Gặp Lại Chàng Ở Kiếp Thứ Chín

Chương 7



Kỳ kinh nguyệt? Kỳ kinh nguyệt gì chứ? Ta vừa vỗ n.g.ự.c vừa nôn xương, nghe tới hai chữ “kỳ kinh nguyệt” liền nghẹn lại, nửa hơi thở không lên được.

Hỏng rồi! Ta quên mất rằng nữ tử nhân gian có kỳ kinh nguyệt. Ta mới đến đây có một tháng, lại không uống canh Mạnh Bà, cứ tưởng thân thể này khác biệt. Nhưng cuối cùng, vẫn là thân thể phàm tục này! Khi tỉnh lại, lão Hoàng Đế chỉ phái người truyền một thánh chỉ, phong ta làm hậu mà chẳng cần đại lễ sắc phong, ta thậm chí còn chưa thấy mặt lão. Bây giờ mà nói mình mang thai con lão, Cẩn Tu liệu có tin không?

Bảo sao gần đây ta ăn uống vô độ, một bữa có thể gặm tám chân giò. Thì ra không phải ta ham ăn, mà là đứa bé trong bụng ham ăn!

Nguyệt Lão sao không nói trước với ta rằng việc này có thể lấy mạng người?

Ta bảo Xuân Nghiên lén tìm cho ta một liều thuốc phá thai, nàng lưỡng lự không nói: “Thái hậu, người và tiên hoàng chưa viên phong, nếu bệ hạ có ý, cũng có cách thu nạp người, chi bằng người nói thẳng với bệ hạ đi.”

Nói thẳng? Trong đầu ta như có một sợi dây đàn “phựt” một tiếng đứt luôn.

Ở tiểu bí cảnh, ta và Linh Quân thành hôn mười năm, ngay khi ta định nói thật với hắn rằng ta có thai, thì sư muội của hắn xuất hiện. Một kiếm kia của hắn không chỉ g.i.ế.c ta, mà còn tiễn đứa bé ấy theo.

“Nói cái gì? Nói rằng mẫu hậu của hắn mang thai con của hắn à?”

Ta sờ bụng, ánh mắt lạnh băng. Độ kiếp với hắn thì được, còn sinh con… hừ! Không có cửa đâu! Đời này không cần hắn tự tay kết liễu, ta tự kết liễu. Đỡ để hắn lại tặng ta một kiếm không lời tiễn đưa.

Ta từ khi thành tiên đến giờ, ở trong điện Nguyệt Lão chỉ xem thoại bản, chưa từng gặp trắc trở nào. Nhưng cú ngã ở chỗ Cẩn Tu, ngã một cái, đau đến nỗi ta sợ.

Sợ rằng đứa bé này sinh ra, ngày sau hắn độ kiếp phi thăng, chính tay g.i.ế.c c.h.ế.t nó.

Xuân Nghiên thấy ta cứng đầu, đành lén mua chuộc nội thị, lấy được một liều thuốc phá thai từ ngoài cung. Ta một hơi uống cạn, ngồi trên giường đợi mãi chẳng thấy động tĩnh gì. Khi Tiêu Doãn Doãn đến, ta đang chạy quanh phòng để thúc cho thuốc ngấm nhanh. Nào ngờ lại đ.â.m sầm vào nàng ta.

Nàng ta sợ hãi che bụng, kêu lên một tiếng rồi lùi lại. Đồng tử ta co lại, tim ngừng đập trong chớp mắt – một mối tình tay ba oan trái! Tiêu Doãn Doãn là sư muội của Linh Quân! Cái số má gì mà lạ lùng vậy?

Ta và Cẩn Tu là vì độ kiếp mới dính líu, còn nàng ta? Sao Nguyệt Lão không thèm nhắc ta một lời, hóa ra lại có thêm một “người thứ ba”?

