôm sau, sau khi tất cả nội dung thi đấu kết thúc, tổng điểm cũng đã được thống kê. Lớp 11/4 bọn họ thế mà cũng giành được hạng ba, còn được khen thưởng 200 tệ tiền mặt.
Đây đúng là một chuyện vui đáng để chúc mừng.
Nhưng Ôn Sở tạm thời không có tâm trạng chung vui cùng các em học sinh trong lớp, bởi vì ngay sau đó là đại hội thể thao dành cho giáo viên, cô gần như không có chút thời gian trống nào.
Trước là nhảy dây, sau đó là bóng bàn tiếp sức.
Nhân lúc hai phần thi này đang diễn ra, Ôn Sở lấy từ chỗ Vương Tranh một dải lụa đỏ, rồi kéo Tần Kiến Thư ra khoảng đất trống bên cạnh để luyện tập gấp.
Tần Kiến Thư lại tỏ ra vô cùng nghi ngờ trước hành động này: "Nước đến chân mới nhảy, có kịp không?"
"Kịp, chắc chắn kịp. Chị nhìn mấy nhóm bên cạnh đi, bọn họ cũng đâu giỏi lắm đâu."
Ôn Sở không buồn ngẩng đầu, chỉ tay về một hướng cho Tần Kiến Thư.
Cô cúi người, ngón tay linh hoạt quấn lấy sợi lụa đỏ, rất nhanh đã thắt được một chiếc nơ bướm đẹp mắt.
Tần Kiến Thư nhìn theo hướng cô chỉ, trên bãi cỏ xanh mướt bên kia sân thể dục cũng có mấy nhóm thí sinh khác đang luyện tập như họ.
Chỉ có điều, hiệu quả luyện tập trông không mấy khả quan.
"Tôi đoán chắc ai cũng như chúng ta thôi, đều không mấy để tâm." Ôn Sở suy bụng ta ra bụng người, cô đứng thẳng lưng lên, trong nháy mắt đã kề sát bên tai Tần Kiến Thư rồi khẽ thì thầm.
Hơi thở ấm áp phả lên tai Tần Kiến Thư, dù chỉ thoáng qua trong chốc lát, nhưng vẫn khiến người ta ngẩn ngơ một lúc.
"..." Nàng quay đầu nhìn về phía Ôn Sở, ánh mắt lay động tựa như làn nước mùa thu lững lờ.
Cơn gió thấm đượm ánh mặt trời lướt qua mặt, hòa lẫn hương vị non tơ của những chồi cỏ xanh mướt. Hơi ấm dịu dàng hòa quyện với sự mát lành, đan xen cùng mùi đất ẩm đang dần khô dưới nắng.
Tần Kiến Thư đưa tay sờ sờ lỗ tai mình, đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, như đang nỗ lực xóa đi chút ngứa ngáy như có như không kia.
Ôn Sở hoàn toàn không hay biết.
Ánh mắt cô hướng ra phía xa, dừng lại trên mấy nhóm thí sinh khác. Cô quan sát một lúc, sự tự tin lại tăng thêm một bậc: "Thấy chưa, đối thủ của chúng ta gà lắm."
Tần Kiến Thư không bình luận gì.
Mãi đến khi hai người bắt đầu luyện tập, sau vài vòng—
Tần Kiến Thư không nhịn được mà khéo léo khuyên nhủ: "Ôn Sở, chúng ta cứ vui vẻ tham gia thôi, đừng đặt nặng quá."
Chỉ bằng độ ăn ý này của họ...
Chưa được quá ba bước đã vướng chân, đi hơi nhanh một chút thôi là chân bắt đầu va vào nhau.
Ôn Sở hiếu thắng, lúc luyện tập cô đã nhiều lần tăng tốc, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Tần Kiến Thư nghĩ, hay là thôi đi, dù sao cũng chỉ là một cuộc thi mang tính giải trí.
Nhưng Ôn Sở lại khoanh tay, kiên định lắc đầu: "Chúng ta chỉ đăng ký mỗi hạng mục này thôi, dù thế nào đi nữa cũng phải giành chút điểm cho khối chứ. Tần Kiến Thư, chị còn là khối trưởng đó, có chút khí phách đi nào."
Tần Kiến Thư bị nói đến cứng họng.
Bất chợt—
"Có phải là em muốn ăn Haidilao không?"
Tần Kiến Thư nghiêng đầu, khẽ liếc Ôn Sở một cái.
Nàng nhớ mang máng, Ôn Sở từng nhắc đến vài lần.
!
Không ngờ Tần Kiến Thư lại biết.
Quả thật là Ôn Sở muốn đi ăn Haidilao miễn phí. Hơn nữa xét theo xác suất, trước đó cô và Phùng Ny đã tính rồi, khối 11 bọn họ rất có khả năng giành được hạng nhất.
Vậy nên, mọi người cùng dốc sức một chút, biết đâu lại thành công.
Ôn Sở bị nhìn thấu tâm tư trong chớp mắt, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười, thoải mái nói: "Đúng là tôi muốn ăn."
Tần Kiến Thư bị nụ cười đột ngột nở rộ trên mặt cô làm ngây người trong giây lát, giọng nói cũng bất giác mềm đi rất nhiều: "Nếu em muốn ăn, đợi đại hội thể thao kết thúc, tôi có thể..."
"Tôi cũng muốn ăn cùng chị."
"Nhưng tôi càng muốn chúng ta ăn cùng với mọi người."
Có lẽ là vì năm nay nhà trường đặc biệt đặt ra phần thưởng lớn cho người về nhất để khích lệ tinh thần của các giáo viên, nên mọi người trước đây vốn chẳng mấy để tâm đến thứ hạng thắng thua, lần này đều dốc toàn lực cùng hướng về một mục tiêu chung.
Muốn giành hạng nhất.
Không chỉ mình cô, mà các giáo viên khác cũng đều đang nỗ lực.
"Vậy nên, chúng ta hãy thử nhanh hơn chút nữa nhé, Tần Kiến Thư?" Ôn Sở trực tiếp bày tỏ mong muốn với Tần Kiến Thư.
Cô muốn dốc hết sức để chiến thắng.
Nếu thua cũng không sao, chỉ cần đã cố gắng hết mình là được.
Tần Kiến Thư đối diện với đôi mắt đen láy sáng ngời ấy.
Trong đôi mắt đối phương, nàng nhìn thấy chính mình.
Ngoài nàng ra, không còn ai khác.
Được thôi.
Ôn Sở đã nói đến mức này rồi, vậy thì hai người cứ thử thêm vài lần nữa vậy.
Dù sao thì vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ thi đấu chính thức.
Tần Kiến Thư kiên nhẫn luyện tập cùng Ôn Sở hết lần này đến lần khác. Trong khoảng hai mươi phút ngắn ngủi, sự ăn ý giữa hai người đã tiến thêm một bậc.
Tần Kiến Thư tính thầm trong lòng, nếu giữ được phong độ hiện tại và thể hiện ổn định trên sân đấu, thì hai người hoàn toàn có thể lọt vào tốp 4.
Nếu may mắn bên phía đối thủ mắc sai lầm, thì cũng có thể hy vọng vào tốp 3.
Dù sao thì vẫn có mấy cặp đã bỏ công sức luyện tập nghiêm túc để giành chiến thắng.
Còn về hạng nhất... thì thật sự đừng mơ tới nữa.
Khi trận đấu chính thức bắt đầu, không biết từ lúc nào hai bên đường chạy plastic màu hồng nhạt đã có thêm vài học sinh. Những tiếng cổ vũ trong trẻo, không chịu câu thúc dễ dàng lấn át giọng nói của người lớn, chuẩn xác lọt vào tai Ôn Sở và Tần Kiến Thư.
Hai người nhìn về phía trước, toàn là những gương mặt quen thuộc.
Học sinh lớp 11/4 đông hơn hẳn, ngoài ra cũng có học sinh ở lớp khác từng được họ dạy qua.
"Cô Ôn, cô Tần, cố lên!"
"Giành hạng nhất!"
"Cố lên, cố lên!!"
Ôn Sở mím môi, vừa định mở miệng đáp lại sự cổ vũ nhiệt tình của các em học sinh thì ngay bên tai, một tiếng còi chói tai vang lên, báo hiệu trận đấu bắt đầu.
Khởi đầu bất lợi, vì mất tập trung nên Ôn Sở không thể phối hợp nhịp nhàng với Tần Kiến Thư.
Tổng quãng đường đua là ba mươi mét, chạy đến điểm đích rồi quay lại.
Trên đường về đích, hai người bùng nổ sự ăn ý, tăng tốc dốc sức, liên tục vượt qua hai đội phía trước, cuối cùng cũng bù đắp được khoảng cách bị tụt lại lúc đầu.
Vượt qua vạch trắng ở đích, hai chữ "thứ tư" vang lên dõng dạc từ miệng trọng tài bên cạnh, rơi xuống cùng với động tác vẫy tay của anh.
Có người reo hò, có kẻ tiếc nuối.
Sau trận đấu, khoảnh sân sẽ được nhường lại. Ôn Sở ngồi phịch xuống bãi cỏ ở rìa sân thể dục. Vừa cúi lưng gỡ dải lụa đỏ quấn quanh chân hai người, cô vừa thở dài than ngắn: "Haiz, tiếc quá, vậy mà chỉ đứng hạng tư."
Trong cuộc thi hai người ba chân, tám đội từ ba khối lớp chia thành hai lượt thi đấu. Cô và Tần Kiến Thư chỉ giành được vị trí thứ tư, một thứ hạng lưng chừng, không cao cũng chẳng thấp.
Thứ tư ở vòng đấu, tổng xếp hạng cũng là thứ tư, nhưng điểm thưởng cho vị trí thứ tư chỉ vỏn vẹn hai điểm.
Thứ hạng này gần như không khác với dự đoán của Tần Kiến Thư.
Trên đỉnh đầu Ôn Sở chợt có một bóng râm rậm rạp khẽ lay động, che khuất ánh sáng. Cô còn chưa kịp ngẩng đầu thì phát hiện Tần Kiến Thư đã ngồi xổm xuống sát bên cô.
Nàng khoanh hai tay, nhẹ nhàng đặt lên đầu gối, ánh mắt trong trẻo như nước nhìn người bên cạnh: "Em đổi góc nhìn thử xem, chúng ta đây là nước tới chân mới nhảy mà."
Chiếc nơ bướm được buộc vụng về bị Ôn Sơ tiện tay kéo nhẹ, lập tức bung ra.
Dải lụa đỏ thẫm bị gió cuốn đi, vẽ nên một đường cong mềm mại trên không trung, khẽ khàng đung đưa rồi cuối cùng rơi lại vào tay Ôn Sở, nhẹ bẫng như không có trọng lượng.
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, thấy cũng đúng, liền vui vẻ chấp nhận cách nói này của Tần Kiến Thư.
"Nước tới chân mới nhảy mà vẫn có thể giành được hạng tư, vậy mình cũng giỏi thật đó."
"Đợi năm sau chúng ta thực sự nghiêm túc chuẩn bị, chẳng lẽ còn không nắm chắc hạng nhất sao?"
Nghĩ đến đây, khóe môi Ôn Sở không nhịn được mà cong lên.
Cô tràn đầy ý chí chiến đấu, chờ năm sau tái chiến!
