Chương 53: Khúc mắc trong lòng
Tiết đầu tiên Tần Kiến Thư dạy vào buổi chiều là tiết Lịch sử của lớp 11/8. Bộ đề ôn tập mà nàng đã soạn suốt đêm qua không chỉ dành cho mình lớp 11/4, mà lớp 11/8 cũng có phần.
Đại diện môn Lịch sử của lớp 11/8 đi theo sau nàng ra khỏi lớp, rẽ một cái là đến văn phòng khối.
Không ngờ hôm nay ở cửa lại náo nhiệt như vậy.
Tần Kiến Thư giương mắt nhìn, lập tức trông thấy phần gáy tóc mềm mại, bồng bềnh của Ôn Sở.
Không biết đối phương đứng ở cửa nói gì với hai giáo viên khác.
Nói chung, trông có vẻ rất khí thế.
Nhưng khi đối phương xoay người và nhìn thấy nàng, khí thế ấy ngay lập tức tan biến không còn tăm hơi.
Ôn Sở nhanh chóng nghiêng người, nhường một lối đi đủ rộng.
Tần Kiến Thư quay đầu nhìn học sinh, nhẹ giọng hướng dẫn: "Đề ở trong ngăn kéo của cô, đã đếm đủ cả rồi. Xấp bên trái là của lớp các em, đừng lấy nhầm."
Nói xong, ánh mắt dịu dàng của nàng lướt qua ba giáo viên khác trong văn phòng. Nàng hắng giọng, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Học sinh vẫn còn ở đây, bọn họ ngầm hiểu nên không lên tiếng.
Nhưng mà, bầu không khí nặng nề thế này chắc chắn là đã có chuyện xảy ra, nên Tần Kiến Thư kiên nhẫn chờ đợi.
Chợt, sau khi học sinh rời đi—
"Cô Tần à, là thế này, lúc nãy cô có tiết không có mặt ở văn phòng, có người gọi dịch vụ giao hàng đến đưa đồ, đặt trên bàn của cô." Trần Phương Mỹ lời ít mà ý nhiều.
Sau đó, cô nàng ngừng một chút, rồi mập mờ nói thêm một câu: "Hình như là thiệp cưới, nhưng tôi cũng không nhìn rõ lắm..."
"Là thiệp cưới đó!"
Thầy Ngô bổ sung giúp: "Hơn nữa, hình như là bạn trai cũ của cô gửi tới."
Nghe đến đây, Tần Kiến Thư đã phần nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Ánh mắt nàng điềm nhiên, nàng nghiêng đầu, quét mắt nhìn mặt bàn trống trơn của mình: "Vậy đồ đâu rồi?"
Thầy Ngô: "Cô Ôn lấy đi rồi."
Trần Phương Mỹ: "Cô ấy nói đã quăng mất rồi."
Hai người một xướng một họa, phối hợp ăn ý đến mức hoàn hảo.
Điều này khiến Ôn Sở, người vẫn đứng trước cửa không lên tiếng, không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đối đáp khéo léo như vậy, sao hai người không đi diễn tấu nói [1] luôn đi?
[1] Tấu nói: Một loại khúc nghệ của Trung Quốc, dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười. Tấu nói phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Đôi mắt đen láy hơi chuyển động, Ôn Sở nghiêng đầu, đang định nhìn xem Tần Kiến Thư sẽ có phản ứng thế nào.
Không ngờ đối phương đã quay sang nhìn cô trước một bước.
Ôn Sở vừa khéo bắt gặp hồ nước trong veo và tĩnh lặng trong mắt Tần Kiến Thư, nhất thời không thể vùng vẫy.
Cô hơi mím môi, không vội vàng lên tiếng thanh minh cho bản thân.
Tần Kiến Thư nhìn chằm chằm vào cô một lúc: "Ôn Sở, em ra ngoài với tôi một lát."
Giọng nói bình thản, không nghe ra đang vui hay giận.
Nói xong, Tần Kiến Thư chủ động đi về phía cầu thang bên cạnh.
Chỗ đó yên tĩnh, cũng không có ai, thích hợp để nói chuyện.
Hai giáo viên ở bên cạnh nghe lén không hiểu được ý của Tần Kiến Thư, nhưng bọn họ cũng suy đoán đại khái, Ôn Sở vứt thiệp mời của người ta như vậy quả thật là có phần quá đáng.
Dù quan hệ tốt đến đâu, cũng phải có giới hạn chứ?
Hai người họ giả câm vờ điếc, quay về chỗ làm của mình rồi bắt đầu vờ ra vẻ bận bịu, cũng không buồn liếc nhìn Ôn Sở nữa.
Tần Kiến Thư đứng chờ ở lối cầu thang một lúc, Ôn Sở mới khoan thai tới muộn.
