Sau lưng ta, Lâm Nhất và Xuân Nghiên liếc nhau, trong mắt đầy vẻ bất lực mà ta chẳng thèm để ý.
Ta còn chưa kịp mang bánh ngọt đến chỗ Cẩn Tu thì An công công đã nhanh nhẹn chặn ta lại:
“Thái hậu… đây là…”
Đôi mắt nheo nheo phủ đầy nếp nhăn của ông ta bỗng mở to như hai hạt nho chín mọng.
"Bánh hoa sen, bánh bạch lan, bánh pha lê… Làm cho bệ hạ, ta dù gì cũng là mẫu thân của hắn… khụ… kế mẫu cũng là mẫu thân, cũng phải lo toan cho con chứ!"
Chưa kịp để An công công thốt thêm nửa lời, giọng nói trầm tĩnh của Cẩn Tu đã từ trong truyền ra: "Mang vào đi."
An công công lộ rõ vẻ do dự, như thể đang bước lên đoạn đầu đài, nhưng vẫn bưng khay tiến vào.
Ta vốn muốn theo vào nghe hắn khen lấy một câu, ai dè bị hắn đóng cửa phũ phàng nhốt bên ngoài.
Không sao! Hắn đã ăn điểm tâm của ta, lẽ nào lại không có chút cảm tình nào chứ?
Ấy vậy mà, đợi mãi đợi hoài, chẳng thấy tiếng cảm ơn, chỉ nghe nói Hoàng Đế đột nhiên không khỏe, phải triệu hàng loạt thái y vào chẩn trị.
Bệnh thật rồi ư? Khó trách không kịp nói lời khen ta! Không sao! Suốt mười ngày sau đó, ta vẫn kiên trì tự tay làm điểm tâm đưa đến thăm bệnh.
Đến lần cuối cùng, hắn lại để ta vào. Gương mặt tuấn tú kia trắng bệch vài phần vì bệnh, mang theo vẻ yếu ớt thoát tục, làm tim ta muốn loạn nhịp.
Ta lén nuốt nước bọt vài lần, nhưng khi hắn ra lệnh cho thái y cắm kim bạc vào điểm tâm rồi rút ra, ta tận mắt thấy vết đen sì trên đó, suýt chút nữa hồn bay phách lạc!
"Thái hậu muốn trẫm c.h.ế.t như vậy sao?" Hắn hỏi mà như đinh đóng cột, giọng phẫn nộ khiến ta run rẩy.
Ta vội vàng kêu oan, chỉ muốn bồi dưỡng tình mẫu tử mà thôi! Dưới ánh mắt giám sát của Xuân Nghiên và Lâm Nhất, cuối cùng hắn cũng tin ta không hạ độc. Thái y cũng nói thêm, có những món trời sinh khắc nhau, lỡ không cẩn thận để chung thì thành độc dược.
Nhưng… Linh Quân cũng ăn, sao lại không sao?
Ta quên mất Linh Quân vốn tu đạo, có khả năng trừ độc trời ban.
Trước khi rời đi, ta còn bạo gan hỏi: “Hoàng Thượng thấy hương vị thế nào?”
Tay cầm bút của hắn khựng lại một chút: “Cũng… được.” Cái chữ "được" kia như thể nghiến răng phát ra, khiến ta phì cười.
Xuân Nghiên đứng cạnh, một lần nữa há hốc miệng kinh ngạc!
Nguyệt Lão thấy không nỡ, len lén hiện thân dúi cho ta hai lọ thuốc thần bí, dặn dò kỹ lưỡng:
“Màu đỏ là thuốc tương tư, bỏ vào đồ ăn của Thượng thần sẽ khiến hắn nhất tâm nhất ý với ngươi. Màu xanh là thôi tình cổ ta trộm được từ Diêm Vương, một loại công tâm, một loại công thân, chậm rãi tiến triển, tuyệt đối không để lại ký ức. Kiếp này chắc chắn ổn rồi!”
Lão nheo mắt nhìn ta đầy ẩn ý, khổ cho lão sống ngàn năm xương cốt giòn tan mà còn phải trộm long trộm hổ giúp ta.
Nhìn hai lọ thuốc, mắt ta sáng rỡ! Không để lại ký ức? Đây chẳng phải là… à… thôi, tóm lại là món bảo bối không thể thiếu trong gia đình!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thừa lúc thị vệ đổi ca, ta lén trèo ra ngoài từ cửa sổ. May mà trong đầu còn nhớ rõ bản đồ hoàng cung, không thì chưa kịp mò tới tẩm điện của Cẩn Tu đã bị bắt trở về.
Đi ngang qua Thượng Y Cục, ta trộm luôn một bộ y phục cung nữ.
Trong điện Hiên Nhiên, đèn đuốc sáng rực như ban ngày. Ta rón rén tới gần, bỗng nghe An công công cười khẽ:
“Hoàng Thượng, hôm nay lật thẻ của vị nương nương nào?”
Thẻ? Ủa? Đứa con bất hiếu này! Xương cốt phụ hoàng mình còn chưa lạnh, hắn đã bắt đầu sủng hạnh phi tần rồi sao?
Khoan đã… Hắn có phi tần từ bao giờ?
Sao Nguyệt Lão không báo cho ta một tiếng?
Ngón chân ta bấu chặt trên gạch, hận không thể xông vào túm cổ hắn hỏi cho rõ ràng!
Nhưng lại nghe giọng nói lạnh như băng của hắn vọng ra: “Không cần. Ngày mai đưa danh sách các tú nữ tuyển tú lên.”
Ta cười lạnh, đổi lọ thuốc màu đỏ trong tay thành màu xanh biếc.
Cái gì mà “từ từ tiến triển”! Ta thích một bước tới đích!
Ta không tin hắn vẫn như kiếp đầu tiên, thà c.h.ế.t chứ không khuất phục! Dù sao kiếp này hắn đâu còn là Phật tử.
Đợi An công công vừa rời đi, ta lén rút nắp lọ, thả thôi tình cổ trong đó ra.
Nhìn con sâu béo phì vỗ đôi cánh trong suốt, lảo đảo bay như say rượu, chui qua khe cửa.
Ta còn lo lắng, con sâu ngốc này có làm nên chuyện không nữa?
Chờ một chén trà sau, ta thử đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy Cẩn Tu đã nằm vật ra trên long ỷ, dáng vẻ an nhiên, như đã ngủ say.
Lúc hắn ngủ, giống hệt phu quân trong tiểu bí cảnh của ta – hàng mi dài rủ xuống, đổ bóng mờ nơi hốc mắt.
Ta thoáng ngẩn người, chỗ n.g.ự.c từng bị đ.â.m nhói lên chẳng rõ nguyên cớ, suýt chút nữa nổi cơn giận, định đ.ấ.m cho hắn một trận. Nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, chỉ nhẹ nhàng đập lên vai hắn:
“Thượng thần, đắc tội rồi! Nếu kiếp này ta không thể khiến Thượng thần động tình, chẳng những tình kiếp của ngài thất bại, mà ngay cả ta cũng sẽ hóa thành khói mây tan giữa trời đất.”
Nếu hắn mãi là Linh Quân thì tốt biết bao!
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Linh Quân – người duy nhất từng bái đường cùng ta ở kiếp thứ tám…
Ta gạt phắt đám cảm xúc hỗn loạn đang nhảy múa trong lòng.
Mí mắt Cẩn Tu bỗng giật giật, khiến ta sợ đến suýt bỏ chạy thừa sống thiếu chết!