43.
Giang Nhiên rút kim truyền, bước xuống giường.
Anh không còn thời gian nữa.
Anh hỏi Thẩm Dung xin thuốc.
"Không được! Tình trạng của cậu đã rất tệ rồi, cứ thế này sẽ xảy ra triệu chứng ngoài tầm kiểm soát." Lần này, Thẩm Dung không còn nuông chiều anh nữa.
Giang Nhiên cầm chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường, chậm rãi đeo lên cổ tay: "Không có thuốc ngủ, tôi sẽ không ngủ được.”
"Không ngủ được thì đầu óc sẽ suy nghĩ miên man."
Một khi đã suy nghĩ miên man, con người sẽ dễ đi lệch hướng.
Thẩm Dung đương nhiên hiểu đây là một kiểu uy hiếp. Mà anh ta lại sợ nhất là chiêu này. Cuối cùng, anh ta vẫn thỏa hiệp, đưa cho Giang Nhiên một hộp thuốc mới.
Hôm nay là sinh nhật của Giang Miên, vì vậy Giang Nhiên về nhà sớm hơn bình thường. Sinh nhật trong nhà họ Giang chỉ có người nhà, đơn giản mà ấm cúng. Anh đặt chiếc vương miện đính kim cương lên đầu cô bé.
"Sinh nhật vui vẻ."
Cô bé thích lắm, ôm lấy anh, lại thơm một cái: "Cảm ơn ba!"
Hôm nay, Giang Miên tròn bốn tuổi.
Món quà của ông nội rất thực tế: một chiếc thẻ ngân hàng.
Bà nội là người phụ nữ duy nhất trong nhà, tặng cô bé một khu vui chơi, đã bắt đầu xây dựng từ nửa năm trước.
Có thể nói, ngoài việc thiếu vắng tình thương của mẹ, cuộc sống của Giang Miên chẳng thiếu thứ gì.
Tối đến, cô bé quấn lấy Giang Nhiên, không chịu đi ngủ.
"Ba kể chuyện cho con đi."
Từ khi biết đọc, Giang Miên luôn tự xem truyện. Nhưng hôm nay, dù không phải sinh nhật, chỉ cần cô bé muốn, Giang Nhiên cũng sẽ chiều theo. Anh luôn rất cưng chiều con gái.
"Được."
Một tiếng trôi qua, cô bé vẫn chưa chịu ngủ, lại bắt anh kể tiếp. Tâm trạng cô bé không tốt, cứ ôm chặt lấy tay ba, đôi mắt giống hệt mẹ chớp chớp, như muốn nói ra hết bầu tâm sự.
Dạo gần đây, sức khỏe của Giang Nhiên kém đến mức ngay cả một đứa trẻ như cô bé cũng nhận ra. Vốn dĩ đã trưởng thành sớm hơn bạn bè cùng trang lứa, cô bé hiểu được rất nhiều điều.
Hiểu về cái chết.
Hiểu rằng, khi một người thân rời đi, điều đó có nghĩa là gì.
Cô bé sợ hãi.
Sợ rằng ba sẽ giống mẹ, đi đến một thế giới khác.
Giang Nhiên kéo chăn đắp kín cho con gái.
"Muốn nghe chuyện của ba và mẹ không?"
Mắt cô bé sáng lên: "Dạ muốn!"
44.
"Năm mười bảy tuổi, ba yêu mẹ con từ cái nhìn đầu tiên."
Không ai biết.
Khoảnh khắc ấy, tôi như ngừng thở.
Anh mỉm cười, chậm rãi kể: "Mẹ con cắt tóc rất ngắn, vừa từ nhà vệ sinh nữ bước ra, nghĩ rằng ba nhầm mình là con trai. Khi thấy ba cầm điện thoại lên, mẹ con hoảng hốt giải thích.”
"Thực ra, ba chỉ thấy phía sau quần đồng phục của mẹ con bị bẩn nên gọi cho chị lớp trên quen trong trường, nhờ mang đến băng vệ sinh."
Đã rất nhiều năm trôi qua, những ký ức đó vụn vỡ đấy đã không còn rõ ràng. Nhưng có một số chuyện, tôi vẫn nhớ như in.
"Lần đầu tiên ba gặp mẹ con, không phải là ở trại hè.”
"Một năm trước đó, ở thôn Vũ Băng, ba từng thấy mẹ con ngồi bên đống lửa trại, hát những bài dân ca, nụ cười rạng rỡ tự do biết mấy.”
"Sau đó, ba đi theo đoàn của mẹ con, đến Thác Mộc Khúc, chợ Nhật Khách Tắc, rồi cả đỉnh Everest.”
"Bầu trời đêm thật đẹp, lấp lánh như những vì sao, mẹ con nhìn ngắm suốt cả một đêm không biết mỏi mệt.”
"Để kỷ niệm khoảnh khắc ấy, mọi người cùng đốt pháo hoa.”
