Chương 86: Đền cho em
Sau khi bộ phim chính thức bắt đầu, Tần Kiến Thư cũng không tiếp tục giở trò trêu chọc người bên cạnh nữa.
Nàng không thích đồ ăn quá ngọt, sau khi nếm thử nàng liền nhét cả hộp bắp rang vào lòng Ôn Sở, còn mình thì tựa lưng vào ghế, tập trung xem phim.
Điều hòa trong rạp chiếu phim được bật rất mạnh, ánh sáng trắng nhạt theo từng cảnh phim thay đổi mà lúc tỏ lúc mờ.
Tay Ôn Sở như đã mọc rễ trong hộp bắp rang, cô ăn hết hạt này đến hạt khác, cái miệng nhai không ngừng.
Không biết đã qua bao lâu, đến khi Tần Kiến Thư sực nhớ ra, nhìn vào cái hộp nhỏ màu đỏ trong lòng đối phương, nàng mới phát hiện hộp bắp rang vốn đầy ắp giờ chỉ còn lại một lớp mỏng dưới đáy, chẳng còn bao nhiêu.
Cảnh tượng này thật quen thuộc.
Nhớ lại quãng thời gian hai người mới quen nhau, Ôn Sở trước mặt nàng cũng như vậy, ăn gì cũng rất ngon miệng, trông như con chuột hamster.
Phát hiện ánh mắt Tần Kiến Thư liếc sang, Ôn Sở phồng má, dừng lại một chút: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Khóe môi Tần Kiến Thư vương ý cười nhàn nhạt, nàng đưa tay véo nhẹ má cô: "Chỉ là thấy lúc em ăn trông ngoan quá, y như chuột hamster."
Ôn Sở: ?
Cái gì chứ, cô mới không giống chuột hamster.
Ôn Sở không vui trừng mắt nhìn Tần Kiến Thư một cái, chỉ là ánh sáng mờ thế này, cô cũng chẳng rõ Tần Kiến Thư có trông thấy ánh mắt của mình hay không.
Bộ phim vừa chiếu xong thì cũng đến giờ ăn.
Tuân theo nguyên tắc chọn chỗ gần, hai người dứt khoát chọn đại một nhà hàng trong trung tâm thương mại để ăn, không ngờ hương vị cũng khá ổn.
Hôm nay, họ như hai con cá bạc trôi theo dòng nước trong veo của con sông Thanh. Không có kế hoạch, không có mục đích, trôi dạt đến đâu thì hay đến đó, nhưng vẫn luôn sát bên nhau, chưa từng lạc mất.
Buổi tối mùa hè, dù đã hơn 7 giờ tối nhưng bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn.
Hai người bước ra từ cổng chính khu trung tâm thương mại, men dọc theo con đường chính rồi rẽ trái, đi được một đoạn thì vô thức đến dải cảnh quan ven sông vẫn chưa hoàn thiện.
Nơi này không có nhiều người tản bộ, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe lướt qua. Cơn gió oi bức từ bờ bên kia bay lướt qua mặt sông, đến khi thổi vào người mới có thêm vài phần mát mẻ.
Tay Ôn Sở buông thõng theo nhịp bước chân, khẽ đung đưa nhẹ nhàng. Không biết từ lúc nào, bàn tay ấy đã lặng lẽ móc vào tay Tần Kiến Thư.
Giống như tảo biển quấn quanh, dây leo mọc lan tràn, vươn dài những cành cây mềm dẻo, sau khi bám vào liền linh hoạt luồn qua kẽ ngón tay, siết chặt không buông.
Mười ngón đan vào nhau.
Lòng bàn tay của họ áp chặt vào nhau không một kẽ hở, cực kỳ nóng bỏng.
Lúc này, Tần Kiến Thư quay đầu lại.
Ôn Sở thản nhiên nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Sao vậy, em không được nắm sao?"
Người cô đang nắm tay bây giờ, chính là bạn gái của cô.
Tần Kiến Thư cười, nàng cụp mắt, nhìn vào đôi tay hai người đang đan chặt vào nhau. Năm ngón tay nàng nhẹ nhàng siết lại: "Chị đâu có nói là không được."
Ở chỗ nàng, Ôn Sở muốn làm gì cũng được.
