Gái Thẳng Schrodinger

Chương 85: Xem phim



Chương 85: Xem phim

Ôn Sở lúc nào cũng thẳng thắn như vậy, không biết...xấu hổ như vậy.

Mỗi lần như thế, Tần Kiến Thư đều cảm thấy bản thân cần phải mặt dày thêm một chút, tốt nhất là học theo đối phương, thực ra cũng không cần phải quá dè dặt trong chuyện này.

Nàng nghĩ nàng vẫn cần phải thích ứng thêm, xem làm thế nào để chung sống với Ôn Sở trong thân phận mới.

Để làm sao không rơi vào thế yếu?

Cuộc giao đấu ngắn ngủi lại lần nữa kết thúc với sự bại trận thảm hại của Tần Kiến Thư. Nàng không trả lời Ôn Sở "muốn" hay "không muốn", nhưng im lặng cũng là một sự ngầm thừa nhận.

Tần Kiến Thư quay về phòng ngủ phụ, cầm điện thoại lên tiếp tục gọi lại cho những phụ huynh khác.

Trong lúc nàng bận rộn, Ôn Sở cũng không ngồi yên. Dấu vết sinh hoạt của một người khác trong phòng ngủ phụ đang chậm rãi biến mất, tất cả đều được chuyển sang căn phòng bên cạnh, chỉ cách có một bức tường.

Cuối cùng, chỉ còn lại chiếc giường mới mua cách đây vài tháng.

Giống như đã quay về mấy tháng trước, khi nàng mới vừa chuyển đến vậy.

Tần Kiến Thư gập máy tính lại, đứng dậy đi về phía phòng ngủ chính. Vừa đến cửa, nàng đã thấy Ôn Sở nằm bẹp ngang trên giường trong tư thế vô cùng thư thái.

Đối phương nhận ra tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau, ngoái đầu, lật cả người qua rồi dùng sức vỗ mạnh lên chăn: "Chị mau lên đây xem thử đi, em vừa thay bộ chăn ga gối mới đó!"

Tần Kiến Thư ngồi xuống mép giường, dùng tay nhẹ nhàng ấn thử.

Ôn Sở khoanh chân, từ trên giường ngồi dậy: "Thế nào?"

"Ừm, rất mềm, nằm ngủ chắc sẽ rất thoải mái."

Nghe vậy, Ôn Sở lộ ra nụ cười hài lòng.

Cô cầm điện thoại, miệng nói rất nhanh: "Vậy để em mua thêm hai bộ nữa để dự phòng, tránh đến lúc không đủ dùng, không có cái mà thay."

"Sao mà không đủ?" Nghe Ôn Sở nói vậy, Tần Kiến Thư vô thức hỏi ngược lại, "Chị cũng còn ba bộ, có thể thay đổi luân phiên."

Nếu sau này ngủ chung, vậy thì cũng không cần phải phân chia chăn ga gối nữa.

Dù sao thì, hai người họ cũng đã làm những chuyện thân mật hơn rồi.

Nghĩ đến đây, trong đầu Tần Kiến Thư lại lóe lên hình ảnh đêm qua, khi hai người họ trần trụi quấn chặt lấy nhau.

Trong màn đêm mờ ảo, nàng và Ôn Sở đã làm điều thân mật nhất giữa những người yêu nhau trên chiếc giường này, linh hồn rung lên những âm thanh tuyệt diệu, hòa vào nhau thành một thể.

Đèn ngủ đầu giường vẫn sáng, ánh sáng vàng ấm áp bao trùm lấy họ. Những sợi tóc quấn vào nhau, bóng dáng ám muội bị kéo dài và phóng to in lên bức tường trắng như tuyết, tựa như một vở kịch bóng đầy xuân sắc đang được trình diễn.

Mồ hôi rịn ra từ trán, trên lưng, trong lòng bàn tay, đâu đâu cũng ướt át trơn trượt.

Đến cuối cùng, cũng chẳng rõ đó là nước gì.

Không chỉ trên người họ, mà còn thấm ướt cả một mảng ga giường lớn.

Tần Kiến Thư ép bản thân ngừng nhớ lại.

Hàng mi dày của nàng khẽ rung lên hai lần, chỉ trong chốc lát, sự tỉnh táo trong mắt đã không còn, thay vào đó là một làn sóng trong veo vụn vỡ.

Lúc này, Tần Kiến Thư cuối cùng cũng hiểu "không đủ dùng" mà Ôn Sở nói có ý gì.

Hiện tại hai người vừa mới xác định mối quan hệ, lại đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Nếu ngày nào cũng không biết mệt mỏi mà quấn quýt hết lần này đến lần khác như tối qua, thì ai mà đoán trước được?

Cuộc sống quấn quýt bên Ôn Sở mỗi ngày sẽ phóng túng đến mức nào, Tần Kiến Thư không dám tưởng tượng.

