Tiếp theo, anh cẩn trọng mà hỏi một câu.
"Vậy cô đã có người mình thích chưa?"
Lương Huy Nguyệt cười gượng gạo: "Trước đây có, hiện giờ thì không. Khi cô ấy vung d.a.o về phía tôi, tôi đã hết hy vọng rồi."
"Có nghĩ đến chuyện sau này sẽ kết hôn với một người phụ nữ không?"
Cô ấy im lặng ba giây rồi lắc đầu.
"Tôi không phủ nhận trên đời có tình yêu đích thực, nhưng chắc chắn nó không xảy ra với tôi. Tôi không muốn mắc kẹt trong những cảm xúc mơ hồ đó, tôi muốn đi một con đường khác."
Giang Nhiên nói rằng anh có một con đường cho cô, hỏi cô có muốn đi không. Lương Huy Nguyệt không phải người ngốc, chỉ là không ngờ người được anh chọn lại là cô.
Anh nói: “Tôi giúp cô rời khỏi Lương gia.”
“Cô có thể thực hiện thứ mình muốn.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu.”
“Hãy chăm sóc con gái tôi đến khi trưởng thành.”
Anh lại nói tiếp: "Cô có thời gian để suy nghĩ, cũng có quyền từ chối.”
“Tôi không phải người lương thiện gì cả, có thể giúp đỡ cô một chút trên con đường sự nghiệp, giúp cô có đủ sức mạnh để đối đầu với nhà họ Lương. Sau này khi cô thành công rồi, hãy quay lại trả ơn. Đây là một cuộc giao dịch công bằng."
Lương Huy Nguyệt suy nghĩ một lúc.
Giang Nhiên vừa muốn đưa danh thiếp ra.
Cô ngẩng lên, nghiêm túc nói: "Được."
Tôi đến không đúng lúc.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đã nghe thấy câu nói của Giang Nhiên:
"Vậy thì chúng ta thử xem sao."
47
Thật ra, tôi không đau lòng như bản thân nghĩ.
Nhiều năm như vậy, đáng lẽ tôi nên buông tay từ lâu. Cứ mãi chìm đắm trong quá khứ, chỉ làm tổn thương cả đôi bên.
Yêu một người là mong họ hạnh phúc. Nói thẳng ra, tình cảm giữa tôi và Giang Nhiên luôn thiếu đi sự dũng cảm. Tôi từng nghĩ, mình đã c.h.ế.t trong những ngày yêu anh nhất. Nhưng tôi không biết, đó cũng là lúc anh yêu tôi nhất.
Chúng tôi chỉ cách nhau một bước, nhưng chẳng ai dám bước tới. Nói một cách khó nghe, là tự làm tự chịu. Chỉ có điều, cái giá của việc không nói ra sự thật quá lớn.
Âm dương cách biệt.
Nhưng nếu có thể quay lại ngày đó, có lẽ trước khi bước tới, tôi vẫn sẽ do dự. Nếu câu trả lời tôi nghe được không phải điều tôi mong muốn thì sao?
Không còn rào cản nào giữa tôi và anh, liệu chúng tôi có thể đi được bao xa?
Xuất thân của tôi khiến tôi chẳng thể tin vào tình yêu. Tôi tin rằng, lúc mới yêu, tình cảm là thật. Nhưng chân tình chẳng đáng giá, nó dễ dàng thay đổi, rẻ mạt đến mức có thể chia sẻ cho nhiều người. Về sau, tôi mới hiểu rõ nỗi băn khoăn năm ấy.
Đó là sự tự ti.
Giang Nhiên không công khai chuyện tái hôn. Anh để Lương Huy Nguyệt ở cạnh Giang Miên với tư cách một chuyên gia dinh dưỡng.
Tôi không biết hai người họ đã chúng sống với nhau thế nào.
Bởi thời gian tôi ở đây ngày càng ngắn dần. Cái tên Lê Kha, dần dần không còn ai nhắc tới nữa. Giống như tôi chưa từng tồn tại.
Có lẽ, đã đến lúc tôi nói lời tạm biệt với thế giới này rồi.
48.
Năm thứ năm.
Giang Miên vào Tiểu học.
Trường tổ chức một chuyến dã ngoại mùa xuân, nhưng con bé lại đi lạc trong rừng. Giang Nhiên lập tức báo cảnh sát, huy động rất nhiều người tìm kiếm. Mãi đến tối muộn, Lương Huy Nguyệt mới cõng Giang Miên từ trên núi xuống.
