Gái Thẳng Schrodinger

Chương 59: Kém cỏi



Chương 59: Kém cỏi

Ôn Sở cũng có ý này.

Cô thấy Tần Kiến Thư đứng dậy khỏi băng ghế dài, cơn gió bất chợt lướt qua làm vạt váy đối phương tung lên một góc, gợn sóng lăn tăn. Những họa tiết trên chiếc váy xanh đậm như bừng tỉnh, trở nên sống động hẳn lên.

Đúng vậy, trước khi ra ngoài, Tần Kiến Thư còn thay quần áo khác.

Bộ nàng mặc buổi chiều không giống bộ nàng mặc tối nay. Ôn Sở chỉ nghĩ rằng đối phương đã về nhà tắm lại một lần nữa, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Tần Kiến Thư đưa tay nhấc thử cái túi đựng bia một chút, rất tự nhiên nhận lấy nó từ tay Ôn Sở.

Hai người sánh vai rời đi, để lại con phố cực kỳ náo nhiệt phía sau lưng.

Ôn Sở mua thêm ít trái cây theo mùa ở cổng bên khu chung cư, rồi cùng mang về nhà.

"Chị cứ ngồi trên sofa đi, để tôi xử lý đồ ăn và trái cây." Vì đã khá thân với Tần Kiến Thư, nên sau khi vào nhà, Ôn Sở tiện tay lấy cho đối phương đôi dép lê mùa hè cô mới mua tuần trước. Đôi này cô chưa từng mang lần nào.

Chỉ có điều nó hơi dễ thương, có lẽ không quá hợp với Tần Kiến Thư.

Ôn Sở cầm lấy tất cả đồ trong tay đối phương rồi đi thẳng vào bếp.

Tần Kiến Thư cúi đầu, nhìn chằm chằm vào đôi dép hình ếch xanh trên chân mình một lúc, khẽ động đậy ngón chân.

Phải nói sao đây, trông cũng khá hợp với chiếc váy dài phong cách thủy mặc mà nàng mặc hôm nay.

Tần Kiến Thư dời mắt, nàng ngẩng đầu, tỉ mỉ quan sát cách bài trí trong nhà.

So với hình ảnh trong ký ức của nàng hơn nửa năm trước, rất dễ nhận ra rằng trong khoảng thời gian này, Ôn Sở đã mua thêm một chiếc ghế sofa mới cho căn nhà của mình.

Tần Kiến Thư giẫm lên đôi dép ếch xanh, nhẹ nhàng và chậm rãi bước tới cửa bếp, thò nửa cái đầu vào: "Có cần tôi giúp gì không?"

Lúc này hai tay Ôn Sở đã ướt, cô quay đầu nhìn về phía người kia: "Vậy chị giúp tôi rửa sạch hai cái ly nhé, nó nằm trong tủ chén ở phòng ăn, dùng để rót bia."

"Bia ở đây, chị mang ra ngoài đi."

"Trong tủ lạnh có đá, chị cũng lấy luôn nha."

Khi giao việc cho Tần Kiến Thư, Ôn Sở chẳng hề khách sáo chút nào.

Cô nói liền một hơi mấy câu, đến khi dứt lời mới sực nhận ra mình đang làm gì.

Lúc này, đôi tay cô đang ngâm trong chậu nước trong veo, ướt lạnh. Từng quả anh đào đỏ hồng nổi lên mặt nước, ánh lên những tia sáng lấp lánh, tươi đẹp đến mức tựa như sắp nhỏ giọt.

Ôn Sở quay mặt sang, lén nhìn phản ứng của Tần Kiến Thư, chỉ thấy bóng lưng đối phương đang rời đi, tay thì xách túi ni lông đựng bia.

Hóa ra, chẳng biết từ lúc nào mà bọn họ đã trở nên quen thuộc đến vậy.

Ngẫm lại lúc trước, mỗi khi đối diện với Tần Kiến Thư, cô luôn cảm thấy chỗ này không tự nhiên, chỗ kia cũng không thoải mái.

Ôn Sở rửa sạch trái cây và bày lên bàn. Sau đó cô lại lấy đĩa và chén sứ từ tủ chén ra, đổ phần đồ ăn khuya mang về vào, dùng khăn giấy ướt lau sạch viền chén đĩa sứ.