"Ồ, đúng rồi, em quên mất."

"Thêm của chị nữa chắc là đủ."

Được đối phương nhắc nhở như vậy, Ôn Sở tạm thời gác lại ý định mua thêm đồ dùng cho giường ngủ.

Cô úp điện thoại xuống, một lần nữa nhìn về phía người kia.

Không biết vì sao, chỉ trong khoảnh khắc cúi đầu rồi ngẩng lên, cảm giác mà Tần Kiến Thư mang lại cho cô đã khác hẳn.

Vừa rồi vẫn còn như vầng trăng trong veo lạnh lẽo, lúc này thì lại giống như một nụ hoa còn e ấp, khao khát bung nở.

Ôn Sở nhìn chằm chằm gương mặt đối phương, bất chợt ghé sát lại, giọng nói đột nhiên hạ thấp: "Việc của chị đã xử lý xong hết chưa?"

Tần Kiến Thư bị cô làm giật mình, đang định lùi ra sau.

Nhưng rồi nàng chợt nghĩ, tại sao nàng cứ phải trốn tránh mãi?

Vừa nghĩ đến đó, Tần Kiến Thư không né tránh nữa, thẳng thắn đối diện với ánh mắt đối phương: "Tạm thời không còn bận gì nữa."

"Vậy bây giờ, khoảng thời gian còn lại đều là của em rồi, đúng không?"

Không đợi Tần Kiến Thư mở miệng, Ôn Sở đã đọc được câu trả lời từ biểu cảm của đối phương.

Cô khẽ cong khóe môi, vui vẻ lên tiếng: "Chúng ta ra ngoài xem phim đi."

---

Xem phim, chiều qua cũng nói là muốn xem phim.

Kết quả là xem rồi lại xem, cuối cùng xem trên giường luôn.

Tần Kiến Thư nhìn chằm chằm vào hai tấm vé xem phim trong tay mà ngẩn người. Đôi môi nàng mím thành một đường, tâm trí mãi không thể thoát ra khỏi cơn xuân triều cuộn trào mãnh liệt đêm qua.

Nàng cũng nhận ra, hôm nay mình thật kỳ lạ.

Bất kể làm gì hay nói gì, đều có thể mở rộng suy nghĩ rồi liên tưởng đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Chẳng lẽ là vì lần đầu trải nghiệm nên mê mẩn không dứt?

Mặt Tần Kiến Thư nóng bừng lên.

Ý nghĩ ấy chợt lóe qua, trong lòng nàng vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc— Nàng thật sự như vậy sao?

Ánh mắt Tần Kiến Thư nhanh chóng rời khỏi tấm vé xem phim trên tay, nàng lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu tìm bóng dáng Ôn Sở.

Hai người vừa mới lấy vé xong thì đối phương nói muốn ăn bắp rang, bảo nàng đứng đây đợi.

Vậy mà đã một lúc lâu rồi, vẫn chưa thấy quay lại.

Tần Kiến Thư lấy điện thoại trong túi ra, đang định gọi điện hỏi thử. Cuộc gọi vừa kết nối chưa đến hai giây thì một bóng người đã xuất hiện, ôm theo một hộp bắp rang lớn và hai ly đồ uống lạnh ngồi xuống trước mặt nàng.

Tựa như một làn gió nhẹ.

Còn cách một khoảng mà Tần Kiến Thư đã ngửi thấy hương coca lạnh tỏa ra từ cái ly giấy.

Ôn Sở siết chặt chiếc ly giấy thấm đầy hơi nước, khẽ nhướng mày, trông có vẻ bí hiểm: "Chị đoán xem, vừa nãy em tình cờ gặp ai bên đó?"

Đi lâu như vậy, hóa ra là vô tình gặp người quen.

Tần Kiến Thư cúp máy, hơi nhướng mày.

Nàng không có chút nghĩ ngợi, hỏi ngay: "Là học sinh? Hay là giáo viên?"

Ôn Sở hỏi như vậy, rõ ràng là đã gặp người mà nàng quen.

Vậy thì rất có khả năng đó là người trong trường.

Ôn Sở khẽ thốt lên: "Là Giang Hâm!"

Lớp trưởng lớp 12/4 của bọn họ đây mà!

Cũng là một trong số ít em học sinh nữ có thành tích xuất sắc và ngoan ngoãn trong lớp.

Trong những năm tháng lớp 12 đó, Giang Hâm cũng từng là đối tượng được Ôn Sở quan tâm đặc biệt.

"Em ấy và em học sinh nam lớp 12/8...tên là Nguyễn Hành cũng tới xem phim, hơn nữa còn xem cùng suất chiếu với chúng ta."

