Chương 58: Kẻ sành ăn
Phấn khích?
Dưới giả định như vậy mà có cảm giác này, nếu Tần Kiến Thư không nói dối, Ôn Sở chỉ có thể rút ra hai kết luận.
Một, Tần Kiến Thư vốn dĩ không thẳng.
Hai, Tần Kiến Thư là gái thẳng, hơn nữa còn là kiểu thẳng như thép. Vậy nên nàng mới thấy giả định cô nói có gì đó mới mẻ, phấn khích, giống như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mới.
Thực ra, bản thân Ôn Sở nghiêng về kết luận thứ nhất hơn.
Nhưng cô lại cảm thấy suy đoán này không khỏi quá hoang đường.
Lần này, đến lượt cô bị khơi gợi sự tò mò.
Cô lặng lẽ chờ đợi câu hỏi tiếp theo của Tần Kiến Thư. Nhưng không ngờ, mãi đến khi bữa tối kết thúc, đối phương cũng không nhắc lại chủ đề này.
Trên đường về, vẫn là con đường lớn thẳng tắp ấy.
Cả bầu trời đều đã đổi màu, những ráng mây trải dài, các cửa hàng nhỏ ven đường và những tòa nhà cao tầng đều được phủ lên một lớp ánh sáng màu cam vàng. Hình bóng Tần Kiến Thư cũng bị chiếu rọi, trở nên mờ ảo.
Ôn Sở đứng trước tiệm tạp hóa, nheo mắt nhìn người kia.
Tần Kiến Thư giẫm lên ánh chiều tà mờ nhạt, trông như một người bước ra từ những tháng ngày xưa cũ, tiến về phía cô.
"Mua xong rồi chứ?" Tần Kiến Thư đứng lại trước cửa, giọng nói lành lạnh.
Ôn Sở lập tức hoàn hồn: "Xong rồi, xong rồi, để tôi lấy thêm một chai nước suối rồi tính tiền luôn."
Nói xong, cô quay người trở lại tủ lạnh, lấy một chai nước đưa cho chủ tiệm.
Vừa ăn đồ nướng xong nên Ôn Sở cảm thấy hơi đầy bụng. Nhìn thấy một cửa hàng ven đường, cô liền muốn vào mua một chai sữa chua.
Không ngờ lại vô thức đắm chìm trong khung cảnh dưới ánh chiều tà, còn Tần Kiến Thư thì hiển nhiên là nhân vật chính của bức tranh ấy trong mắt cô.
Mua xong đồ, Ôn Sở kéo Tần Kiến Thư vội vàng rời đi.
Hai người tạm biệt nhau ở điểm hẹn cố định. Trước khi đi, Ôn Sở nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn nói ra: "Sau này nếu còn chỗ nào chưa nghĩ thông, chị có thể hỏi tôi."
Cô tỏ ra vô cùng rộng lượng: "Dù gì chị cũng gọi tôi là 'cô' rồi mà."
Mang theo quan niệm "thà chủ động tấn công còn hơn bị động chờ đợi", Ôn Sở hy vọng có thể nắm bắt suy nghĩ và động thái của Tần Kiến Thư ở mức tối đa.
Nghĩ nhiều là chuyện tốt.
Nếu có một ngày Tần Kiến Thư thực sự nhận ra xu hướng tính dục của nàng bắt đầu dao động, thì Ôn Sở cũng mong rằng chính cô là người tác động đến nàng, chứ không phải ai khác.
Nghe Ôn Sở nói vậy, Tần Kiến Thư chậm rãi chớp mắt, trong mắt ẩn chứa ý cười: "Không cần đâu, tôi đã nghĩ thông suốt rồi."
Hai mắt Ôn Sở hơi trợn to.
"Thuận theo tự nhiên thôi." Tần Kiến Thư vuốt nhẹ lọn tóc bị gió cuốn lên, giọng nói trong trẻo và dịu dàng chảy ra từ giữa môi răng: "Những chuyện chưa thể giải quyết ngay, tôi càng thích để thời gian lo liệu."
