Sắc mặt hắn đỏ ửng như kẻ say, như ráng chiều dâng lên mặt nước.
Ta tiến gần, lẩm bẩm: “Chẳng phải thôi tình cổ sẽ khiến ta muốn làm gì thì làm sao? Sao bây giờ lại thành ra như sắp bốc cháy thế này? Hay thuốc giả? Hay sâu kia lâu ngày không làm việc nên mất tác dụng?”
Ta đưa tay chọc chọc mặt hắn, chỉ thấy nhiệt độ nóng bỏng truyền thẳng vào lòng bàn tay.
Ngay sau đó, hắn mở mắt, đôi đồng tử đen láy đã nhuốm đỏ, dục vọng tràn đầy. Hắn bóp cằm ta, giọng khàn khàn như nuốt lửa:
“Ngươi… cho trẫm ăn thứ gì?”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Lòng ta lạnh một nửa!
Chẳng phải đã nói hắn không còn ký ức sao?
Sâu giả! Thuốc giả!
Nguyệt Lão già khọm, hại c.h.ế.t ta rồi!
Ta run rẩy, cười giả lả: “Không… không có gì. Ta thấy ngươi ngủ ngon quá, sợ lạnh nên đến đắp chăn cho ngươi thôi.”
Hắn nhìn đôi tay trống không của ta, khẽ nhướn mày: “Chăn đâu?”
Ta lúng túng gãi gãi tay: “À… quên mang rồi…”
Trán Cẩn Tu đã lấm tấm mồ hôi, bàn tay đang nắm cằm ta dần vuốt ve xương quai xanh. Động tác chầm chậm, lộ ra sự khác thường khiến tim ta nhảy loạn.
Ta thấy tình hình không ổn, lập tức muốn chuồn. Ai dè, một tay hắn đã siết chặt eo ta từ lúc nào, khiến ta lao thẳng vào lòng hắn.
Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng rên khẽ, bàn tay trên eo lại càng siết mạnh:
“Chọc giận ta rồi, còn muốn chạy?”
Giọng nói khàn khàn như thể trêu đùa, hơi thở phả vào tai ta nóng bỏng, khiến ngón chân ta cũng co rút.
“Nhớ kỹ, đây là do ngươi tự chuốc lấy.”
Trời đất quay cuồng, ta bị đè ngã trên long ỷ.
Vật lộn suốt đêm, long ỷ vỡ, ta lại bị ném lên giường. Khung giường cũng gãy. Cuối cùng, hắn trải long bào xuống đất, cả gian điện như bị lật tung. Nếu không phải ta liều mạng cầm bình hoa đập cho hắn ngất đi, chắc đêm nay mất mạng thật rồi!
Ta xoa xoa cái eo sắp gãy, hận thấu Nguyệt Lão – đây mà là thôi tình cổ sao? Đã bảo sẽ khiến ta muốn làm gì thì làm cơ mà! Sao lại thành hắn muốn làm gì thì làm thế này?
Nếu không phải ta thân thể mạnh mẽ, chắc đã thành tiểu tiên uổng mạng mất rồi!
Mai này có kẻ hỏi: “Nguyên Lộ tiên tử c.h.ế.t thế nào?”
Nguyệt Lão mà hé nửa câu, ta cũng chỉ biết đội quần mà khóc!
Nghĩ tới đây, ta giận đến gan cũng bùng lửa. Hừ một tiếng, ta quay lại, hung hăng vặn eo Cẩn Tu một cái, rồi túm long bào hắn vứt dưới đất quấn lên người, lén trèo qua cửa sổ chạy mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoài cửa, thị vệ vẫn chưa phát hiện ta đã mất tích. Chỉ có nha hoàn Xuân Nghiên đứng đó, lo lắng gãi đầu gãi tai, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi.
Thống lĩnh thị vệ Lâm Nhất không hiểu sao lại liếc nhìn nàng ta mấy lần.
Ta nấp sau bụi cỏ, ra hiệu tay cho Xuân Nghiên. Sắc mặt nàng ta lập tức biến đổi, chưa kịp đợi Lâm Nhất quay đầu lại, Xuân Diên đã ôm đầu kêu lên một tiếng, rồi ngã thẳng cẳng vào lòng hắn:
“Lâm thị vệ, ta… ta bị say nắng rồi! Mau, đưa ta đến Thái y viện!”
Ta cúi đầu nhìn lớp tuyết còn chưa tan… Thời tiết này mà cũng đòi say nắng? Lâm Nhất ngốc kia liệu có tin không?
Nhưng không ngờ hắn tin thật, mặt đầy vẻ lo lắng, bế ngang Xuân Nghiên đi mất.
Ta…
Người vừa đi khỏi, ta lập tức nhe răng trợn mắt trèo qua cửa sổ.
Mệt mỏi cả đêm, ta nằm bẹp trên giường, uống liền một chén trà. Một lát sau, Xuân Nghiên lén lút bước vào, nhìn thấy ta mặc long bào thì hoảng hốt:
“Thái hậu nương nương… Người đây là… đi đoạt ngôi sao?”
Đoạt ngôi?
Ta cũng muốn lắm, nhưng cấp trên không cho phép! Thiên đạo đã định đế vương kiếp này là của Cẩn Tu, ta có cướp chỉ tổ c.h.ế.t sớm thôi.
“Đi lấy ít đồ ăn cho ta đi, mệt c.h.ế.t mất.” Chủ tớ chúng ta lén lút chôn long bào dưới gốc mai sau cửa sổ, như thể giấu tang vật.
Tối đến, ta vừa ôm chân giò gặm ngon lành thì nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
Cửa điện bị đạp mạnh, Cẩn Tu mặt đen như đáy nồi, một tay chống eo bước vào:
“Thái hậu, tối qua ngủ ngon chứ?”
Ồ, tỉnh rồi à? Đến đòi nợ đây sao?
Ta tranh thủ gặm thêm mấy miếng chân giò, chuẩn bị tinh thần để hắn tống ta vào đại lao. Đến lúc đó, đừng nói thịt heo, ngay cả thịt chuột cũng phải tự đi bắt.
Thuốc của Diêm Vương đúng là hại người mà!
“Nhờ phúc của bệ hạ, không ngon lắm.” Ta uống một ngụm nước, cố ý liếc nhìn vết đỏ trên cổ hắn, không chút che giấu.
Đó là khi hắn dỗ dành ta làm thêm một lần, ta tức giận cắn lên cổ hắn, trút hết nỗi lòng.
Ta cược hắn không g.i.ế.c nổi ta. Chỉ cần ta còn thở, Diêm Vương cũng không dám nhận ta. Dù sao đây cũng là hi vọng cuối cùng, ta tan biến thì cũng chẳng sao, nhưng Cẩn Tu độ kiếp thất bại mới là chuyện lớn. Hai năm gần đây, Ma vực đã rục rịch, nghe nói Ma chủ sắp giáng lâm, mà người duy nhất có thể địch lại chính là hắn.
Nói trắng ra, ta chỉ là một hòn đá thử lửa mà thôi.
Hắn vô thức đưa tay ôm cổ, vành tai đỏ bừng. Ta nhìn đến ngẩn người — Cẩn Tu lúc xấu hổ, đúng là giống Linh Quân quá đi.
“Ngươi…”