Nói đến đây, Ôn Sở khẽ nhíu đôi mày liễu, vẻ mặt bừng tỉnh, như thể cuối cùng cũng tìm được bằng chứng về việc học sinh yêu sớm từ những dấu vết trong quá khứ: "Em đã nói mà, sao Nguyễn Hành này cứ chạy đến lớp chúng ta tìm Dương Tương chứ, trong khi lớp 12/8 cách lớp 12/4 xa như vậy. Hóa ra là vì đang theo đuổi bạn học nữ lớp chúng ta!"

Khoảng thời gian đó, cô phòng bị đủ đường.

Không ngờ vậy mà vẫn có người có thể lọt qua mắt cô.

Đối với chuyện này, Ôn Sở rất là buồn bực.

Cô hơi mím môi, nhìn lại Tần Kiến Thư: "Chị nói xem, có phải mấy đứa nhỏ đã bắt đầu yêu sớm từ trước kỳ thi đại học rồi không?"

Lúc này, Ôn Sở trông có vài phần phong thái của một giáo viên mẫu mực.

Tần Kiến Thư thấp giọng cười khẽ.

"Cô Ôn." Nàng bỗng nhiên đổi cách xưng hô, trong giọng nói mang theo vài phần trêu chọc và pha trò, "Nói đến chuyện lén lút yêu đương trước kỳ thi đại học, cô không cảm thấy người không có lập trường nói câu này nhất chính là cô sao?"

Lúc trước, là ai cứ cách vài ngày lại quấn lấy Tần Kiến Thư đòi lương thực cứu trợ?

Nếu nàng không nhất quyết nói rằng trước kỳ thi đại học thì không được làm thế này thế nọ, thì có thể mọi chuyện đã khác.

Bị khối trưởng đích thân gọi tên, biểu cảm của Ôn Sở lập tức trở nên đặc sắc cực kỳ.

Cô chột dạ nhíu chóp mũi, giả vờ cãi lại: "Sao em giống mấy em ấy được?"

Ý cười trong mắt Tần Kiến Thư càng đậm hơn.

Ánh mắt nàng lướt qua từng đường nét tinh xảo trên gương mặt Ôn Sở, trong giọng nói ẩn giấu sự dịu dàng và lưu luyến mà ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra: "Vậy khác chỗ nào?"

Khác chỗ nào nhỉ? Thực ra cũng chẳng có gì khác biệt cả.

Ôn Sở chưa kịp trả lời.

"Chỉ cho quan châu đốt lửa [1]."

[1] Câu đầy đủ là "Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn": Câu này mang hàm ý mỉa mai, châm biếm sâu sắc về sự bất công, độc đoán trong xã hội phong kiến xưa.

Tần Kiến Thư thấp giọng đánh giá sáu chữ, giọng nàng tròn trịa mà trong trẻo.

Lúc này, ở cửa soát vé cách đó vài mét vang lên tiếng loa của nhân viên: "Phòng chiếu số ba, suất bốn giờ, có thể kiểm vé vào trong rồi ạ!"

Tần Kiến Thư ở phía xa liếc mắt nhìn, một tay nàng xách túi, một tay ôm hộp bắp rang trên bàn: "Em cầm đồ uống đi."

Tháng sáu, lại là một buổi chiều trong tuần, bộ phim này đã ra mắt hơn hai mươi ngày nên lượng khán giả xếp hàng vào rạp không quá đông.

Tần Kiến Thư và Ôn Sở đứng sang một bên, đợi mọi người gần như vào hết rồi mới tiến đến soát vé.

Đúng lúc đó, Giang Hâm khoác tay cậu nam sinh lớp 12/8 đi từ hướng nhà vệ sinh về phía cửa soát vé, cả hai bên đều không ngờ sẽ trùng hợp gặp nhau lần nữa.

Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí chợt đông cứng lại.

Hai học sinh rụt rè cất tiếng chào: "Chào cô ạ."

Điều này khiến nhân viên soát vé nhìn hai người họ thêm vài lần. "Soạt" một tiếng, anh ta nhanh nhẹn xé đầu vé rồi trả lại cho khách.

"Còn chưa vào sao, phim sắp chiếu rồi đấy." Tần Kiến Thư nháy mắt với hai em học sinh, giọng nói ôn hòa như cơn mưa nhẹ.

Men theo lối đi rộng rãi đi vào trong, lúc mấy người họ bước vào, phần lớn khán giả đã ổn định chỗ ngồi.

Đèn trong rạp đã tắt, nhưng màn hình lớn vẫn đang chiếu một số quảng cáo động. Ánh sáng trắng nhạt hắt lên khán giả trong rạp, khiến bóng dáng họ trở nên mờ ảo.

Tần Kiến Thư dẫn Ôn Sở đi về hàng ghế phía sau.

