Gặp Lại Chàng Ở Kiếp Thứ Chín

Chương 8



Xuân Nghiên trở về báo cáo:

“Thì ra Tiêu Doãn Doãn được đưa vào cung danh nghĩa là hầu hạ Thái hậu người – vị đường tỷ này. Nhưng lạ thay, nàng ta chưa từng đặt chân đến nơi này, cả ngày chỉ lượn lờ bên ngoài điện Hiên Nhiên.”

Ta giật mình:

“Không phải đồn nàng ta mang long chủng sao?”

Xuân Nghiên cũng lắc đầu:

“Trong cung đồn đãi như vậy, bệ hạ không thừa nhận, nhưng cũng chẳng phủ nhận. Vì thế Tiêu tiểu thư vẫn tự cho mình là Hoàng Hậu tương lai, đã đắc tội không ít người.”

Ta chợt nhớ tới chuyện An công công nhắc về lật thẻ, chưa từng gặp mặt một ai, liền hỏi:

“Vậy còn các phi tần của Hoàng Thượng?”

Xuân Nghiên lập tức hiểu:

“Thái hậu nói đến đám thị thiếp thời bệ hạ còn là thái tử chứ gì? Những người đó, Hoàng Thượng chưa từng chạm qua, đều đuổi hết rồi. Ban cho vạn lượng hoàng kim, lại cho họ tự do tái giá. Nghe đâu ca ca của Lâm Nhất còn cưới một vị thị thiếp ấy, bệ hạ lại ban tặng ngọc như ý, coi như tỏ lòng chúc mừng.”

Trong khoảnh khắc, trong lòng ta khẽ dâng lên một niềm vui mừng thầm kín – nói vậy, đến nay chỉ có ta… Không đúng! Còn có Tiêu Doãn Doãn!

Nghĩ tới đây, tựa như có một chậu nước lạnh dội thẳng vào đầu. Đứa bé trong bụng nàng ta… rốt cuộc có thật không?

Ngay khi tâm trạng đang dâng lên, bụng ta đột nhiên kêu ‘ục ục’ vài tiếng, phá tan niềm vui vừa nhen nhóm.

Thì sao chứ? Đế vương mà, sớm muộn gì cũng sẽ có tam cung lục viện. Huống hồ ta họ Tiêu, e đã khiến hắn sinh lòng chán ghét rồi.

Xuân Nghiên ngẩn ra, dường như không hiểu vì sao ta vừa mới cười nói, phút chốc đã ủ rũ.

Ta tìm một cơ hội, trong mộng triệu hồi Nguyệt Lão, truy hỏi nguyên nhân tại sao ta lại mang thai con của Cẩn Tu – hơn nữa còn là hai lần!

Chân thân của ta chỉ là một giọt sương, thần lực của Cẩn Tu cường đại như vậy, đừng nói chân thân ta vượt giới, ngay cả chút thần lực cũng không xứng.

Nói trắng ra – ta căn bản không thể mang thai con của hắn!

Nguyệt Lão ấp úng hồi lâu, bị ta ép hỏi mãi mới dám thừa nhận:

“Ngươi còn nhớ lúc ngươi ‘ăn mất’ thượng thần Cẩn Tu không?”

Ta bàng hoàng nhớ tới con heo đen bóng kia:

“Ăn mất…?”

Nguyệt Lão nghiêm mặt:

“Hắn để lại một phần thần lực trong bụng ngươi, sau đó dung hợp với thân thể ngươi. Nói cách khác, ngươi đã đủ khả năng mang thai con của thượng thần.”

Ta há hốc miệng – còn có chuyện trùng hợp này? Vậy Tiêu Doãn Doãn rốt cuộc là thần tiên phương nào, mà cũng dám ‘có’ thần thai?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta thử hỏi:

“Nếu ta không muốn sinh thì sao? Thuốc phá thai phàm giới không có tác dụng, ông mau tìm cho ta một quả vô tử trên tiên giới!”

Nguyệt Lão vuốt râu, nhỏ giọng:

“Ngươi không muốn sao? Đây là thần thai của thượng thần Cẩn Tu, bỏ đi e…”

Ta cười lạnh:

“Ta không bỏ, nhưng chẳng lẽ đợi hắn đích thân xuống tay? Lần trước thanh kiếm kia đã khiến ta bò lê lết, lần này chắc còn c.h.ế.t thảm hơn!”

Đứa bé trong bụng như hiểu ý, hung hãn đá một cú, đau đến toát mồ hôi lạnh. Mới một tháng đã có ý thức – đích thị là thần thai rồi!

Nguyệt Lão khổ sở:

“Cũng không biết vì sao, cây vô tử ở thiên giới bị kẻ nào đó nhổ tận gốc, khiến cho tiên lữ khắp nơi bấn loạn, đáng thương lão già này, nhiều năm tích cóp đều tặng hết sạch rồi.”

Ta ngẩn ra:

“Cây lớn như vậy nói không còn là không còn? Đồ khốn nào nhổ đi, mang về đun nấu chắc?”

Nguyệt Lão thở dài:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage:
*Nếu:
👉Truyện của tui hợp gu bạn
👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*

“Hay ngươi cứ mang thai trước, ta nghĩ cách cho. À, còn nữa, ta cũng muốn tra xem Tiêu Doãn Doãn là thần tiên phương nào, sao cứ lảng vảng trước mặt Cẩn Tu.”

Xuân Nghiên từ sau vụ ta phá thai thất bại, tay nghề nấu nướng bỗng tinh tiến vượt bậc, suốt ngày lén mang những món ngon hiếm lạ về cho ta bồi bổ.

Một lần, nàng còn hầm canh từ linh chi Thiên Sơn mà Tây Vực tiến cống. Ta hỏi nàng lấy ở đâu, nàng hồn nhiên đáp:

“Tất nhiên là quang minh chính đại… trộm từ ngự thiện phòng rồi. Thái hậu không biết đâu, bát canh to thế này, ta bê ra ngoài đụng mấy nhóm người, chẳng ai hỏi han gì cả!”

Ta đăm chiêu – đây là mù sao? Hay là… có người âm thầm chỉ thị? Chẳng lẽ… là Cẩn Tu? Không thể nào!

Ta lập tức quay đầu phủ nhận ý nghĩ vừa thoáng qua, Cẩn Tu ghét ta như thể ghét một nồi canh hỏng. Nếu có thể, hắn đã hầm ta cho heo ăn từ kiếp trước rồi. Không phải hắn, chẳng lẽ là heo?

Ta trằn trọc mấy đêm, suy nghĩ đến mức tróc cả da trán vẫn chưa thông, cuối cùng bụng đói bèn lê thân đến thượng thư phòng hóng chuyện.

Vừa hay bắt gặp Tiêu Doãn Doãn trong bộ phượng bào rực rỡ mà chỉ Hoàng Hậu mới được phép mặc, đang vung tay chỉ huy người ta thay bức họa nữ thần vô diện bằng bức... chân dung tự họa của chính nàng ta. Bản thân ta chưa từng thấy nữ thần nào dám trưng nhan sắc chính mình ra như vậy, nhưng nàng ta thì dám!

Tiêu Doãn Doãn đắc ý vỗ tay, liếc ta đầy trêu ngươi:

“Hoàng Thượng si tình, treo bức họa của ta để ngắm mỗi ngày. Khiến đường tỷ chê cười rồi.”

Ta còn chưa kịp phản pháo, thì tiếng của Cẩn Tu đã vang lên lạnh buốt ba phần gió thu:

“Tháo xuống. Đem đốt.”

Tiêu Doãn Doãn mặt mày sáng bừng, tưởng hắn nói đến bức họa kia:

“Đúng đó, đốt ngay cái bức vô diện đó đi!”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com