Tần Kiến Thư có đôi mắt rất tinh tường, nàng thu hết mọi biến hóa, dù là nhỏ nhất trên gương mặt đối phương vào trong mắt. Có lẽ vì nụ cười trên mặt Ôn Sở quá có sức hút, khiến nàng nhất thời cũng vì những mộng tưởng ngây thơ tươi đẹp ấy mà bật cười theo.
Sau cuộc thi hai người ba chân là đến phần thi tiếp sức.
Các khối tranh tài với nhau, có tiếp sức nam và tiếp sức nữ.
Đội thầy giáo khối 11 bọn họ không được xuất sắc cho lắm, trong ba khối thì giành được hạng hai.
Nhưng may là có đội nữ cứu vãn tình thế. Khi Tống Tư Miểu đặt chân lên đường chạy đỏ thẫm, nhận lấy cây gậy cuối cùng rồi lập tức bứt tốc lao vút đi là Ôn Sở đã biết, tối nay được ăn lẩu Haidilao chắc rồi.
Hiếm lắm mới có một buổi liên hoan được nhà trường tài trợ chi phí, hơn nữa còn không có lãnh đạo trường. Phần lớn mọi người đều là đồng nghiệp thường ngày hay gặp nhau, nên cũng không hề gò bó.
Mười mấy giáo viên ùn ùn kéo nhau vào Haidilao, gọi đủ các món đặc trưng. Ngoài nước mơ và các loại nước giải khát quen thuộc ra, họ còn gọi thêm bốn chai bia.
Ngày mai là thứ bảy, ngày kia mới phải đi làm bù, không phải đi làm thì uống chút bia cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Bia được nhân viên phục vụ mang lên bàn, Ôn Sở thấy bia được đưa tới thế mà là loại ướp lạnh đặc biệt, trong lòng cô ngứa ngáy, thế là cũng mở miệng gọi một ly.
Bọt trắng trong ly thủy tinh trong suốt nở bung ra, tiếp tục dâng lên, sắp tràn ra ngoài.
Ôn Sở cúi đầu, hớp một ngụm lớn.
Cảm giác mát mẻ thấu xương thấm vào tim phổi, lan tỏa khắp toàn thân, khiến cô giật cả mình.
Chưa đến tháng năm, vậy mà vị bia lạnh lại mang đến cho người ta cảm giác như thể mùa hè đã đến rồi.
"Khối trưởng Tần có muốn uống một ly không?" Một thầy giáo đánh bạo hỏi.
"Tôi không uống được, Ôn Sở ngồi xe tôi đến đây, hai chúng tôi phải có người lái xe về chứ." Tần Kiến Thư khéo léo từ chối ý tốt của đối phương, khẽ mỉm cười.
Thật lòng mà nói, năm nay đã là năm thứ sáu nàng công tác ở trường Trung học Trọng Nam, nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng cùng nhiều đồng nghiệp quen thuộc ngồi chung một bàn ăn lẩu.
Cảm giác này...thực sự khác với những buổi team building thông thường.
Tần Kiến Thư vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với bầu không khí náo nhiệt thế này.
Nhưng Ôn Sở ngồi bên cạnh nàng lại như cá gặp nước, có thể thoải mái trò chuyện, cười giỡn với mười mấy giáo viên có mặt ở đây. Thỉnh thoảng cô còn quăng một hai miếng hài rất thú vị, khiến mọi người cười nghiêng ngả.
Trên đường về, Tần Kiến Thư cố ý hạ cửa kính xe xuống.
Gió đêm dịu dàng lướt qua hai gò má, sợi tóc nhẹ nhàng bay theo làn gió.
Ôn Sở nghiêng đầu, lười biếng tựa vào cửa sổ xe. Cô chống một tay lên nửa bên mặt, đôi mắt xinh đẹp hơi híp lại, lơ đãng nhìn ra bên ngoài.
Tối nay cô đã uống hai ly bia.