Hai người mua vé vào phút chót nên không chọn được chỗ ngồi tốt. Dù suất chiếu này không đông, nhưng họ vẫn phải ngồi ở góc rạp.

Ôn Sở đặt hai ly đồ uống trong tay xuống, lau khô hơi nước trong lòng bàn tay, tiến sát lại gần rồi nói nhỏ: "Chúng ta không gọi là yêu sớm."

"Hửm?"

"Phải gọi là yêu ngầm."

Tần Kiến Thư hơi nghiêng đầu, có chút ngạc nhiên trước cách "dùng từ" của Ôn Sở.

Nhưng nghĩ lại, nàng cảm thấy đối phương nói không sai.

Sao mà không tính là yêu ngầm chứ?

Không chỉ trước đây, mà bây giờ cũng vậy.

Trong rạp chiếu phim tối mờ, có những cảm xúc thầm kín đang trào dâng.

Tần Kiến Thư cụp mắt, nàng đưa tay vào lòng, lấy hai hạt bắp rang bỏ vào miệng. Ngay khi cắn xuống, hương vị ngọt ngào đã lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Ngọt quá, có hơi ngấy.

Ôn Sở thấy động tác của nàng, quay đầu lại hỏi: "Thế nào, ngon không?"

"Cũng được, rất ngọt."

"Vậy em cũng muốn." Cô nhẹ nhàng làm nũng, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tần Kiến Thư.

Góc nghiêng của Tần Kiến Thư còn thanh tú và rạng rỡ hơn so với chính diện. Ánh sáng lạnh từ màn hình lớn phía trước chiếu tới càng làm nổi bật sống mũi cao và đôi môi căng mọng của nàng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được Thượng Đế dày công tạc nên.

Chỉ là bây giờ, tác phẩm nghệ thuật này thuộc về cô.

Chỉ riêng mình cô.

Nghĩ đến đây, Ôn Sở vui vẻ cong khóe môi, kiên nhẫn đợi Tần Kiến Thư hành động.

Cô ngoài miệng nói "Cũng muốn", nhưng thực tế thì hoàn toàn không định tự lấy.

Bởi vì hộp bắp rang vẫn đang nằm trong lòng Tần Kiến Thư.

Cô có ý gì, đã quá rõ ràng.

"Ừm..." Tần Kiến Thư đưa bàn tay thon dài vào trong hộp, chạm tới một hạt bắp rang phủ đầy caramel, có chút dính tay.

Dù còn chưa ăn, nhưng nàng cũng có thể đoán được hạt bắp rang này sẽ ngọt đến mức nào.

Nàng nghiêng đầu, liếc nhìn Ôn Sở một cái: "Vậy em lại gần một chút."

Hửm?

Ôn Sở không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn dịch người lại gần.

Cô vẫn đang đợi Tần Kiến Thư đưa tay đút cho mình.

Tuy nhiên, đối phương mãi mà không có động tĩnh.

Đợi một lúc, Ôn Sở cảm thấy khó hiểu. Đúng lúc cô quay đầu nhìn Tần Kiến Thư lần nữa, đối phương cuối cùng cũng cử động.

Dưới ánh sáng trắng mờ nhạt, Ôn Sở thấy rõ hai ngón tay thon dài đang kẹp một hạt bắp rang, chỉ có điều hạt bắp rang này không được đút cho cô.

Nó được Tần Kiến Thư đưa lên môi, dùng răng nhẹ nhàng ngậm lấy.

Giây tiếp theo, đối phương đưa bàn tay còn lại nâng hộp bắp rang lên chắn phía trước, vừa vặn che khuất hai khuôn mặt đang mập mờ hòa quyện vào nhau.

Bóng tối càng sâu hơn, trên môi Ôn Sở chợt nóng lên.

Hai cánh môi mềm mại phủ lên môi cô.

Tần Kiến Thư khẽ đẩy đầu lưỡi về phía trước, khiến hạt bắp rang nhẹ nhàng rơi vào miệng Ôn Sở.

Hương vị ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa giữa môi răng.

Cái chạm nhẹ như có như không, lực độ này được Tần Kiến Thư nắm bắt rất tốt.

Sau khi làm xong, nàng liền nhanh chóng rút lui, tựa lưng về chỗ ngồi của mình.

Như thể khoảnh khắc vừa rồi, chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ôn Sở lập tức cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, đầu ngón tay vẫn còn vương lại chút tê dại, đang run lên nhè nhẹ.

Cô vội vàng cầm ly coca lạnh trong tay lên, hút mạnh một ngụm lớn, cố gắng dùng sự mát lạnh của đá để đè nén cảm giác bức bối đang dâng trào trong lòng.

Bên cạnh, giọng nói mang theo ý cười của Tần Kiến Thư nhẹ nhàng vang lên:

"Thế nào, ngọt không?"

---

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.