Gặp Lại Em, Gặp Lại Anh

Chương 13



35.

Bà Trần chậm rãi hít thở. Không gian yên tĩnh, có lẽ bà đã mơ một giấc mơ đẹp, khuôn mặt thanh thản chẳng chút đau đớn, như thể chỉ đơn thuần là đang ngủ mà thôi.

Chỉ là… sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Bà đã viết di chúc từ trước. Sau khi mất, bà muốn tro cốt được rải xuống biển. Biển cả chưa từng ngừng trôi dạt, không thuộc về bất cứ nơi nào. Đó là một kiểu khác của tự do. Cũng là điều bà hằng mong muốn. Dù lúc còn sống đã đi qua không ít nơi, nhưng bà vẫn cảm thấy chưa đủ.

Lời trăn trối vốn dành cho những người vẫn còn lưu luyến trần thế. Nhưng bà thì không.

Bà phải đi tìm điều tiếc nuối của đời mình.

Phải đi nhanh hơn một chút.

Bà như thấy Kha Kha đang đứng bên cầu Nại Hà, vẫy tay gọi bà.

Con bé chắc đã đợi lâu lắm rồi.

Bà chạy về phía trước…

Tôi khóc đến nghẹn ngào, gọi tên bà, gọi một tiếng Mẹ ơi, cố gắng nắm chặt lấy bà.

Nhưng nỗi đau đớn cùng cực đã bóp nghẹt cổ họng tôi. Chỉ có thể trơ mắt nhìn người trên giường bệnh dần dần ngừng thở, máy theo dõi nhịp tim vang lên chói tai, một đường thẳng kéo dài.

Bàn tay phải của bà trượt khỏi mép giường, một thứ gì đó từ trong lòng bàn tay rơi xuống ngay dưới chân tôi.

Là một chiếc bùa bình an.

Mặt sau… thêu tên của tôi.

36.

Năm thứ tư.

Tôi đến muộn.

Thời gian trôi qua dường như nhanh hơn. Bà Trần không còn nữa, số người trên thế gian này vẫn còn nhớ đến tôi lại ít đi một người.

Tôi bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Giang Nhiên.

Anh ấy ốm rồi, mấy ngày nay không đi làm. Rèm cửa kéo kín mít, không có lấy một tia sáng lọt vào. Dưới sàn là những vỉ thuốc và chai thuốc bị vứt lộn xộn, không nhìn rõ đó là gì.

Anh ấy kéo chăn lên tận cằm, lông mày nhíu chặt, trông có vẻ rất khó chịu. Tôi chưa từng thấy Giang Nhiên yếu ớt như vậy. Trong suy nghĩ của tôi, anh ấy luôn là người mạnh mẽ đến mức chẳng gì có thể khuất phục được.

Anh ấy như đang mơ một cơn ác mộng, khẽ gọi tên ai đó.

Tôi cúi xuống, cố lắng nghe.

Đúng lúc này, Thẩm Dung xông vào, sắc mặt nặng nề. Cậu ta kéo rèm cửa ra, xách theo một hộp thuốc. Ánh sáng tràn vào phòng, tôi nhìn thấy đống thuốc rơi lả tả trên sàn.

Toàn là thuốc ngủ.

"Cậu định tự hành hạ mình đến c.h.ế.t à?"

Người trên giường mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi. Anh ấy đưa tay ra, mu bàn tay đầy vết bầm tím, là dấu vết của những lần truyền dịch.

Thẩm Dung vừa giận vừa bất lực, nhưng lại không thể mặc kệ. Cậu ta là bác sĩ, bây giờ gần như đã trở thành bác sĩ riêng của Giang Nhiên.

"Giang Miên đâu?"

"Vợ tôi chăm con bé. Chiêu Chiêu rất thích con bé."

Chiêu Chiêu là con trai của Thẩm Dung, năm nay vừa tròn một tuổi. Có thêm bạn chơi cùng, Giang Miên cũng dần trở nên hoạt bát hơn. Giang Nhiên nhìn chằm chằm vào dòng dịch truyền đang chảy xuống, thất thần.

Tôi không thích anh ấy như thế này. Cảm giác này quá quen thuộc. Trước khi mất, bà Trần cũng như vậy.