Đang còn ngẩn ngơ, Tiêu Doãn Doãn nước mắt lưng tròng: “Đại tỷ, dù tỷ không ưa muội, cũng không cần đẩy muội chứ? Trong bụng muội còn mang long chủng…”

“Ngươi có thai?” Ta trừng mắt kinh ngạc. Chẳng phải Cẩn Tu mỗi đêm đều ở bên ta sao? Khi nào hắn ở bên nàng ta? Chẳng lẽ thực sự định lập nàng ta làm hậu?

Lòng ta như bị kim châm, đau nhói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng ta e thẹn cúi đầu, che bụng: “Bệ hạ trẻ tuổi khí thịnh, khó tránh khỏi…” Trẻ tuổi khí thịnh thì ta biết, nhưng hắn còn quản lý thời gian giỏi đến vậy? Ta ngủ rồi, hắn vẫn còn hăng hái chiến thêm hiệp nữa sao?

Ta chép chép miệng, não quay mười tám vòng. Ừm, hắn cũng… dũng mãnh đấy.

Ngay lúc ấy, Cẩn Tu vừa tan triều, còn chưa thay triều phục đã bước vào. Tiêu Doãn Doãn rưng rưng kể khổ: “Thiếp thương tỷ ấy cô quạnh, nên đến thăm. Ai ngờ tỷ ấy vừa gặp đã đụng thiếp suýt bay ra ngoài. Nếu không nhờ bệ hạ che chở, đứa bé trong bụng thiếp e là…”

Nhìn nàng ta yếu ớt, ta không nhịn được, trực tiếp nôn ra.

Xong rồi, thuốc phá thai Xuân Nghiên vất vả tìm được đã uổng phí rồi!

Tiêu Doãn Doãn hét lên, nhanh nhẹn nhảy ra xa. Một ít chất bẩn văng trúng mũi giày của Cẩn Tu, ánh mắt hắn lóe lên thứ gì đó chưa kịp nhận rõ, liền nhanh chóng lạnh lùng trở lại: “Người đâu, truyền thái y đến xem cho thái hậu.”

Ta vội vàng đưa tay ngăn hắn lại:

“Không cần, chỉ là nhất thời nhìn thấy thứ ghê tởm nên không kìm được mà thôi.”

Hắn vô thức nghiêng người liếc Tiêu Doãn Doãn một cái, nhàn nhạt phán:

“Về sau nếu không có chuyện gì quan trọng, ngươi chớ bén mảng đến chỗ Thái hậu nữa, làm phiền sự thanh tịnh của ngài.”

Ta đưa tay lau miệng, nhếch môi cười khẽ:

“Đường muội đúng là chẳng biết điều, ngoài cung gọi thẳng tên ta đã đành, vào cung lại còn bày đặt xưng thân thích. Đừng quên, Hoàng Thượng chỉ mới cho ngươi vào cung, còn chưa ban phong vị đâu. Nếu ngươi muốn ‘mẫu bằng tử quý’, thì trước hết phải biết nịnh ta nhiều hơn. Cho dù ngươi đã nhập cung, cũng phải giống bệ hạ, gọi ta một tiếng ‘Mẫu hậu’ mới phải!”

Tiêu Doãn Doãn nghe vậy, sắc mặt muôn màu, nước mắt lưng tròng, đáng thương liếc nhìn Cẩn Tu. Nhưng không ngờ, hắn lại chẳng thèm để mắt tới nàng, chỉ nhàn nhạt buông một câu:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Thái hậu nói đúng. Tiêu tiểu thư, đừng quên phép tắc.”

Tiêu tiểu thư? Người đã đưa vào cung, còn gọi nàng ta là Tiêu tiểu thư? Ta nhất thời cũng chẳng hiểu được ẩn ý đằng sau.

Đợi mọi người rời đi, ta liền phân phó Xuân Nghiên và Lâm Nhất đi dò la động tĩnh.

Lâm Nhất và Xuân Nghiên sau khi nảy sinh tình cảm, việc trông coi ta cũng có phần lơi lỏng, ba ngày hai bữa chẳng thấy bóng dáng đâu.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com