Trong làn gió tháng năm ẩn giấu hơi nóng ngột ngạt rất khó chịu.
Sau khi nghe xong, không biết sao Ôn Sở lại có chút phiền muộn. Cô "ừ" một tiếng nhỏ như muỗi kêu, rồi vặn nắp chai sữa chua vừa lấy từ tủ lạnh ra, uống ừng ực hai ngụm.
Rất tốt, vấn đề của Tần Kiến Thư trông có vẻ đã được giải quyết.
Nhưng vấn đề của cô thì lại tới rồi.
---
Trở về ngôi nhà trống vắng, Tần Kiến Thư trước tiên xác nhận tất cả đèn trong nhà đều đã được bật, sau đó nàng mới đi vào phòng khách và mở tivi.
Một sự náo nhiệt hư ảo.
Nàng vặn âm lượng tivi lên mức lớn nhất, cầm lấy cốc nước ấm rồi rúc vào sofa.
Mặc cho diễn viên nam và diễn viên nữ đong đưa diễn xuất trên màn hình, Tần Kiến Thư chìm đắm vào thế giới của riêng mình.
Ừm, là cảm giác thế nào nhỉ?
Giống như những gì nàng nói với Ôn Sở trước đó không lâu vậy. Là phấn khích, là vui vẻ, còn có chút mừng thầm.
Nàng có thể chắc chắn rằng cảm xúc của mình là thật.
Thì ra cuộc đời nàng còn có một con đường hoàn toàn khác để đi, không cần phải gò bó trong khuôn khổ thế tục, không nhất thiết phải kết hôn, và quan trọng hơn cả là không nhất thiết phải kết hôn với một người đàn ông.
Thì ra việc thích phụ nữ, cũng có thể xảy đến với nàng.
Tần Kiến Thư khẽ khép mắt, tựa trán vào chiếc gối ôm bên cạnh.
Hàng mi dài của nàng khẽ run, đôi chân nhỏ trắng nõn vắt bên mép sofa và hơi đung đưa. Cả người nàng trông mềm mại như tảo biển, lại tựa như một loài thân mềm không xương.
Cánh cửa bước vào thế giới mới đã mở ra.
Biển xanh thăm thẳm trải dài vô tận, từng lớp sóng nối tiếp nhau xô vào bờ cát, dịu dàng vỗ về mắt cá chân nàng.
Như bàn tay của người yêu, từng chút một dẫn dắt nàng tiến vào nơi sâu thẳm nhất của đại dương.
Chuyện nàng thích Ôn Sở, gần như chẳng tốn chút công sức nào là đã được xác nhận dễ dàng.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác rung động tuyệt diệu lan tỏa từ tâm khảm đến tứ chi, Tần Kiến Thư như một kẻ sành ăn đã chán ngán mọi mỹ vị. Nàng say mê tay nghề của người đầu bếp, mãi lưu luyến bên ngoài một nhà hàng đã đóng cửa không tiếp khách.
Phải làm sao đây?
Còn muốn ăn nữa.
Nếu giờ nhà hàng không mở cửa, vậy thì tự mình đi gặp đầu bếp thôi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, chất lỏng trong ly nước đã từ ấm chuyển thành mát lạnh.
Tần Kiến Thư mở mắt, nhẹ nhàng đặt chiếc ly thủy tinh đầy nước trong tay xuống bàn trà, rồi đứng dậy, bước đến bên cửa sổ.
Đêm xuống, cơn gió khuya lay động rèm cửa sổ, nâng lên rồi buông xuống, từng lớp chồng chất, tựa như những con sóng biển trong giấc mơ sâu thẳm.
Nàng đẩy cửa sổ ra, tựa người vào bệ cửa sổ, phóng tầm mắt về con phố lớn náo nhiệt phía xa. Những ánh đèn neon rực rỡ muôn màu như những vì sao lấp lánh nhất trong dòng sông đêm.
Sau khi ở nhà kiên nhẫn chờ hết mười phút rồi lại mười phút, Tần Kiến Thư tắt hết đèn và tivi trong nhà, căn chuẩn thời gian rồi xuống lầu.