"Mẹ con đưa cho ba một cây đã cháy sáng, ánh sáng phủ lên gò má, đôi mắt như cất giữ cả bầu trời đầy sao."
Giang Nhiên nhớ rõ. Nhớ đó là năm nào, tháng nào, ngày nào, thậm chí là mấy giờ, mấy phút, mấy giây. Vì đó là khoảnh khắc anh rung động trước Lê Kha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/15.html.]
Giữa độ cao 8848 mét so với mặt nước biển, nhịp tim hỗn loạn vì phản ứng độ cao cũng không thể sánh bằng nụ cười của cô ấy.
Tình yêu vốn dĩ là thứ khó mà giải thích được.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, trái tim rung lên, một sự cộng hưởng không thể lý giải.
Nghe có vẻ hoang đường, vô lý.
Nhưng con người ta lại cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.
45.
Tôi lặng lẽ ngồi đó.
Thậm chí còn không nhận ra, thời gian đã hết.
Trước mắt lại là một màn đêm đen kịt.
Không âm thanh, không ánh sáng, chỉ có sự cô đơn.
Tôi cố gắng hồi tưởng lại.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại chẳng thể nhớ được thứ gì.
Thậm chí, tôi bắt đầu quên đi những điều vô cùng quan trọng.
46.
Giang Nhiên đồng ý đi xem mắt.
Mẹ chồng ngỡ ngàng không thể tin: "Con suy nghĩ kỹ chưa?"
Người đàn ông tạt nước lạnh lên mặt, tinh thần không mấy khá khẩm.
"Hẹn vào sáng mai đi.”
“Mười giờ, con sẽ đến đúng giờ."
Giọng điệu của anh như đang thông báo về một buổi hội thảo, đủ để thấy lần xem mắt này chẳng khác gì một cuộc giao dịch. Lúc mười giờ sáng, Giang Nhiên đến sớm nửa tiếng.
"Chào Giang tổng, tôi họ Chu." Đối diện hắn là một người phụ nữ mặc váy công sở, phong thái điềm tĩnh, khi đối mắt với hắn cũng không có vẻ dò xét quá mức.
"Chào cô."
Cả hai đều là người coi trọng thời gian nên chỉ mười phút trao đổi đã là quá đủ. Rõ ràng, hai bên không có cảm giác gì đặc biệt.
Chu tiểu thư tranh thủ chút thời gian rảnh để đến đây, nhưng cô còn phải quay về dự họp nên nhanh chóng đứng dậy cáo từ.
"Chúc Giang tổng hôm nay xem mắt thành công."
Giang Nhiên tiễn cô ra cửa, khẽ gật đầu cảm ơn.
Từ mười giờ sáng đến một giờ chiều.
Người đến người đi, tách cà phê trước mặt anh đã được thay không biết bao nhiêu lần.
Người cuối cùng, đến trễ một chút.
Cô gái trông còn trẻ, cố ý để tóc dài che đi vết sẹo bên mặt trái. Khi nói chuyện, cô không dám nhìn thẳng vào Giang Nhiên, giọng nói khẽ khàng: "Giang tiên sinh..."
Anh hỏi cô muốn uống gì.
Cô lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không quen uống cà phê."
Phục vụ mang đến một ly nước ấm.
Cô ấy tên Lương Huy Nguyệt, 23 tuổi, tốt nghiệp ngành giáo dục mầm non.
Mẹ vừa mất chưa đầy một tháng, cha đã tái hôn, gia đình hoàn toàn xa lánh cô. Giang Nhiên có chút ấn tượng về nhà họ Lương. Lương tổng có tiếng là người phong độ, gia đình êm ấm, con cái hiếu thuận. Nhưng xem ra cũng chỉ là vẻ bề ngoài.
Lương gia chỉ có một cô con gái, lần này để cô đi xem mắt cũng chỉ là cho có mặt mũi mà thôi.
Lương Huy Nguyệt có vẻ rất mệt mỏi, ánh mắt trống rỗng, giọng điệu gần như van nài: "Giang tiên sinh, tôi có thể ngồi đây lâu thêm chút không? Nếu họ thấy tôi ra sớm quá..."
Giang Nhiên nhìn cô, chợt hỏi: "Muốn rời khỏi Lương gia không?"
Rốt cuộc cô cũng ngẩng đầu lên.
"Có thích trẻ con không?"
Cô gật đầu thật mạnh, cười có chút ngượng ngùng: "Từ lâu tôi đã nghĩ, sau này lớn tuổi rồi sẽ nhận nuôi một đứa bé, hai chúng tôi sống cùng nhau là được rồi."
Rồi cô ngước lên, nói tiếp: "Giang tiên sinh, thật lòng mà nói, tôi không thích đàn ông."
Giang Nhiên không có gì bất ngờ. Anh cho rằng xu hướng giới tính không có gì tuyệt đối, mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình.