33.
Bà Trần không thích cảnh ly biệt.
Có lẽ đã linh cảm được điều gì đó, bà không cho ai vào phòng. Giang Nhiên dẫn Giang Miên chờ ngoài hành lang bệnh viện. Anh lặng lẽ ngồi trên ghế, ánh đèn huỳnh quang trên trần tỏa xuống, vẽ thành những mảng tối sáng chồng chéo trên khuôn mặt.
Giống hệt cái ngày t.h.i t.h.ể tôi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.
Cái c.h.ế.t đến trong tĩnh lặng.
Bà Trần khẽ nhắm mắt lại.
Trong lòng bà ôm một bức tranh, một khung ảnh, bên trong là tấm hình của tôi.
Bàn tay tôi chạm vào gương mặt bà, lại chỉ có thể chạm vào không khí.
Mẹ à.
34
Bà Trần có một cái tên nghe rất êm tai.
Trần An Đề.
"Xa xa bánh xe lăn, chầm chậm chiều tà ngả.
Cùng An Đề thêu hoa, nào hay đường bùn lầy."
Cái tên này là một bậc trưởng bối trong nhà đặt cho, bà rất thích.
Thế nhưng cha lại nói:
"Một đứa con gái có tên hay để làm gì? Không bằng sớm ra ngoài kiếm tiền, tìm một nhà chồng tốt."
Trần An Đề rất thông minh, tiếp thu bài học rất nhanh, giáo viên từng nói, điểm số của bà đủ để thi vào trường đại học top đầu. Nhưng vào thời ấy, con gái học đến cấp ba đã là chuyện hiếm, vào đại học lại càng là chuyện xa vời.
Cha bà phản đối chuyện này không phải ngày một ngày hai. Nhưng bà chẳng quan tâm.
Thứ Hai đến thứ Sáu, bà ngoan ngoãn đến trường.
Thứ Bảy, Chủ Nhật, bà đi làm thêm, việc gì cũng nhận.
Một bông hoa rạng rỡ giữa gia đình phong kiến đầy thực dụng. Bà sống rất lạc quan, mọi thứ đều có kế hoạch. Thi đỗ vào một trường đại học tốt, rồi yêu một người tên Triệu Độ.
Triệu Độ là bạn học lớp bên, là một chàng trai có khuôn mặt điển trai, tính cách hiền lành, chính trực, luôn giúp đỡ những con mèo hoang trong trường.
Trần An Đề không phải kiểu người cuồng yêu, bà chỉ đơn thuần thích cái đẹp. Bà muốn yêu Triệu Độ nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện sau này có kết hôn hay không.
Kết hôn là chuyện phải rất thận trọng. Chọn sai người, sẽ trở thành người giống như mẹ của bà.
Bà chưa bao giờ giấu giếm sự xinh đẹp của mình, tóc được nuôi dài, đen mượt, váy áo đều là tiền bà tự dành dụm mua. Chỉ vì chuyện này mà cha bà làm ầm một trận. Nhưng bà bướng bỉnh, chuyện đã quyết thì không hối hận.
Mọi thứ đã được lên kế hoạch xong xuôi, chỉ còn chờ thời gian trôi qua. Nhưng rồi, một tai nạn ập đến, hủy hoại tất cả. Con hẻm dẫn về nhà vừa tối vừa dài, đèn đường khi sáng khi tắt.
Chiếc ô rơi xuống vũng nước bẩn. Bà bị một người đàn ông kéo vào góc khuất. Miệng bị bịt chặt. Sức lực của một thiếu nữ, sao có thể chống lại một kẻ trưởng thành?
Sau đêm hôm ấy, Trần An Đề học được cách tự sát.
Nhưng lần nào cũng được cứu. Ông ngoại bảo bà ngoại phải trông chừng bà không được rời nửa bước.
"Lý Phàm tuy lớn tuổi hơn mày một chút, nhưng là người tốt, hứa sẽ đưa một nghìn đồng tiền sính lễ, mày nên biết đủ đi."