Cô dừng lại ngay khi còn cách đối phương nửa mét, ánh mắt mơ hồ không tập trung rơi xuống sau gáy Tần Kiến Thư, giọng điệu chậm rãi: "Nếu là vì chuyện thiệp mời..."
"Ôn Sở, tôi có chuyện muốn nói với em."
Tần Kiến Thư nghiêng người sang, nhẹ giọng ngắt lời cô.
Có lẽ là vì ngại ngùng, trước khi lên tiếng, Tần Kiến Thư đưa tay vén lọn tóc lòa xòa bên cạnh ra sau tai. Hàng mi dài tựa lông quạ khẽ run lên hai lần: "Chuyện hôm qua, tôi muốn xin lỗi em."
Hả?
Không phải nói về thiệp mời sao? Sao lại thành xin lỗi rồi?
Những lời Ôn Sở đã chuẩn bị sẵn trong bụng tạm thời không còn đất dụng võ, cô nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Hôm qua...hôm qua xảy ra chuyện gì chứ?"
Biết rõ còn cố hỏi, giọng Ôn Sở kéo dài chậm rãi.
Thực ra, cô chờ Tần Kiến Thư cũng là để nói về chuyện hôm qua.
Nhưng giữa chừng có người giao hàng đưa một tấm thiệp cưới tới, hai chuyện chồng lên nhau, khiến Ôn Sở ngược lại không biết mình nên giận chuyện nào trước.
Tuy nhiên, Tần Kiến Thư lại chủ động xin lỗi cô.
Ôn Sở chớp chớp mắt, những suy nghĩ xoắn xuýt suốt cả đêm bỗng chốc đều tan biến.
Cô tiến lại gần Tần Kiến Thư thêm chút nữa, đưa tay đặt lên cùng một bệ cửa sổ với đối phương.
Vai hai người họ tựa sát vào nhau, lại trở về dáng vẻ thân thiết như ngày trước.
Trên cột điện xa xa, hai chú chim sẻ nhỏ cũng đang nép vào nhau, gật gù đắc ý ngó nghiêng xung quanh. Sao trông cứ như hình bóng thu nhỏ của cô và Tần Kiến Thư nhỉ?
Từ khóe mắt, Ôn Sở liếc thấy đối phương vẫn luôn dõi theo mình.
Ánh mắt chăm chú ấy khiến người ta có cảm giác mình được trân trọng.
"Nói ra cũng thật ngại quá, hôm qua về tôi đã suy nghĩ rất lâu. Em đối xử tốt với tôi như vậy, coi tôi là bạn thân, tôi không nên nói mấy lời quá đáng đó với em."
"Xin lỗi, dạo này...tâm trạng của tôi không được ổn lắm."
Ngay cả khi xin lỗi, nàng cũng vẫn giữ dáng vẻ dịu dàng như vậy.
Ôn Sở cảm thán, đối mặt với một Tần Kiến Thư thế này, cô quả thật hoàn toàn không có sức chống đỡ.
Cô còn tâm trí đâu mà giận hờn nữa, trái tim từ lâu đã hóa thành một vũng nước mềm mại.
"Là vì Trần Tri Tụng sắp kết hôn sao?"
Ôn Sở chủ động lên tiếng hỏi.
Có thể đi đến bước bàn chuyện hôn nhân với Trần Tri Tụng, chứng tỏ hai người chắc chắn có chung vòng bạn bè.
Cô không tin Tần Kiến Thư hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.
Kết hợp với lời của đối phương và hơi liên tưởng một chút, Ôn Sở cho rằng nguyên nhân nằm ở đó.
Chủ đề lại bất ngờ nhảy sang một hướng chẳng đâu vào đâu.
Tần Kiến Thư hơi sững người, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Thực ra chuyện này tôi đã biết từ một tuần trước rồi."
Ngụ ý là, cũng không phải vì chuyện đó.
Thế nhưng Ôn Sở lại coi câu này như một lời ngầm thừa nhận.
—Cuối cùng cô cũng hiểu lý do tại sao hôm qua Tần Kiến Thư đột nhiên cảm xúc bất ổn rồi.
Được lắm! Hóa ra mọi nguồn cơn đều do tên đàn ông cặn bã này!
Hai người mỗi người nói một đằng, không cùng tần số.
Chủ đề bỗng chệch hướng lại được Tần Kiến Thư cẩn thận kéo về một cách có chủ ý. Nàng thuận theo lời vừa rồi tiếp tục nói: "Hôm qua tôi nói câu đó thực ra là..."
"Được rồi, Tần Kiến Thư."
"Chị không cần nói nữa, tôi không giận đâu."
Ôn Sở liếc mắt, đột nhiên nhìn về phía nàng.
Tần Kiến Thư: "?"
Ánh mắt Tần Kiến Thư lộ ra chút mờ mịt, xen lẫn cả nghi hoặc. Đôi mắt nàng trong veo lấp lánh: "Nhưng tôi còn chưa nói gì mà."
Ngoài cửa sổ bỗng nổi gió.
Những đám mây mềm mại bị gió đẩy đi, để lộ ra mặt trời. Ánh nắng ấm áp rọi xuống gương mặt Ôn Sở, cũng khiến nụ cười nơi khóe môi cô trở nên ấm áp hơn đôi chút.
Cô chậm rãi chớp mắt: "Không sao đâu, tôi biết rồi, tôi có thể hiểu mà."
Cũng chỉ vì tên cặn bã kia lại giở trò, khiến tâm trạng khó chịu thôi.
Cô hiểu mà. Bạn xem, hôm nay thiệp mời còn được gửi đến tận trường rồi kìa.
Tần Kiến Thư nghe xong, bỗng nhiên im lặng.
Ôn Sở có thể hiểu sao?
Sao Ôn Sở có thể hiểu được?
Nói thật, ngay cả bản thân nàng cũng không hoàn toàn hiểu tại sao lúc đó mình lại nảy sinh cảm xúc khó chịu khi đối phương thân thiết với người khác.
Từ trước đến nay Tần Kiến Thư rất giỏi phân tích bản thân, nhưng đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bối rối như vậy.
Nhìn lại ba mươi mấy năm qua, nàng luôn có thể tỉnh táo nhận thức được mình muốn gì ngay từ giây phút đầu tiên.
Dù là trong chuyện gia đình hay là chuyện tình cảm.
Thậm chí đối với cuộc sống tương lai của mình, nàng cũng có một bản kế hoạch vô cùng rõ ràng.
Tần Kiến Thư có yêu cầu, hơn nữa còn là yêu cầu nghiêm khắc.
Cũng giống như Trần Tri Tụng đụng phải giới hạn của nàng, thì sẽ bị loại khỏi bàn cờ một cách không thương tiếc.
"Vậy Ôn Sở, tôi còn muốn hỏi em thêm một câu nữa."
Lại là giọng điệu nghiêm túc như vậy. Ôn Sở vẫn còn nhớ lần trước khi Tần Kiến Thư nói với cô bằng thái độ này...
Ôn Sở bỗng nhiên rùng mình.
Lần trước đối phương nghiêm túc như vậy là vì phát hiện cô thích con gái.
Vậy lần này thì sao?
Không biết tại sao, trong lòng cô cảm thấy bất an.
"Tôi muốn biết, tại sao em lại đặc biệt tốt với tôi như vậy?"
Giọng nói trong trẻo lành lạnh của Tần Kiến Thư chậm rãi tràn ra từ đôi môi, rơi vào tai người nghe, tựa như làn gió mát thổi qua dưới tán cây tháng tư.
Đây đúng là một câu hỏi chết người!
Cô cũng không thể nói, đối xử đặc biệt là vì thích nàng được.
Tim của Ôn Sở nhảy tới cuống họng, não bộ vận hành với tốc độ chóng mặt.
Cô có một thói quen, một khi căng thẳng là sẽ chớp mắt liên tục.
Như ngay lúc này, hàng mi dài không ngừng rung động, tựa như chú bướm muốn đập cánh bay cao.
Tuy nhiên bề ngoài, Ôn Sở không để lộ chút dấu vết nào cho thấy cô đang căng thẳng. Rất nhanh cô đã có câu trả lời: "Cái đó mà cũng cần phải hỏi sao, tất nhiên là vì chị cũng tốt với tôi mà."
Vừa nói, Ôn Sở hơi nghiêng mặt, đối diện với Tần Kiến Thư.
Đôi mắt trong veo kia sạch sẽ, đen láy, ngoài ra còn ánh lên những tia sáng li ti lấp lánh.
Người ta vẫn nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Tần Kiến Thư nghiêm túc quan sát, nhưng không tìm được chút dấu vết nào của sự giả dối hay qua loa.
——Nàng rút ra một kết luận: Lời Ôn Sở nói là thật lòng.
Nếu nói câu đầu tiên chỉ là lời Ôn Sở nghĩ ra khẩn cấp để ứng phó với Tần Kiến Thư, vậy thì câu kế tiếp ngược lại mang theo vài phần chân thành: "Chị đối xử tốt với tôi, chỉ là chị không cố tình thể hiện ra mà thôi. Người khác không rõ, chẳng lẽ tôi còn không rõ sao?"
Tính tình Tần Kiến Thư vốn lạnh lùng, từ trước đến nay nàng luôn giữ khoảng cách không xa không gần khi giao tiếp với người khác, công tư phân minh.
Nhưng đối với cô, quả thật không biết nàng đã phá lệ bao nhiêu lần.