Thẩm Dung lải nhải rất nhiều, trong phòng chỉ có giọng nói của cậu ta vang lên.

"Lần này cậu kích động quá rồi, rõ ràng có nhân viên cứu hộ ở đó, lại cứ nhất quyết tự mình nhảy xuống cứu người.”

"Con sông ấy còn đóng băng! Nhảy xuống là mất mạng đấy!

"Giang Nhiên, nếu cậu không nghĩ đến Giang Miên, thì cũng nên nghĩ đến Lê Kha chứ. Nếu cô ấy còn sống, hẳn là sẽ lo cho cậu biết bao nhiêu."

Người đàn ông trên giường khẽ động ngón tay, cuối cùng cũng có phản ứng. Anh ấy hé mắt, giọng nói mơ hồ như đang trong cơn mê.

"Thẩm Dung."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

"Tôi mơ thấy Lê Kha."

Căn phòng bỗng nhiên rơi vào tĩnh lặng. Thẩm Dung rời mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn thẳng vào anh ấy.

"Cô ấy chỉ có một mình ở nơi đó, rất sợ hãi."

"Khóc nhiều lắm."

Ánh mắt anh ấy trống rỗng, giọng nói dửng dưng như kể về chuyện của người khác. Giang Nhiên chưa bao giờ là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc.

Khi mọi người nhận ra có gì đó không ổn, thì anh ấy đã không còn cứu vãn được nữa rồi.

Anh ấy bệnh rồi.

Có thể nói, từ ngày Lê Kha mất, căn bệnh này đã ủ mầm.

Chỉ là anh ấy giấu quá kỹ, không ai phát hiện ra.

Nỗi nhớ nhung dày vò thành bệnh.

Không có thuốc nào chữa được.

37

Buổi tối, khi Thẩm Dung rời đi, trên giường không còn ai nữa.

Bên cạnh chỉ còn lại nửa chai dung dịch dinh dưỡng đang truyền dở.

Lúc này trời đã khuya, hầu hết các cửa tiệm trên phố đều đã đóng cửa. Giang Nhiên đẩy cửa bước vào. Chủ tiệm xăm đang định uyển chuyển từ chối khách thì anh giơ ra một tấm thẻ.

“Chào ông, tôi muốn xăm.”



“Giá cả ông cứ tùy ý.”

Chủ tiệm gần như không do dự, mời anh ngồi xuống.



“Tiên sinh muốn xăm gì?”

Giang Nhiên có nét chữ rất đẹp. Anh viết ra thứ mình muốn xăm.

Lê Kha.

Chủ tiệm mỉm cười: “Là tên vợ anh sao?”



“Phải.”

“Muốn xăm ở vị trí nào?”

Giang Nhiên kéo cổ áo xuống một chút, làn da trắng đến mức có thể thấy rõ mạch m.á.u ẩn bên dưới: “Cổ.”

Xăm là một công việc đòi hỏi sự kiên nhẫn. Chủ tiệm khá hoạt bát, trò chuyện suốt quá trình.

“Anh định tạo bất ngờ cho vợ sao?”

Người đàn ông hơi cụp mắt, chẳng hề tỏ vẻ đau đớn, chỉ thất thần nhìn bóng mình dưới đất.



“Ừm.”

Chủ tiệm bật cười: “Vậy chắc chắn cô ấy sẽ vui lắm. Nhưng mà, nhiều người xăm xong hôm trước, hôm sau đã bị vợ kéo đến bắt xóa, anh không sợ cô ấy giận à?”

Giang Nhiên ngước lên. Ánh đèn phản chiếu trong mắt anh, sáng đến lóa.

“Cô ấy sẽ giận sao?”

Chủ tiệm cảm thấy vị khách này có chút kỳ lạ. Không phải theo nghĩa xấu. Anh ta có khí chất của một người xuất thân từ gia đình gia giáo, hành vi cử chỉ đều có khuôn phép.

Nhưng việc xăm hình, dù trong gia đình bình thường cũng đã là một hành động phản nghịch khó chấp nhận. Vậy nên, chắc chắc anh ta rất yêu vợ mình.

Thế nhưng, qua từng câu từng chữ, thứ toát ra lại là… một nỗi bi thương sâu sắc.