Môi mỏng hắn hé mở, lời nói bật ra khiến ta rợn tóc gáy.
“Tiêu gia không phải muốn đưa ngươi vào cung sao? Giờ ngươi đã thành thái hậu, còn gì không vừa ý?”
Ta chợt vỡ lẽ, cốt truyện hiện rõ trong đầu. Tiêu gia – nhà mẹ đẻ của ta – tham vọng ngút trời. Khi lão Hoàng Đế còn sống, họ đưa ta vào cung quyến rũ lão. Nhưng ông ta c.h.ế.t sớm, Tiêu gia lại muốn khống chế tân đế còn trẻ.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Nghe đâu họ đang định đưa Hoàng Hậu thứ hai vào cung – chính là đường muội của ta.
Khoan đã! Hiện tại hậu cung trống không, nếu Tiêu Doãn Doãn làm Hoàng Hậu, ta còn tính là gì?
Ta chộp lấy cổ Cẩn Tu, kéo hắn cúi xuống: “Trong cung lạnh lẽo, mẫu hậu cô đơn không ngủ được, ngươi nói xem làm sao mà chịu nổi?”
Ta định bắt chước kế mẫu đời trước, tính tiên hạ thủ vi cường, ăn sạch đế vương rồi tính sau. Nhưng chưa kịp, hắn đã phẩy tay, ta liền ngất xỉu.
Lúc mí mắt sụp xuống, ta nghe loáng thoáng hắn căn dặn người canh giữ ta.
Tên khốn này! Tám kiếp gian nan cũng không bằng công lược đế vương nhân gian, ta nghi Diêm Vương chơi ta một vố quá nặng!
Khi tỉnh dậy, trước điện đã thêm một hàng thị vệ, hễ ta bước ra nửa bước, thống lĩnh thị vệ sẽ cố ý để lộ thanh kiếm đeo bên mình.
Ta liếc xéo một cái, bĩu môi khinh thường, rồi tức giận lui vào trong.
Thằng con bất hiếu! Đợi đấy, sớm muộn gì ngươi cũng phải quỳ dưới váy ta gọi “mẫu hậu”!
Bị nhốt nửa tháng, mắt thấy tang lễ của lão Hoàng Đế sắp kết thúc, các đại thần trong triều bắt đầu chuẩn bị tuyển tú cho tân đế, Nguyệt Lão đã mộng báo cho ta mấy lần để giục tiến độ, còn bảo ta tranh thủ thời gian mà hành động. Ông ta lo lắng đến nỗi râu bạc nuôi cả vạn năm cũng rụng mất mấy sợi, vừa vuốt vừa than:
“Nguyên Lộ tiên tử, không phải ta hối thúc ngươi, nhưng ngươi không thấy hồn thể của ngươi và Thượng thần Cẩn Tu ngày càng bất ổn sao? Tám kiếp trước đã thất bại, mỗi lần thất bại, hồn lực của các ngươi lại hao hụt một phần. Đến kiếp này mà còn thất bại nữa, e rằng…” Ông ta nặng nề thốt ra mấy chữ: “Tan biến khỏi thế gian.”
Ta hoảng loạn, chẳng trách kiếp này ta lúc nào cũng lười biếng, vừa thích ngủ, lại yếu ớt. Ban đầu ta cứ tưởng là do cơ thể này quá kém, ai dè hóa ra là do chính ta gây họa.
“Vậy thì phải làm sao bây giờ? Đây đâu phải độ kiếp, đây rõ ràng là đếm ngược mạng sống! Ta còn chưa thành thần, chưa kịp tham gia cuộc thi tuyển chọn đạo lữ của Thượng thần Hỗn Lưu, c.h.ế.t như thế thật quá thiệt thòi!”
Thượng thần Hỗn Lưu – mỹ tiên nam chỉ đứng sau Thượng thần Cẩn Tu. Không! Nói đúng hơn là mỹ tiên nam đệ nhất tam giới!
Hắn tính tình hoàn toàn trái ngược Cẩn Tu, ôn nhu lại phóng khoáng. Hơn nữa, hắn thích tổ chức thi tuyển đạo lữ nghìn năm một lần, dù không trúng tuyển thì cũng được ban cho bảo vật tiên giới quý giá. Ta đã tham gia ba lần liền, nhờ thế mà túi phồng lên như cái bánh bao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ lạ là tuyển nghìn năm vẫn không chọn được đạo lữ, may mà gia sản hắn dồi dào, nếu không e rằng đã phá sản từ lâu.
Khóe miệng Nguyệt Lão giật giật, đưa ra một kế sách:
“Nguyên Lộ tiên tử đừng vội, vẫn có cách… chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? Có cách thì mau nói ra đi!” Ta thở phào nhẹ nhõm, hối thúc ông ta nhanh lên.
“Chỉ là cần ngươi và Thượng thần Cẩn Tu… song tu, mới có thể tạm thời trì hoãn hồn lực tiêu tan.”
Ta suýt sặc nước bọt mà c.h.ế.t ngất! “Song… song tu? Vừa gặp đã hung hãn như vậy? Kiếp đầu tiên hắn đã tự đ.â.m đầu chết ngay trước Phật đài rồi, giờ còn bắt ta…” Nghĩ đến đây, ta sợ hắn c.h.ế.t nhanh hơn!
Nguyệt Lão cười cười, thần thần bí bí, bảo ta đợi vài ngày, ông ta sẽ nghĩ ra cách.
Nhưng trước mắt, ta phải tìm cách gây ấn tượng tốt với Cẩn Tu, ít nhất cũng phải cho hắn thấy ta không phải thứ rác rưởi vô dụng.
Ta bĩu môi, lòng chán nản. Tám kiếp duyên phận mà không để lại chút ấn tượng gì, chỉ trong vài ngày, liệu có khả thi không?
Nghĩ tới nghĩ lui, ta quyết định nấu cho hắn vài bữa cơm, bồi dưỡng chút tình cảm.
Nhớ đến Linh quân kiếp trước, hắn đã không ít lần khen ta tay nghề tinh xảo.
Vậy nên, ta xin vào ngự thiện phòng tự tay động thủ, Lâm Nhất sợ ta chuồn mất, bèn dẫn theo một đám người giám sát. Ta cặm cụi nửa ngày, rốt cuộc cũng làm ra ba đĩa bánh ngọt, toàn là món mà Linh quân khi xưa thích nhất.
Lúc ra khỏi bếp, ta cũng chẳng để ý tới vẻ mặt kinh hãi của mấy đầu bếp.
Nửa đường, Xuân Nghiên hỏi:
“Thái hậu có muốn nếm thử một miếng không?”
Ta nhìn ba đĩa bánh ngọt được bày biện tinh tế, kiên quyết lắc đầu:
“Không được! Hoa sen này chỉ có năm cánh, mất một cánh sẽ không đẹp nữa!”
Nàng nhìn những chiếc bánh đen sì, rúm ró, thở dài:
“Thái hậu nói… có lý.”