Trời tối dần, những con sóng bạc và làn nước trong trên sông dần chìm vào màn đêm dày đặc. Bên kia bờ là ánh đèn neon rực rỡ tượng trưng cho sự phồn hoa lấp lánh.
Ngọn đèn hai bên đường sáng lên, bóng của hai người hòa vào nhau và kéo dài thật xa, mập mờ mà thân mật.
Đi về phía trước thêm một đoạn nữa, Ôn Sở cảm thấy mệt.
Cô nhẹ nhàng lắc tay Tần Kiến Thư hai cái, dừng bước: "Về nhà thôi, nằm trên giường vẫn thoải mái hơn."
Trong kỳ nghỉ sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Ôn Sở trả đũa bằng cách nghỉ xả hơi. Không chỉ giờ giấc sinh hoạt bị đảo lộn, mà ngay cả xương cốt cũng trở nên lười biếng, rệu rã. Phòng tập gym thì không đi, nhưng ngủ nướng thì phải có, thức khuya thì không thể thiếu.
Giống như tối qua, cô còn kéo Tần Kiến Thư thức trắng cả đêm cùng mình.
Nghe thấy chữ "giường", Tần Kiến Thư thoáng lộ vẻ mất tự nhiên: "Em nói chuyện đứng đắn chút đi."
Ôn Sở cực kỳ vô tội, cô chậm rãi chớp mắt một cái.
"Em chỉ muốn về nằm nghỉ trên giường mình thôi, cả chuyện này cũng không được nói sao?"
Bây giờ ngay cả chữ "giường" cũng không được nói à?
Tần Kiến Thư không nói gì, dường như nàng cũng nhận ra rằng sau chuyện xảy ra ngày hôm qua, bản thân đã trở nên quá nhạy cảm.
"Vậy gọi xe về nhà thôi."
Để thuận tiện, hôm nay hai người không có lái xe ra ngoài.
Ôn Sở nghe lời lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi xe công nghệ. Bất chợt, một bàn tay ấm áp vươn tới bên cổ cô.
Chỉ chốc lát sau, màn hình đang sáng lên trong tay cô lại tối sầm.
Cô quay đầu, muốn nhìn xem Tần Kiến Thư đang làm gì, nhưng đối phương chỉ nói một câu là đã khiến cô đứng sững tại chỗ: "Hình như dây chuyền của em quấn vào tóc rồi, em đừng nhúc nhích, để chị xem thử."
Hơi thở nóng rực xen lẫn hương thơm thoang thoảng đặc trưng trên người Tần Kiến Thư. Sợi dây chuyền trên cổ Ôn Sở được hai ngón tay nàng cẩn thận nhấc lên.
Những sợi tóc mềm mại khẽ cọ vào làn da bên cổ Ôn Sở, ngưa ngứa đến mức khó nhịn.
Mỗi một lần đều như cào lên đầu trái tim cô.
Cô mím chặt môi, trong lòng chỉ mong đối phương gỡ ra nhanh một chút.
Nhiệt độ ban đêm không hề thấp.
Chẳng bao lâu sau, gió ngừng thổi, hơi nóng trong không khí càng trở nên rõ rệt. Dưới lớp vải mỏng, một lớp mồ hôi lấm tấm nhanh chóng rịn ra, khiến người ta có cảm giác dính nhớp, ướt át.
Tần Kiến Thư gỡ một hồi lâu nhưng vẫn không gỡ ra được.
Ôn Sở ngước mắt lên, nhìn vào đôi môi đỏ mềm mại của đối phương, muốn nói lại thôi.
"Đợi thêm một chút nữa, sắp xong rồi."
Nhận ra sự bồn chồn của Ôn Sở, Tần Kiến Thư nhẹ giọng vỗ về.
Nhưng điều Ôn Sở để tâm lúc này, hiển nhiên không phải chuyện đó.
Cô đưa đầu lưỡi ra làm ướt đôi môi hơi khô ráp, giọng nói bỗng nhiên có chút khàn khàn: "Tần Kiến Thư."
"Hửm?"
"Em muốn hôn chị."
Trong giọng nói trầm khàn ẩn chứa vài phần mập mờ, câu dẫn khiến Tần Kiến Thư chao đảo tâm trí.