Nàng vốn không có thói quen ăn khuya, vậy mà vừa ra khỏi cửa, nàng đã lập tức đi thẳng đến con phố đêm phồn hoa nhộn nhịp kia.
Con phố ấy không xa, ngay đối diện khu chung cư của Ôn Sở.
Tần Kiến Thư dừng ngay cửa tiệm đồ ăn tẩm gia vị, nàng lấy điện thoại ra, không biết là đang gửi tin nhắn cho ai.
Khoảng mười lăm phút sau—
Ôn Sở đi ra từ cửa hông khu chung cư, lao thẳng vào con phố đêm huyên náo phía đối diện.
Cô cầm điện thoại, chờ đèn xanh bật lên liền chạy băng qua đường. Khi chỉ còn cách đối phương vài mét, cô mới ngừng lại, đổi sang bước những bước đi chầm chậm và thong thả.
"Tần Kiến Thư, sao chị không gọi điện cho tôi?" Ôn Sở hơi cau mày, đôi mắt hạnh long lanh nước thoáng chút nghi hoặc.
Nhắn tin cho cô, lỡ như cô không thấy thì phải làm sao đây?
Nhưng may là cô đã thấy, không có bỏ lỡ.
Nghĩ đến đây, khóe môi Ôn Sở khẽ cong lên.
Ở lối vào con phố đêm này có một bồn hoa hình tròn, bên ngoài bồn hoa được một hàng ghế gỗ dài sơn đỏ bao quanh, để người qua đường nghỉ chân. Chính giữa bồn hoa trồng một cây quế hoa đã có tuổi, cành lá sum suê, tán lá xanh um tươi tốt.
Chỉ là bây giờ mới vào tháng năm, còn chưa đến mùa quế hoa nở rộ. Đợi đến tháng tám, tháng chín, khi hoa nở thì cái bồn hoa nhỏ này sẽ trở thành chỗ người già và trẻ nhỏ yêu thích nhất.
"Tôi nghĩ em nhất định sẽ nhìn thấy. Hơn nữa, tôi cũng muốn ngồi đây hóng gió một chút, tối nay thời tiết rất dễ chịu."
Tần Kiến Thư ngẩng đầu nhìn cô, hàng mi dài rậm khẽ chớp hai lần.
Cũng rậm rạp chẳng kém gì cây quế hoa xanh tốt trước mặt Ôn Sở.
Có lẽ là vì nhận được tin nhắn liền vội vàng ra khỏi nhà nên Ôn Sở chưa kịp thay quần áo. Cô mặc một bộ đồ ở nhà đơn giản và thoải mái, chiếc áo thun cotton trắng tinh kết hợp với quần short ngang đầu gối, dưới chân là đôi Crocs đáng yêu.
Chân dài, tay cũng dài, trắng trẻo mịn màng.
Mái tóc dài hơi xoăn buông xõa ở hai bên và phía sau vai, khuôn mặt không son phấn vẫn rất thanh tú, đẹp một cách trong trẻo và tinh khôi.
Tần Kiến Thư nhìn cô một lúc, rồi dời mắt đi: "Con phố này trông có vẻ náo nhiệt hơn hẳn bình thường."
"Lễ Quốc tế Lao động mà, có khách du lịch."
Ôn Sở đưa mắt nhìn quanh mấy cửa tiệm một lượt, sau đó ngồi xuống băng ghế dài sát bên đối phương.
Nơi họ ở tuy không có danh lam thắng cảnh hay bảo tàng nổi tiếng, nhưng chỉ cách ga tàu cao tốc một cây số. Vì rất gần, nên một số du khách đi tàu cao tốc đến đây sẽ chọn lưu trú ngay khu vực này.
Chủ đề không vì một hai câu nói của Tần Kiến Thư mà bị chuyển hướng.
Ôn Sở vẫn không hiểu, cô quay đầu nhìn về phía đối phương: "Vậy sao chị cũng không nghe điện thoại của tôi?"
Tần Kiến Thư: "Tôi đi dạy để chế độ im lặng quanh năm, quên bật tiếng lại."