Không đến mức say, chỉ là cồn khơi dậy chút hưng phấn, khiến cô nói nhiều hơn bình thường, cũng bớt đi phần nào vẻ vô hại và thân thiện mà cô vẫn quen thể hiện ở trường.
"Chị không thấy rất buồn cười hả? Đứa trẻ bàn bên cạnh biết tất cả chúng ta là giáo viên nên sợ đến phát khóc."
Ôn Sở không có quay đầu nhìn Tần Kiến Thư, cô cứ thế nói một mình, bên tai là tiếng gió gào thét ầm ĩ.
Lúc này, cả người Ôn Sở đều toát lên vẻ lười biếng.
Ngay cả giọng nói cũng vậy.
Tần Kiến Thư liếc mắt, chỉ thoáng trông thấy góc mặt nghiêng tuyệt đẹp của đối phương: "Học sinh vốn sợ giáo viên, chuyện này rất bình thường."
Ôn Sở phản bác: "Hồi đi học, tôi chẳng hề sợ giáo viên."
"Người như em..."
"Chắc hẳn là kiểu giáo viên ưa thích."
Tần Kiến Thư khẽ cười một tiếng.
"Sao chị biết vậy? Tôi thực sự rất được thầy cô thích đó." Lúc này Ôn Sở quay đầu lại.
Có lẽ do tác dụng của cồn, nên làn da cô vẫn còn vương chút ửng hồng nhàn nhạt. Khi cười lên, mặt mày cô mang theo vài phần yêu kiều.
Đèn đỏ sáng lên, chân Tần Kiến Thư khẽ đạp phanh, khiến chiếc xe chậm rãi dừng lại ở ngã tư. Ánh mắt nàng dừng trên gương mặt xinh đẹp của Ôn Sở vài giây.
"Ừm, bây giờ cũng vậy."
"Không chỉ được giáo viên thích, mà còn được học sinh thích nữa."
Nàng thuận theo lời đối phương mà nói tiếp, không ngoài ý muốn khi nghe được vài tiếng cười khẽ.
Ôn Sở uống rượu vào là sẽ thế này sao?
Hơn nữa, mới uống hai ly đã như vậy, nếu uống thêm chút nữa thì sao nhỉ?
Tần Kiến Thư rất khó không nghĩ theo hướng đó, tâm trí nàng trôi dạt đến một nơi rất xa.
Ôn Sở dời mắt, quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhìn một lúc, cô bỗng cảm thấy quen thuộc một cách khó hiểu.
Quen mắt quá, đây chẳng phải là giao lộ gần khu nhà bọn họ sao? Hình như phòng tập gym mở ngay chỗ này.
Ôn Sở nhìn trái nhìn phải, quả nhiên phát hiện tấm biển hiệu đèn neon của phòng tập gym gần như bị che khuất sau một gốc cây nhãn um tùm.
Cô quay đầu, khẽ gọi: "Tần Kiến Thư."
"Hửm?"
Tâm trí đang bay cao bay xa của Tần Kiến Thư lại bị kéo về.
"Trước đây làm thẻ tập gym, có nói là sẽ cùng nhau đến đây tập luyện, nhưng giờ đã qua mấy tháng rồi..."
Dù là vì công việc ở trường quá nhiều, hai người quá bận rộn, nhưng lâu như vậy mà chưa đến lần nào luôn khiến người ta có cảm giác như bị lỗ nặng.
Tiền đã bỏ ra rồi, chẳng lẽ không tập để gỡ lại sao?
Càng nghĩ càng thấy có lý.
Ôn Sở bình tĩnh lại, ngẩng đầu đối diện với đôi mắt xinh đẹp và tĩnh lặng của Tần Kiến Thư: "Ngày 1 tháng 5 chị có về nhà không?"
"Nếu không về, hôm ấy chúng ta cùng đi tập gym nhé?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Giờ thì tiếp tục tiến độ tập gym đã bị gián đoạn trước đó~
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.