Ta nhớ lại lúc hắn đ.â.m ta một nhát kiếm trước khi chết, bực bội giơ chân chắn đường.
“Ô, chẳng phải Thượng thần Cẩn Tu đây sao? Khéo quá vậy! Xuống đây cũng oán niệm đầy mình, mắt nhìn ta như muốn nuốt sống. Đêm động phòng hoa chúc với sư muội nhà ngươi thế nào? Chết cũng không nhắm mắt hả?”
Ánh mắt Cẩn Tu chậm rãi liếc từ thanh Diệt Ma kiếm dưới đất lên mặt ta. Trong mắt hắn như có một chút gợn sóng, rồi lại trở nên bình thản: “Ngươi cố ý dẫn dắt ta, khiến ta lầm tưởng ngươi là ma tu.”
Nguyệt Lão kinh hãi, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi cố ý dụ Thượng thần g.i.ế.c mình làm chi? Chán sống à?”
Ta cúi đầu, làm bộ ngắm nghía chân đất.
Kiếp thứ tám, ta xuyên thành tu sĩ, nhưng linh căn tạp nham, tu mười tám năm vẫn chỉ quẩn quanh ở luyện khí, đành cam phận làm đệ tử ngoại môn.
Còn hắn, Cẩn Tu, thiên tư trác tuyệt, sớm vào Đại Thừa, trở thành trụ cột phái Vô Tướng.
Tu tiên sống lâu, ta không muốn quấn quýt bên m.ô.n.g hắn suốt ngàn năm, chỉ để hỏi một câu: “Chàng có từng yêu ta không?”
Thế là, trong một lần vô tình, ta nuốt nội đan Ma chủ, thẳng tay c.h.é.m g.i.ế.c trước mặt hắn.
Thừa dịp hắn bị thương, ta phong bế ký ức của hắn, tự xưng là thê tử, cùng hắn sống trong tiểu bí cảnh mười năm.
Mười năm ấy, chúng ta như phu thê thường dân nhân gian.
Ta nấu ăn dở tệ, hắn tự học nấu ăn cho ta, đổi hết món này sang món khác.
Áo váy rách, hắn vá cho ta, tóc rối bù, hắn chải cho ta.
Biết bao đêm, hắn tựa đèn mờ, khẽ hôn lên trán ta, thì thầm: “Nếu có một ngày ký ức trở lại, ta cũng sẽ vẫn đối tốt với nàng như thuở ban đầu.”
Không ngờ, đến năm thứ mười, sư muội hắn tìm được hắn, giúp hắn phá phong ấn ký ức.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Hắn chính tay đ.â.m thanh Diệt Ma kiếm vào n.g.ự.c ta.
Ta là ma, nhưng ta chưa từng hại ai, chỉ là một đệ tử ngoại môn nhỏ nhoi.
Ta g.i.ế.c hắn bảy kiếp, hắn g.i.ế.c ta một kiếp.
Tính ra, ta vẫn lời, không lỗ!
“Giết thì giết, dù sao vẫn còn một kiếp. Dù gì thì Nguyên Lộ này ăn nhầm quả nhân duyên của Thượng thần, giúp ngài vượt qua tình kiếp, vốn là phúc khí của tiểu tiên.” Ta giả vờ nói như không có gì.
Cẩn Tu nhìn ta chằm chằm, sắc mặt vẫn nhàn nhạt, một lúc lâu mới khẽ “Ừ” một tiếng.
Diêm Vương đội mũ quan chưa vững, đích thân dẫn hắn đi đầu thai.
“Thượng thần, kiếp này muốn làm gì?”
Ta trợn tròn mắt, lắp bắp: “Lại có thể… đi cửa sau sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kẻ l.i.ế.m chó! Thật là kẻ l.i.ế.m chó vô liêm sỉ!
Hắn khẽ động ngón tay, cố nén ý muốn quay đầu: “Theo thiên đạo mà làm.”
Đợi hai kẻ ấy đi khuất, ta vội vã giật áo Nguyệt Lão đang hóng chuyện: “Nhanh lên, giúp ta xem hắn đầu thai thành cái gì?”
Nguyệt Lão như kẻ trộm bám đuôi, đợi ta nhổ sạch mấy cây Mạn Châu Sa Hoa mới nhìn thấy hắn lò dò trở lại.
“Thấy rồi, thấy rồi! Cái lão Diêm Vương c.h.ế.t tiệt kia đúng là có m.á.u mặt, đầu thai Thượng thần Cẩn Tu thành đế vương nhân gian đấy!” Ông ta hằn học, nghiến răng ken két, đạp chân một phát: “Rõ ràng ngươi đã ăn quả nhân duyên của hắn, nếu hắn làm Hoàng Đế, tam cung lục viện đầy rẫy, bao giờ mới đến lượt cây cải trắng như ngươi?”
Ta tức đến nghiến răng, tay siết chặt, nhổ bật gốc Mạn Châu Sa Hoa dưới chân: “Hừ, Hoàng Đế thì đã sao? Ta sợ chắc?”
Diêm Vương dám nâng độ khó, ta liền né đám quỷ sai, tránh uống canh Mạnh Bà, tự mình nhảy xuống giếng luân hồi.
Thời cơ vừa khéo, đầu thai xoay vần.
Hoàng Đế băng hà, tân đế lên ngôi. Ta – Hoàng Hậu vừa được sắc phong hôm qua, lập tức một bước thành thái hậu.
Nghĩ đến việc kiếp này ta làm kế mẫu của Cẩn Tu, ta cười đến tê dại cả mang tai.
Kế mẫu tốt, kế mẫu chuẩn!
Kế mẫu ta đã có kinh nghiệm đầy mình!
Ta bảo nha hoàn thân cận đi mời Hoàng Thượng đến, nói ta đau đầu, muốn hắn ở bên hầu hạ.
Xuân Nghiên giãy nảy: “Nhưng thái hậu nương nương, người đâu phải mẫu thân ruột của Hoàng Thượng, sao có thể…”
“Bối phận trên hết! Dù sao ta cũng là mẫu thân của hắn, ta nói gì, hắn đều phải nghe!” Ta điểm chút phấn hồng lên mặt, giả vờ nằm xuống giường, thần sắc nhợt nhạt.
Xuân Nghiên hết đường từ chối, đành đi mời người.
Lúc ta lim dim, một bóng vàng rực rỡ bước vào.
Phải công nhận, Cẩn Tu làm Hoàng Đế rồi, đúng là càng nhìn càng thuận mắt.
Chỉ có điều, ánh mắt lạnh lẽo ấy vẫn y nguyên như trước.
Ta nuốt khan một ngụm nước bọt, cất giọng yếu ớt: “Ai gia đột nhiên cảm thấy không khỏe, nghĩ đến tiên hoàng băng hà, lòng đau như cắt. Nhưng vừa thấy Hoàng Thượng, tâm can lập tức vơi bớt.”
Cẩn Tu nâng tay ta lên, thả trở lại trong chăn, ngón tay lạnh buốt trượt qua gò má, cuối cùng siết chặt cằm ta.
Ta bị ép ngẩng đầu, mặt ngơ ngác.
Chuyện gì đây? Sát khí từ đâu ra vậy?
Chẳng lẽ ta hại c.h.ế.t lão Hoàng Đế à?
“Trẫm khuyên thái hậu an phận. Ngoan ngoãn sẽ không thiếu ăn thiếu mặc, nhưng nếu có ý khác… đừng trách trẫm…”