Đến nỗi nàng không kiểm soát được lực tay, kéo giật sợi tóc, suýt làm nút rối thắt chặt hơn.
Tần Kiến Thư kiên quyết từ chối: "Không được, đang ở bên ngoài."
Ôn Sở không nhận được câu trả lời vừa ý.
Cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tần Kiến Thư, dùng ánh mắt để biểu đạt sự phản kháng trong im lặng.
Dù không ngẩng đầu nhìn vào mắt đối phương, nhưng ánh mắt của Ôn Sở sáng quắc, áp lực vô hình khiến tay Tần Kiến Thư vô thức tăng tốc.
Nhưng không biết vì sao, dường như nàng càng nhanh thì tóc sẽ càng rối thêm.
Trái tim đều đã loạn, thì làm sao có thể gỡ được mớ bòng bong này đây.
Tần Kiến Thư không chống đỡ nổi.
Chợt, nàng chỉ đành nhẹ giọng bổ sung thêm một câu.
"Đợi về nhà."
Giọng nói không lớn, lập tức tan vào màn đêm sâu thẳm.
Nhưng Ôn Sở lại nghe rõ.
Đôi mắt cô sáng lên: "Được."
Ôn Sở dời mắt, cúi đầu nhìn động tác linh hoạt của Tần Kiến Thư.
Đôi tay này thon dài mềm mại, cân đối và thanh tú, khớp xương từng ngón tay rõ ràng. Thoạt nhìn không có vẻ gì là mạnh mẽ, vậy mà khi động tình lại có thể khiến cô va đập đến tan tác.
Dòng suy nghĩ lại trôi dạt đi rất xa, nhịp thở của Ôn Sở cũng rối loạn theo.
Cô kiềm chế cơn rung động đang dâng trào trong lòng, ép bản thân phải quay mắt đi: "Chị đừng dùng sức quá, một hồi làm đứt sợi dây chuyền của em bây giờ."
Đây chính là sợi dây chuyền đính ước của cô.
Tuy từng nói đùa rằng Tần Kiến Thư tặng sợi dây chuyền này là để trói mình lại, nhưng trong thâm tâm, Ôn Sở cực kỳ thích món quà này.
Dù xét về ý nghĩa mà nó mang lại, hay là từ chính bản thân nó.
Đá pha lê kim cương đỏ rực rỡ và lấp lánh, cũng khá hợp với tính cách Ôn Sở.
Quyến rũ và diễm lệ, cũng thu hút ánh nhìn.
Những sợi tóc quấn vào nhau xoắn qua xoắn lại, không biết có phải là vì đã bình tĩnh lại hay không mà lúc này Tần Kiến Thư gỡ rối rất nhanh.
Những sợi tóc vướng víu bấy lâu bị một đôi tay mềm mại vén ra sau vai.
Thế nhưng, nàng vẫn chưa dừng tay.
Vì lời của Ôn Sở, Tần Kiến Thư cong hai ngón tay, móc lấy sợi dây chuyền vừa được tháo ra. Nàng chỉ hơi dùng sức kéo về phía trước, là cả người đối phương liền bị kéo đi, bị dẫn dắt, một lần nữa áp sát vào trước người nàng.
Sau gáy Ôn Sở lập tức hằn lên một vết siết mảnh nhạt.
Không đau, nhưng đủ kích thích.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen như mực của Tần Kiến Thư, không hề ngạc nhiên khi trông thấy tình cảm đang âm thầm cuộn trào: "Nếu đứt thì chị mua cho em sợi khác, được không?"
Nếu đứt thì mua sợi khác.
Hơn nửa tiếng trước, lời này vừa được thốt ra từ miệng Tần Kiến Thư. Ôn Sở không mấy để tâm.
Nhưng không ngờ, câu nói ấy lại trở thành lời tiên tri.
Trên đường ngồi xe về, Ôn Sở dùng điện thoại điều khiển điều hòa trong nhà bật lên trước. Vừa vào cửa, hai người đã vội vã ôm chầm lấy nhau.
Ngọn lửa nhỏ bỗng chốc bùng lên dữ dội, đốt cháy không khí, khơi dậy con quái thú đói khát mang tên "dục vọng" ẩn sâu trong lòng.