Bên phía Tần Kiến Thư cũng không kém. Khi Ôn Sở bưng đĩa ra khỏi bếp, Tần Kiến Thư đã dời mấy món đồ trang trí dư thừa trên bàn trà xuống phía dưới, chừa lại một khoảng trống rộng rãi đủ để đặt chén đĩa.

Những viên đá vuông trong suốt cũng được gõ ra, đặt trong đồ đựng chuyên dụng, tỏa ra từng làn hơi lạnh.

Tuy nhiên, điều khiến Ôn Sở cảm thấy khó tin nhất lại là hai ly bia cỡ lớn trên bàn trà.

"Nhà tôi có ly bia to như vậy luôn hả?"

Trên đầu cô quả thực sắp hiện lên một dấu chấm hỏi đỏ chót.

Ôn Sở không nhớ nhà mình có mua bộ ly này.

"Bộ ly này được đặt sâu trong tủ chén, thậm chí còn chưa mở hộp." Thấy cô lại không nhận ra đồ trong nhà mình, Tần Kiến Thư tốt bụng nhắc nhở.

Có khi mua rồi nhưng chưa dùng, sau đó quên mất cũng nên.

Nghe Tần Kiến Thư nói vậy, cuối cùng Ôn Sở cũng nhớ ra.

Bộ ly bia này là của Dương Liễu tặng cô.

Cô nhớ mang máng, có năm nào đó Dương Liễu đi tới vùng Đông Bắc chơi một chuyến. Sau khi trở về, cô nàng không còn quen với những chiếc ly rượu nhỏ nhắn ở nơi đây nữa.

"Ở quán nướng người ta toàn bán theo ly lớn cả lít, chỗ của chúng ta thế này đúng là chẳng đã thèm gì cả!"

Sau khi than phiền xong, Dương Liễu liền đặt mua ly bia cỡ lớn cho tất cả bạn bè thân thiết bên cạnh, lần lượt tặng cho từng người, tất nhiên Ôn Sở cũng nằm trong số những người được nhận.

Chỉ là cô không thường uống rượu, lại càng không vô cớ uống bia khi ở nhà, nên từ lâu cô đã quên khuấy chuyện này.

Không ngờ một món đồ cổ lỗ sĩ như vậy lại bị Tần Kiến Thư vô tình đào ra.

Xem ra tửu lượng của Tần Kiến Thư cũng không tệ.

Ôn Sở nhìn Tần Kiến Thư với ánh mắt sâu thẳm.

Bọt khí dày li ti bám trên thành cốc, từng cái một trồi lên rồi vỡ tung. Chẳng bao lâu, lớp hơi nước mờ đã phủ lên chiếc ly bia trong suốt.

Ôn Sở ngồi khoanh chân trên tấm thảm trước bàn trà, cúi đầu ngậm một ngụm bọt bia trắng muốt.

—Là hương vị của mùa hè.

Cô hạnh phúc nheo lại đôi mắt hạnh, thở ra một tiếng than nhẹ đầy thỏa mãn.

Tần Kiến Thư nhìn cô, như đang nhìn một chú mèo nhỏ đã ăn no nê.

Trên chiếc bàn trà bày đầy những món ăn thơm ngon, nhưng hiển nhiên vẫn không hấp dẫn bằng chủ nhân của căn phòng này.

Tần Kiến Thư nâng ly bia có cùng kiểu dáng trước mặt mình lên, đưa về phía trước, nhẹ nhàng chạm vào ly Ôn Sở, làm vang lên tiếng thủy tinh va vào nhau trong trẻo và du dương.

Ý cười trong mắt nàng hơi lay động: "Chúc mừng ngày lễ."

Không ngờ ngày Quốc tế Lao động cũng có thể trở thành lý do để chạm ly.

Ôn Sở bị nụ cười ấy đánh trúng, hai gò má cô không có tiền đồ mà dần nóng lên.

Rõ ràng là chỉ mới nhấp một ngụm bọt bia, vậy mà dường như đã say rồi.

Cô chỉ thấy hơi thở mình trở nên nặng nề, tim đập như trống dồn.

Đúng là kém cỏi mà!

"À...chị có bộ phim nào muốn xem không? Kiểu mấy bộ bình thường định xem mà bận quá không có thời gian ấy?"

"Chương trình tạp kỹ hay phim truyền hình cũng được."

Để chuyển hướng chủ đề, và cũng để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, Ôn Sở quỳ trên thảm trải sàn, nghiêng người về phía trước chộp lấy chiếc máy tính bảng của mình.