Một nghìn đồng vào thời đó là một con số rất lớn. Bà tự nhốt mình trong tủ quần áo. Lặp đi lặp lại cùng một cơn ác mộng. Trên cánh tay vẫn còn vết cào cấu của gã đàn ông nọ.
Bà dùng lưỡi d.a.o cắt đi mảng da đó. Máu me be bét, trông thật đáng sợ. Nhưng so với trước đây, nó không còn khiến bà buồn nôn nữa.
Ông bà ngoại thay phiên khuyên nhủ suốt một tuần. Bà thỏa hiệp, nhưng cả hai bên đều phải nhượng bộ.
Bà muốn tiếp tục đi học. Lý Phàm đã đi làm nhiều năm, trong mắt hắn có những tính toán mà bà không thể chơi lại. Hắn đã nhìn bà rất lâu, đêm hôm đó là một sự bộc phát có chủ đích.
"Được thôi."
Bà không biết, chuyện kia đã lan truyền khắp trường. Trong thời đại mà chỉ cần đi chung với con trai cũng bị dị nghị, bà trở thành kẻ bị chỉ trỏ. Bị vây quanh, bị giật sách vở, bị ném phấn vào người. Nhưng tất cả cũng không bằng khoảnh khắc Triệu Độ xuất hiện.
Người ấy đuổi hết đám người bắt nạt đi. Định nói gì đó, nhưng bà lại đưa ra một hộp sữa bò mới mua:
"Cảm ơn."
Chàng trai khựng lại rồi bỏ đi.
Bà đứng yên một lúc, không biết nghĩ gì, rồi bỗng chạy theo. Phía trước là một nhóm vài nam sinh đang đi cùng nhau, Triệu Độ là một trong số đó.
"Ai tặng vậy?"
"Không quen biết."
Bà khựng lại.
Chỉ thấy Triệu Độ thẳng tay ném hộp sữa bò kia vào thùng rác.
"Được rồi được rồi, sao lại ném đi chứ."
Cậu thiếu niên lạnh mặt đáp: "Bẩn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/12.html.]
Nói rồi, cậu lấy khăn giấy ra lau tay thật mạnh.
Hôm đó, Trần An Đề chính thức thôi học. Cô đứng trên sân thượng, nhớ lại lời Triệu Độ nói. Cô vừa khóc, rồi lại cười.
Bước một chân lên, mười mấy tầng lầu khiến người qua đường bên dưới trông như những con kiến nhỏ bé.
Cô sợ.
Sợ chết.
Nhưng trong lòng vẫn còn vướng bận.
Cùng năm đó, Trần An Đề kết hôn với Lý Phàm.
Cuộc sống sau hôn nhân không hề tốt đẹp như những lời hứa hẹn ban đầu.
Cha cô nói: "Chắc là mày làm gì sai nên nó mới đánh."
Mẹ cô nói: "Nhà nào chẳng có lúc cãi vã, ầm ĩ chút có gì đâu."
Cô im lặng. Lúc ấy, cô đã mang thai năm tháng. Lý Phàm khi tỉnh táo thì còn kiêng dè đứa bé, nhưng mỗi khi say, hắn đánh cô không chút nương tay.
Trên người cô đầy vết sẹo do tàn thuốc châm vào. Hắn thích hành hạ cô theo cách đó. Báo cảnh sát cũng vô ích. Cô nhẫn nhịn như một khúc gỗ.
Ngày thứ hai sau khi sinh con, cô đến đồn cảnh sát báo án.
Cô lấy Lý Phàm vì một mục đích duy nhất, đó chính là báo thù. Dựa theo tuổi của cô và đứa bé để tính, tội danh của Lý Phàm không nhẹ chút nào. Hắn bị kết án mười tám năm tù. Nhưng việc hắn vào tù chẳng khiến cô cảm thấy vui vẻ chút nào.
Cô không hiểu bản thân bị làm sao, lúc nào cũng cảm thấy đè nén, khó chịu, trong lòng như có một con thú hoang sắp trỗi dậy. Cô nghĩ mình bị bệnh, nhưng chẳng có dấu hiệu đau đớn nào. Đôi khi, cô thậm chí còn có ý định bóp c.h.ế.t đứa trẻ kia.
