Gặp Lại Em, Gặp Lại Anh

Chương 1: 1



1.

Tôi c.h.ế.t vào năm hạnh phúc nhất của đời mình. Những người tôi yêu đều ở bên cạnh, sự nghiệp đang trên đà thăng tiến.

Buổi sáng, trước khi Giang Nhiên đến công ty, đi đến cửa lại bất chợt quay đầu lại:



"Công ty sắp nghỉ đông rồi, em muốn đi đâu?"



Từ khi kết hôn đến giờ, chúng tôi còn chưa có kỳ trăng mật.

Tôi suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Anh quyết định đi."



Người đàn ông hơi nhíu mày, nhưng không nói gì thêm. Trợ lý đứng ở bên cạnh đã quen với cách chúng tôi đối xử với nhau.



Một cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa, không có tình yêu.

Trợ lý nhẹ giọng nhắc nhở: "Giang tổng, sắp đến giờ họp rồi."



Tôi tiễn anh ra đến cửa.

Trước khi lên xe, người đàn ông dặn dò một câu:



"Trời đang mưa, đừng ra ngoài."

Buổi trưa, tôi dỗ Giang Miên ngủ. Con bé chưa đầy một tuổi, rất bám mẹ, ngay cả khi ngủ cũng phải được ôm. Ngoại hình giống hệt bố, nhưng tính cách thì không giống chút nào.



Giang Nhiên tiếp quản công ty từ sớm, làm việc rạch ròi, đối nhân xử thế lạnh nhạt lại bạc tình. Đối với tôi, gần như là tôn trọng nhau như khách.

Mẹ chồng gọi điện, than thở rằng mấy hôm rồi chưa được gặp cháu gái. Bà không có cảm tình gì với người con dâu như tôi, nhưng lại rất cưng chiều Giang Miên. Người ta gọi đó là "tình thân cách thế hệ."

Tôi đồng ý vài ngày nữa sẽ đưa con qua. Cũng tiện để sắp xếp thời gian đi du lịch cùng Giang Nhiên. Lúc đó, bà Trần gọi điện thoại đến đòi tiền.

Đầu dây bên kia, bà đang đánh mạt chược, chỉ nói:

“Chạm.”

Người cùng bạn hỏi bà đang nói chuyện điện thoại với ai.



"À, chình là con gái tôi đấy. Hiện giờ là phu nhân nhà phú quý rồi, rất giỏi đấy.”

“Mẹ không có tiền, nhớ chuyển năm vạn qua đây.”

Tôi im lặng chẳng buồn phản bác, dần dà mãi cũng trở thành thói quen. Cũng đã quen với những lời cay độc hằng ngày của bà Trần.



"Uống nhiều cà phê đá vào, dù sao đến lúc đó con bị hậu sản, mẹ cũng cần đốt pháo ăn mừng."



"Nếu tên nhãi Giang Nhiên mà có đánh con... cũng đừng về mách mẹ, mẹ lười quản lắm!"

Ngày tôi sinh Giang Miên, suýt thì mất mạng vì băng huyết. Tôi cũng không rõ, bà Trần chỉ độc miệng nhưng vẫn thương tôi, hay vốn dĩ chưa bao giờ thích tôi cả.

Buổi chiều, tôi chợt nhớ ra tối nay Giang Nhiên chắc lại tăng ca.

Gần đây công ty nhận được một dự án lớn. Là dự án mà tôi đã đích thân đàm phán trong thời gian mang thai. Sau khi tôi nghỉ sinh, anh tiếp quản, bận đến mức không có thời gian ăn uống tử tế.

Tôi nấu một nồi canh gà, định lén mang đến công ty. Không thể để anh biết, nếu không lại bị càu nhàu. Anh vốn là người ít nói, nhưng từ khi có con, lại trở nên cằn nhằn hơn hẳn.

Lúc dừng xe chờ đèn đỏ, vừa đúng mười hai giờ trưa. Tin nhắn của Giang Nhiên gửi đến rất đúng lúc:

[Cây mai em trồng đã nở hoa.]

[Tối nay anh sẽ mang về cho em.]

Trong văn phòng của anh có một cây hoa mai nhỏ. Tôi là người trồng nó nhưng lại chẳng có kiên nhẫn chăm sóc, cuối cùng người phụ trách lại thành trợ lý của anh. Mỗi ngày, cậu ấy đều báo cáo tình trạng của cây.

Đèn xanh bật sáng. Tôi đặt điện thoại xuống, chuẩn bị lái xe đi. Lúc đó, tôi thấy một bà cụ loạng choạng xách túi cam băng qua đường.

Túi rách, cam lăn đầy trên mặt đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/1.html.]

Đằng sau là tiếng còi xe inh ỏi. Bà cụ chân yếu, không chạy theo nhặt kịp. Tôi bật đèn khẩn cấp, xuống xe giải thích với mấy tài xế phía sau. Không ai phàn nàn, tất cả đều chủ động nhường đường.

Để an toàn, tôi đặt biển cảnh báo cách đó hai trăm mét. 