Không khí ẩm ướt và oi bức ngoài hành lang hòa lẫn với hơi lạnh trong phòng, một nửa lạnh, một nửa nóng, một nửa tươi mát, một nửa ngột ngạt.
Tối nay e rằng lại sắp mưa.
Vào những ngày hè, điều khiến người ta bực bội nhất chính là những cơn mưa oi bức, muốn mưa nhưng chẳng mưa, có lúc kéo dài suốt cả ngày rồi mới rơi xuống vài hạt mưa lác đác cho có lệ.
Ôn Sở thả một tay ra, khép cửa lại.
Cô siết chặt vòng eo mềm mại của Tần Kiến Thư, ép người vào bức tường sau cánh cửa, khẽ khàng thở gấp. Đôi môi ấm áp và ẩm ướt của cô lướt từ tai và cổ của Tần Kiến Thư xuống dưới, dừng lại ở xương quai xanh.
Như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng thoáng qua, chỉ để lại một vòng gợn sóng lờ mờ.
Tần Kiến Thư đã sớm vòng tay ôm lấy cổ Ôn Sở.
Lúc này, hễ là nơi bị môi đối phương chạm qua đều như bị kiến cắn, vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Ôn Sở cố ý.
Cô từ đầu đến cuối đều cố ý né tránh đôi môi Tần Kiến Thư, khiến người ta không tìm được chỗ phát tiết.
Lửa nóng trong lòng càng bùng lên, sự kiên nhẫn của Tần Kiến Thư đã cạn kiệt.
Ánh mắt nàng hơi trầm xuống, năm ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng siết lấy sợi dây chuyền trên cổ Ôn Sở. Bàn tay còn lại mạnh mẽ giữ chặt khuôn mặt đối phương, lúc này nàng mới cúi đầu, hôn thật sâu xuống.
Trống trận vang rền, là lúc công thành đoạt đất.
Trong trận giao tranh này, Tần Kiến Thư tạm thời chiếm thế thượng phong.
Bị người khác tước quyền chủ động và kiểm soát hoàn toàn cũng không phải một trải nghiệm dễ chịu, vì vậy nàng không định để Ôn Sở thường xuyên làm vậy với mình nữa.
Nếu Ôn Sở đã thích dụ dỗ nàng, vậy thì nàng cũng sẽ khiến cô tự chuốc lấy hậu quả.
Hồ ly vốn quen kiểm soát người khác, vậy khi gặp tình huống vượt ngoài tầm tay thì nó sẽ thế nào đây?
Trong lúc hơi thở quấn quýt, lực tay Tần Kiến Thư bỗng mất khống chế.
Ôn Sở chỉ cảm thấy thứ trói buộc cổ mình đột nhiên lỏng ra.
Gần như cùng lúc đó, sợi dây chuyền vẫn còn lưu lại hơi ấm của hai người cứ thế men theo những đường cong uyển chuyển mà trượt xuống sàn, phát ra một tiếng "cạch".
Ôn Sở chống hai tay lên bả vai đối phương, nửa hé mở đôi mắt mê ly.
Cô vừa định cúi đầu nhìn sợi dây chuyền "đoản thọ" của mình thì đúng lúc đó, bên tai vang lên lời mời gọi thì thầm đầy lưu luyến của Tần Kiến Thư:
"Có muốn tắm chung không?"
"..."
Chỉ một câu nói thôi, nhưng lại lan ra như dịch bệnh, trêu chọc khiến người Ôn Sở lập tức dâng lên từng cơn tê dại chằng chịt.
Một chữ "Được" cứ xoay đi xoay lại trong cổ họng.
Cô mở to đôi mắt ửng đỏ, khẽ cắn môi, giọng mang theo chút nũng nịu: "Dây chuyền của em bị chị giật đứt rồi."
"Chị đền cho em, được không?"
Đôi mắt ngập tràn tình cảm ấy của Tần Kiến Thư cong thành một đường cong, trong giọng nói dịu dàng của nàng ẩn chứa ma lực mê hoặc lòng người.
"Đền ngay tối nay."
---
Tác giả có lời muốn nói:
Tắt đèn, tắt đèn, tắt đèn. Chuyện quan trọng phải nói ba lần.
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.