Bữa ăn khuya vui vẻ như vậy thì tất nhiên phải có thứ gì đó để xem cùng rồi, chẳng lẽ lại ăn không?

Ngồi đối mặt với nhau ăn thôi cũng không phải là không được, nhưng Ôn Sở chỉ sợ mình không chịu nổi nụ cười của Tần Kiến Thư, lỡ nói chuyện một hồi lại để lộ tâm tư mất.

Vẫn nên bật một bộ phim lên thì hơn, dù chỉ để làm nền cũng được.

Câu trả lời của Tần Kiến Thư vang lên từ bên cạnh, xen lẫn cả tiếng sột soạt khi nhựa cọ xát: "Bình thường tôi không theo dõi phim truyền hình, cũng không coi chương trình tạp kỹ, em cứ chọn đi."

Ôn Sở nhìn sang, thấy Tần Kiến Thư đang đeo găng tay dùng một lần.

Cô hắng giọng: "Vậy tôi chọn đại nhé. Để tôi xem nào... Dạo gần đây có một chương trình hẹn hò thực tế của Hàn Quốc khá hot, rất nhiều người xem, chúng ta xem cái này đi."

《Gặp gỡ ngày xuân》

Ôn Sở không hề nói dối, thực sự có không ít bạn bè cô đang theo dõi chương trình này.

Trước đây, nhóm WeChat nhỏ của bọn họ đều trò chuyện về việc ăn uống và vui chơi, nhưng gần đây không biết vì sao, chủ đề toàn xoay quanh chương trình thực tế này.

Ôn Sở đồng thời bật tivi và ứng dụng trên máy tính bảng, thực hiện thao tác chiếu màn hình một cách thuần thục.

Chưa đến nửa phút, chương trình thực tế đó đã xuất hiện trên cái màn hình lớn 65 inch.

Ôn Sở đặt máy tính bảng xuống một bên, rồi cuộn mình về lại chỗ ngồi.

Gần như ngay khi tựa vào ghế sofa, có một cánh tay trắng nõn liền vươn ra trước mặt cô.

Tần Kiến Thư khẽ gọi cô một tiếng: "Ôn Sở."

Khoảnh khắc quay mặt lại, cánh môi Ôn Sở lướt qua miếng thịt tôm tỏa hương thanh ngọt. Mép gồ lên của chiếc găng tay nhựa sượt qua má cô, kéo theo một chút ngứa ran.

Tất nhiên, thứ nồng đậm hơn cả là mùi cay tê bám trên găng tay.

Tần Kiến Thư cầm một miếng thịt tôm hùm đã bóc sẵn, đưa đến bên môi cô.

Ôn Sở gần như theo phản xạ nghiêng người ra sau: "Không cần——"

"Tôi tự ăn được, chị cứ ăn đi."

Đúng là sắp bị gái thẳng dọa chết rồi!

Không biết giữ khoảng cách à?

Thế nhưng Tần Kiến Thư lại nhìn cô, giọng điệu dịu dàng nhưng có phần trêu chọc: "Con tôm đầu tiên, em là chủ nhà, hơn nữa tối nay là tôi nhờ em cùng ăn khuya với tôi mà."

Con tôm đầu tiên, lý do Tần Kiến Thư đưa ra vô cùng thuyết phục.

Ôn Sở nghe xong, cũng cảm thấy rất hợp với tác phong làm việc của Tần Kiến Thư.

Đến nhà người khác làm khách, lịch sự thôi mà.

Vậy thì được, cô phải ăn thôi.

Khi con tôm này được Tần Kiến Thư đường hoàng gán cho một ý nghĩa khác, thì nó sẽ trở thành một con tôm thỏa đáng.

Ôn Sở cẩn thận ghé sát lại, hé môi, dùng đầu răng ngậm lấy thịt tôm rồi rời khỏi tay Tần Kiến Thư.

Toàn bộ động tác trôi chảy như nước, có thể nói là tuyệt đỉnh.

Hệt như một chú mèo hoang tuyệt đẹp bên vệ đường được người qua đường tốt bụng cho ăn, nhưng vẫn luôn giữ cảnh giác.

Khi cô cắn vào miếng thịt tôm chắc nịch, vị ngọt dịu lan tỏa, hòa quyện với chút cay tê của nước sốt. Sự kết hợp giữa vị ngọt của tôm và vị cay nồng của sốt khiến cảm giác bùng nổ mạnh mẽ, như lan thẳng lên đỉnh đầu.