Lý do rất chuyên nghiệp.
Ôn Sở gật đầu, ánh mắt khẽ dịch chuyển, lúc này cô mới để ý đến túi ni lông đặt bên chân đối phương: "Chị mua đồ ăn khuya rồi à? Mua gì vậy?"
"Một ít món tẩm gia vị, hình như...là móng heo và cánh vịt thì phải."
Tần Kiến Thư đưa tay nhấc túi ni lông bên chân lên, quan sát kỹ một lúc. Hương thơm mê người nương theo hơi nóng ẩm ướt, đồng loạt xộc đến hai người.
Ôn Sở xoa tai, cứ ngỡ mình nghe nhầm.
Lời giải thích của Tần Kiến Thư tiếp tục vang lên bên tai: "Lúc tôi mua thì bên cạnh cũng có một cô bé đang mua. Tôi nghĩ dù sao cũng không biết mua gì, nên tôi lấy một phần giống hệt cô bé ấy."
Ai ngờ cô bé trông nhỏ xíu vậy mà lại mua nhiều thế này.
"Chỉ là đột nhiên muốn ăn gì đó, nên xuống lầu đi dạo một chút thôi."
"Mua nhiều thế này, một mình cũng ăn không hết."
Tần Kiến Thư đặt lại túi ni lông xuống bên chân. Nàng cất giọng nhẹ nhàng và mềm mại, mỉm cười nhìn về phía Ôn Sở: "Hay là...em giúp tôi một tay nhé?"
Bây giờ chưa đến 9 giờ, không sớm cũng không muộn.
Tần Kiến Thư chọn đúng thời điểm này đi ra ngoài, hẳn là vì thức ăn trong dạ dày đã tiêu hóa gần hết, vừa đúng lúc ăn khuya.
Từ trước đến nay luôn là Ôn Sở kéo nàng đi ăn hết món này đến món khác, giờ thì ngược lại.
Ôn Sở nhìn chăm chú vào mắt nàng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Bất chợt, Ôn Sở đột nhiên đứng dậy.
"Chị ở đây chờ tôi một lát."
Không đợi Tần Kiến Thư đáp lại, Ôn Sở đã lao vào con phố đêm. Bóng người uyển chuyển vọt đi tựa cơn gió lướt qua cành liễu. Chẳng mấy chốc, thân ảnh cô đã biến mất.
Mười mấy phút sau, cô xách theo một hộp lớn đầy tôm hùm đất, cùng bảy tám lon bia xuất hiện trước mặt Tần Kiến Thư.
Năm nay nhiệt độ tăng lên rất nhanh.
Mùa hè còn chưa đến, nhưng tôm hùm đất đã tràn ngập thị trường, sớm hơn hẳn so với năm rồi.
Những ngày gần đây, không ít người đã theo trào lưu đăng ảnh kèm dòng trạng thái "Bữa tiệc bia và tôm hùm đất đầu tiên trong năm" lên mạng xã hội.
Ôn Sở nhìn mà thèm, cô đang định nhân dịp hai ngày nghỉ này tìm đến nhóm bạn của Dương Liễu để ăn một bữa thỏa thích.
Nhưng không ngờ tối nay, Tần Kiến Thư lại tìm đến cô.
Chọn ngày không bằng gặp ngày.
Mùa hè rực rỡ sắp đến, ai mà biết ly bia lạnh tràn đầy bọt trắng kết hợp với tôm hùm đất sẽ tạo ra phản ứng bùng nổ thế nào chứ.
Tần Kiến Thư nhìn thấy ánh sáng bạc trắng từ đèn đường chảy xuống, lan tỏa dịu dàng trên gương mặt thanh tú và xinh đẹp của Ôn Sở.
Nàng hơi cong khóe môi, giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Vậy đến nhà em nhé?"
---
Editor có lời muốn nói:
Mới xác định tình cảm mà cô Tần đã nhớ em Ôn không chịu nổi, nên là cũng chịu khó ngồi canh giờ xuống mua mấy món ăn vặt em thích, kiếm cớ này cớ kia để qua gặp em.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.