Khi đó, chẳng ai nói về trầm cảm sau sinh.
Lần đầu tiên quấn sợi dây quanh cổ, khoảnh khắc không khí bị hút cạn khiến cô cảm thấy tất cả đều biến mất. Cô thích cái cảm giác cận kề cái c.h.ế.t ấy. Nhưng bị cha cô một cái tát làm cho tỉnh lại.
Cô nghĩ, nếu phải chết, ít nhất cũng phải chọn một nơi yên tĩnh. Cô đưa con đến một thành phố xa lạ. Một khi đã có suy nghĩ vứt bỏ, nó sẽ ngày càng trở nên khó kìm nén.
Nhưng cô vẫn có lương tâm. Cô tìm những cặp vợ chồng trông có vẻ giàu có, mong rằng họ có thể nuôi đứa trẻ này. Rồi cô gặp một ông lão tự xưng là thầy tướng số. Ông ta bảo mình xem bói rất chuẩn.
Ông ta xem miễn phí một quẻ cho Trần An Đề.
"Trong mệnh cô không có con cái—"
Ông ta còn chưa nói hết, Trần An Đề đã cười.
Cô đứng dậy: "Ông già, nếu sau này không đúng, tôi tìm ông tính sổ."
Dù sao, nghề này sợ nhất là mất uy tín. Cô từ bỏ suy nghĩ kia.
Cô đưa đứa bé về nhà. Cô ghét họ Lý, nó gợi lên ký ức tồi tệ lẫn ghê tởm. Cô cũng ghét họ Trần, nhắc nhở cô về những tư tưởng phong kiến.
Cô không cần chúng. Cô muốn cắt đứt hoàn toàn với quá khứ.
Hôm đó là tháng Hai, hoa lê nở rộ, gió thổi qua làm từng cánh hoa rơi xuống như tuyết. Cô lấy chữ "Lê" làm họ, chữ "Kha" làm tên.
Cô chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ nhớ đến lời của lão thầy bói kia. Nếu đứa bé này có số mệnh cứng cỏi, nó sẽ tự sống sót. Nếu không, con bé cũng chẳng có gì để nói.
Sinh nhật một tuổi của Lê Kha. Con bé vẫn chưa biết nói. Trần An Đề mua một chiếc bánh kem, nhìn gương mặt nhỏ nhắn say ngủ. Cô thay con bé ước một điều. Cô nghĩ mãi, cuối cùng chỉ bật ra hai chữ:
"Trường thọ."
Sinh nhật hai tuổi, Lê Kha hái bông hoa đẹp nhất trên bánh kem, đưa cho cô. Cô lại thay con bé ước một điều:
"Trường thọ."
Sinh nhật ba tuổi, Lê Kha bắt chước trong phim, thơm lên má cô.
"Mẹ ơi, con yêu mẹ."
Cô nhìn con bé nhắm mắt, thành kính ước nguyện, ánh nến lay động trên gương mặt non nớt ấy.
Rồi cô cũng nhắm mắt lại.
Vẫn là—
"Trường thọ."
Năm này qua năm khác, dần dần thành một thói quen. Cô nghĩ, có lẽ do mình lười, lười nghĩ đến điều ước khác. Rồi dần dà, ngay cả đến sinh nhật mình, cô cũng dùng điều ước đó. Dành cho Lê Kha.
Cô thấy con bé lén mặc váy, thấy nó muốn để tóc dài. Cô nhớ lại cơn ác mộng của mình. Tận diệt ngay từ đầu mới là cách bảo vệ tốt nhất.
Cô biết Lê Kha hận mình.
Cô cũng không quan tâm.
Hãy tệ hơn chút nữa.
Đừng để bản thân bị gò bó bởi những lời sáo rỗng: "Con gái phải dịu dàng," "Con gái để tóc dài mới đẹp," "Con gái mà không mặc váy thì mặc gì?"
Chỉ khi mạnh mẽ, không xinh đẹp, mới không trở thành con mồi của những kẻ xấu xa.
Cô ngoan cố tin là như vậy.