Ôn Sở le lưỡi, nâng ly bia lớn trước mặt lên nhấp một ngụm: "Tôi chọn đại một quán ven đường mua thôi, vậy mà tôm hùm đất của họ cũng khá tươi."

Tất nhiên, cũng rất cay.

Cay đến mức cô không ngừng liếm môi.

Tần Kiến Thư đưa mắt lướt qua đôi môi đỏ mọng hơi ươn ướt của Ôn Sở, dừng lại trong chốc lát rồi lặng lẽ dời đi, cuối cùng nàng cũng tập trung vào chương trình hẹn hò thực tế đang phát sóng.

Xem được gần mười phút, cảnh quay trên chương trình chuyển sang buổi tối, đã đến phần các khách mời chọn người để gửi tin nhắn cho nhau.

Lúc này, Tần Kiến Thư mới chậm chạp nhận ra có điều gì đó là lạ.

Nàng kinh ngạc nhìn về phía Ôn Sở: "Chương trình này..."

Thấy chưa, gái thẳng Tần Kiến Thư lại bị sốc rồi.

Ôn Sở thấy rất thú vị, cô chớp mắt mấy cái, giọng nói nhẹ nhàng tràn ra từ đôi môi: "Đúng vậy, đặc trưng của chương trình thực tế Hàn Quốc này là không bắt buộc phải chọn người khác giới."

Người cùng giới cũng được. Nói đơn giản, đây là một chương trình hẹn hò nơi các cặp đôi được ghép đôi lẫn lộn không theo quy tắc cố định.

Có tổng cộng bốn khách mời nam và bốn khách mời nữ tham gia, hiện tại quay đến tập bốn mà cư dân mạng đã đẩy thuyền đến mức không tiêu hóa nổi rồi.

Coi đến đây, Ôn Sở rục rà rục rịch, cô dùng đầu gối đụng nhẹ chân Tần Kiến Thư, cười sảng khoái: "Tần Kiến Thư, nếu là chị, trong mấy khách mời này chị muốn nhận tin nhắn từ ai nhất?"

Không phải Tần Kiến Thư đang nghi ngờ bản thân hiện tại không còn thẳng nữa sao?

Vậy thì để cô giúp nàng kiểm tra thử.

Nếu chọn đàn ông, thì chắc chắn là gái thẳng.

Câu hỏi này thực sự khiến Tần Kiến Thư im lặng suy nghĩ một lúc.

Chợt, nàng nhìn về phía Ôn Sở: "An Huyễn Hi đi, tính cách rất đáng yêu, sôi nổi lại rạng rỡ."

Nhưng điều Tần Kiến Thư không nói ra là, tính cách của vị khách mời này có vài phần giống với Ôn Sở.

Trả lời xong, ánh mắt nàng lại nhìn Ôn Sở thêm hai lần.

Thế nhưng Ôn Sở chỉ chú tâm vào câu trả lời ban nãy của Tần Kiến Thư.

Không chọn đàn ông, xem như miễn cưỡng qua ải vậy.

Ôn Sở lại nâng ly bia trước mặt lên, ngửa đầu uống một hơi dài, bia trong ly lập tức cạn sạch.

Đây đã là ly thứ hai rồi.

Lúc này, làn da trắng nõn của Ôn Sở đã phủ một lớp đỏ nhàn nhạt, tựa như đóa hồng chớm nở được lớp sương mỏng và tuyết nhẹ bao bọc.

Cô đặt chiếc ly rỗng xuống, chỉ nghe bên tai vang lên giọng Tần Kiến Thư đang hỏi ngược lại: "Còn em thì sao, em muốn nhận được tin nhắn của ai?"

"Tôi à... Tôi thích hết bốn vị khách mời nữ, ai nhắn cho tôi cũng được."

Ôn Sở khoanh hai tay, cúi người nằm nhoài bên mép bàn trà.

Đuôi mắt cô ánh lên vẻ yêu kiều, giọng điệu lười biếng.

Tần Kiến Thư quét mắt nhìn cô: "...Em thích hết à?"

Ôn Sở nghiêng đầu nhìn nàng, kéo dài giọng ra: "Ừm, thì sao?"

Người đồng tính nữ thích phụ nữ xinh đẹp, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?

Bộ dạng kinh ngạc này của Tần Kiến Thư, đúng là chẳng có chút hiểu biết gì cả.

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.