Tần Kiến Thư đối xử tốt với cô là xuất phát từ tận đáy lòng, trong từng chi tiết nhỏ, không bao giờ phô trương.
Ví dụ như khi leo núi, nàng sẽ cố ý đi chậm lại, luôn giữ nhịp bước cùng cô.
Lại ví dụ như, nàng sẽ ghi nhớ những lời cô vô tình nói ra, suy nghĩ chu toàn vì cô.
Cũng như tấm thẻ tập gym và súng mát xa dạo trước vậy.
Những chuyện như thế có rất nhiều, Ôn Sở cảm thấy nếu liệt kê từng cái một thì hơi khoa trương quá.
Nhưng nếu không suy nghĩ vấn đề này kỹ thì đúng là sẽ không phát hiện, hóa ra trong vô thức, vị trí của cô trong lòng Tần Kiến Thư cũng đã trở nên quan trọng đến vậy!
Lý do của Ôn Sở dường như rất hợp ý Tần Kiến Thư. Sau khi nghe xong, nàng như được dỗ dành, đôi mày thanh tú giãn ra, không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa.
Nhưng điều đó không có nghĩa là nàng không còn câu hỏi nào khác.
"Nhưng cô Phùng cũng rất tốt với em."
Sau một chút ngập ngừng, Tần Kiến Thư tiếp tục lên tiếng.
Ôn Sở: "?"
Chủ đề thay đổi nhanh vậy sao? Chuyện giữa hai người họ sao lại kéo sang Phùng Ny nữa?
Ôn Sở nhíu nhíu chóp mũi, gần như trả lời theo bản năng—
"Chuyện đó sao có thể giống nhau được, Phùng Ny cô ấy..."
"Cô ấy không đối xử với tôi tốt như chị, hơn nữa chúng tôi cùng lắm cũng chỉ được tính là đồng nghiệp."
Trong mắt Ôn Sở, Phùng Ny nhiều nhất cũng chỉ là bạn cùng ăn cơm và uống trà sữa. Học kỳ này hai người không còn làm chung văn phòng, đối phương cũng nhanh chóng thân thiết với các giáo viên ở văn phòng mới.
Tính là bạn bè sao? Chưa đến mức đó.
Phùng Ny thậm chí còn không biết xu hướng tính dục của cô.
Thì ra là thế.
Không hiểu sao nghe Ôn Sở giải thích vài câu nhẹ bẫng như vậy, Tần Kiến Thư cảm thấy hòn đá nhỏ vướng víu trong lòng mình như bị một bàn tay vô hình nhặt lên, rồi ném đi thật xa.
Giọng nói của nàng cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, trong mắt thấp thoáng ý cười: "Là vậy à, tôi thấy cô ấy cứ có chuyện gì là chạy tới tìm em, nên tưởng quan hệ giữa hai người thân thiết lắm."
Không có đâu.
Ôn Sở âm thầm bổ sung một câu trong lòng, Phùng Ny chỉ là rảnh rỗi quá nên đi khắp nơi tìm người tán gẫu thôi.
Nói đến đây, coi như khúc mắc giữa hai người họ đều đã được gỡ bỏ.
Họ chuẩn bị quay lại văn phòng.
Chỉ là vừa đi được hai bước, Ôn Sở đột nhiên nhớ ra một chuyện mà mình đã quên mất: "Chờ đã, Tần Kiến Thư."
"...Cái này, chị còn cần không?"
Cô lấy từ trong túi áo khoác ra một tấm thiệp mời đỏ thẫm, đưa đến trước mặt Tần Kiến Thư.
Thứ này, ban đầu cô thực sự định vứt đi ngay, thậm chí đã đi đến bên thùng rác rồi. Nhưng suy nghĩ một lúc, cô vẫn quyết định hỏi ý kiến của Tần Kiến Thư.
Thiệp cưới được cô lặng lẽ nhét vào túi, dùng nửa cánh tay che lại rồi mới trở về văn phòng.
Ai ngờ Tần Kiến Thư lại quay về đúng lúc đó.
Tần Kiến Thư quay đầu lại, liếc nhìn thứ trong tay cô, vẻ mặt không gợn sóng.
"Không phải nói vứt đi rồi sao?"
"Vậy thì cứ vứt thôi."
Ôn Sở: "Ừm ~"
Đúng như ý cô muốn.
Tiếng "ừm" này còn có chút giương cao ở âm cuối.
Ôn Sở nhẹ nhàng chạy những bước nhỏ về phía thùng rác lớn ngoài hành lang. Cô dùng hai tay giữ lấy hai góc thiệp cưới, giữ nó lơ lửng giữa không trung, rồi buông tay cùng lúc.
"Phạch" một tiếng.
Nhìn nó rơi vào thùng rác màu xanh đậm, bị một đống rác bẩn thỉu bao quanh.
Cô thấy vui rồi.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.