“Bà ơi, trước tiên bà đi qua bên đường chờ cháu nhé.”

Trời mỗi lúc mưa càng lớn, tôi lấy cây dù duy nhất ở trên xe dúi vào tay bà. Bà cụ là người khiếm thính, run run làm vài động tác tay, có lẽ là muốn nói "cảm ơn."

Quần áo trên người bà vá chằng vá đụp, đôi giày có lẽ cũng được nhặt từ đâu về, một chiếc to, một chiếc nhỏ. Dưới đất có tấm biển ghi giá cam: Nửa đồng một cân. Có lẽ, đây là tất cả những gì bà có để có thể đổi lấy tiền.

Tôi cúi xuống, cẩn thận nhặt từng quả cam rơi dưới bánh xe. Trong đầu thầm nghĩ, lát nữa nên trả bà bao nhiêu tiền thì tốt đây. Nhà tôi còn dư một căn phòng ở tầng một, chân bà không tiện nên ở tầng một là thích hợp nhất.

Tiếng phanh gấp của xe tải vang lên gần đó.

Chưa đầy mười giây sau. Những quả cam vừa nhặt xong lại lăn xuống đất. Bánh xe tải nghiền nát nhừ tất cả.

Tôi khó khăn mở mắt, cảm giác đau nhói nơi cổ họng, trước mắt là từng mảng bóng tối chồng chéo lên nhau.

Bà cụ gào khóc, nhưng chạy không nổi, mỗi bước đi đều ngã dúi dụi.

Tài xế xe tải vội vàng xuống xe, sắc mặt trắng bệch, hết gọi điện rồi lại nghĩ có nên đến nhìn xem tôi có còn sống hay không.

Cơn gió thốc qua, mí mắt tôi trĩu nặng.

Mỗi khi mở miệng, chỉ có m.á.u trào ra.

Những giây phút cuối cùng, tôi đã suy nghĩ rất nhiều.

Bà Trần có buồn hay không?



Hẳn là sẽ không quá đau buồn đâu.

Hằng năm, vào ngày giỗ bố, bà đều nhốt mình trong phòng uống rượu say mèm, miệng không ngừng mắng nhiếc. Bà luôn gọi tôi là con bé c.h.ế.t tiệt kia.

Bà vẫn luôn nói: "Nếu không có mày ràng buộc, lão nương đã sớm lấy được chồng giàu từ lâu rồi!"

Nếu nghe tin tôi chết, hẳn là bà sẽ cảm thấy nhẹ nhõm mới phải.

Giang Miên có khóc lóc tìm mẹ không?

À... tôi quên mất, con bé còn chưa tròn một tuổi. Bé con còn nhỏ như vậy, chắc cũng chẳng nhớ nổi tôi là ai.

Còn Giang Nhiên thì sao?



Anh có đau lòng không?

Tôi vẫn chưa kịp thấy cành hoa mai anh mang về cho tôi.

2.

Dưới bầu trời u ám, gió gào như tiếng khóc than. Thi thể tôi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu. Máu thấm đẫm tấm ga trải giường màu trắng.

Bác sĩ tháo khẩu trang, giọng khàn đặc: "Rất tiếc, chúng tôi..."

Giang Nhiên trì độn mà ngẩng đầu. Chiếc áo sơ mi trên người anh ướt sũng vì mưa trông vô cùng thảm hại. Tôi chưa từng thấy anh như vậy bao giờ.

Từng ấy năm quen biết, dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn điềm tĩnh ứng phó, khiến tôi nghĩ rằng nếu không phải vì đứa bé ngoài ý muốn, cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng đi đến hồi kết.

Anh từng bước tiến lại gần, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng che khuất khuôn mặt tôi. Mu bàn tay đầy vết thương là dấu tích khi đ.ấ.m vào vật cứng, nhìn thấy là rợn người.



Gương mặt tôi bê bết máu, trông chẳng hề dễ nhìn. Giang Nhiên mím chặt môi, mấy lần muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn im lặng.

Đáy mắt anh ẩn chứa cảm xúc phức tạp, khó lòng mà phân biệt được.

Giang Nhiên bình tĩnh đến đáng sợ.

Sẽ đau buồn khổ sở sao?

Tôi không nhịn được mà tự hỏi.

Chắc là không đâu. Có lẽ chỉ vài năm nữa thôi, anh sẽ tái hôn rồi hoàn toàn quên mất tôi là ai giữa cuộc đời này. Dù sao thì Lê Kha cũng chỉ là một người bình thường đến mức tầm thường, người mà bất kỳ ai cũng có thể thay thế.

Người đàn ông chậm rãi mở tay ra. Vài đóa mai đỏ rực nằm trong lòng bàn tay anh. Hồi lâu sau, cuối cùng anh khẽ cất giọng: "Hoa mai em trồng, không muốn nhìn thử sao?"

Anh luôn giữ lời, lần này cũng không ngoại lệ. Không ai nhìn thấy, tôi nhìn những đóa hoa mai kia mà nở nụ cười.

"Đẹp lắm."

Tiếc là, anh không nghe được.