Cô đi chân trần, chiếc áo khoác trên người đã cởi ra để quấn cho đứa nhỏ, cả người lấm lem, mệt đến mức suýt ngất đi. Mọi người đều sững sờ, bởi lẽ đúng ra lúc này cô phải ở bệnh viện chờ phẫu thuật.
Không lâu trước đó, Lương Huy Nguyệt được chẩn đoán có khối u, may mắn là phát hiện kịp thời. Giang Nhiên đón lấy Giang Miên từ tay cô, sau đó bảo người dìu cô đi nghỉ ngơi.
Hôm sau, trước khi Lương Huy Nguyệt được đẩy vào phòng phẫu thuật, Giang Miên chủ động ôm chặt lấy cô, giọng non nớt nhưng đầy nghiêm túc:
“Cô phải khỏe mạnh nhé.”
Những năm qua, Giang Nhiên luôn giữ Lương Huy Nguyệt bên cạnh, dạy cô cách đối nhân xử thế, giúp cô làm quen với cuộc sống ngoài xã hội.
Ngày công bố thân phận của cô trước công chúng, anh cũng đồng thời phân chia tài sản. Ba mẹ có một phần, Lương Huy Nguyệt có một phần, còn lại đều để cho Giang Miên, đợi con bé trưởng thành, toàn bộ công ty sẽ thuộc về nó.
Mọi người nói, cuối cùng Giang Nhiên cũng bước ra khỏi quá khứ.
Họ còn nói, người đàn ông suốt những năm qua u ám đến đáng sợ đó, không giống Giang Nhiên chút nào.
Anh vốn nên rực rỡ như ánh sáng.
Bọn họ đều vui mừng thay anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/16.html.]
49.
Lọ thuốc trong tay rơi xuống đất, viên thuốc trắng lăn lóc trên sàn.
Giang Nhiên quỳ sụp xuống, tay vịn vào tường, trước mắt tối sầm, mọi thứ nhòe đi thành từng mảng chồng chéo. Anh mở ngăn kéo, lấy ra một lọ khác.
Lọ đầu tiên là thuốc ngủ. Lọ thứ hai là thuốc chống trầm cảm.
Cổ họng đắng nghét, anh vừa há miệng đã ho ra máu. Những vệt đỏ thẫm loang lổ trên tấm thảm trắng. Cơ thể dần mất hết sức lực, anh ngã xuống, hơi thở dồn dập, m.á.u từ khóe miệng chảy xuống, men theo gương mặt tái nhợt.
Ngón tay đầy vết m.á.u bấu chặt lấy thảm, lộ rõ từng khớp xương.
Giãy giụa để sống sót. Từ này có lẽ là chính xác nhất để miêu tả tình trạng hiện tại của anh.
Ba ngày trước, Thẩm Dung đã cầu xin anh.
“Giang Nhiên!”
“Cậu sắp c.h.ế.t rồi!”
“Lê Kha sẽ không quay lại được nữa, cậu cũng không muốn sống nữa sao?!”
Anh không tin.
Anh không bệnh. Anh vẫn sống rất bình thường, tim còn đập, vẫn làm việc, vẫn ăn cơm, vẫn có thể ngủ.
Chỉ là không hiểu sao… trong lòng trống rỗng quá.
Dường như anh đã quên mất điều gì đó.
Có thể là một chuyện.
Cũng có thể là một người.
Rất lâu trước đây, anh từng mơ một giấc mơ.
“Giang Nhiên.”
Là giọng của một người phụ nữ.
Anh nằm trên bãi cỏ, ánh mặt trời quá chói khiến anh không mở mắt ra được. Một bàn tay xinh đẹp vươn đến, che đi ánh nắng trước mặt anh.
“Giang Nhiên, đừng ngủ.”
Cô ôm trong lòng n.g.ự.c một bó hoa mai.
“Cô là ai?”
Cô mỉm cười: “Em là Lê Kha.”
Ánh mắt anh mờ mịt: “Lê Kha là ai?”
Người phụ nữ cúi xuống, hương hoa mai nồng đậm hơn vài phần.
Cô chạm vào gương mặt anh, ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu đậm::
“Lê Kha là vợ của anh.”
Lê Kha là vợ của Giang Nhiên
Nhưng cô ấy đã biến mất từ lâu.
Anh muốn nắm lấy cô, nhưng cô lại né tránh, anh chỉ kịp chạm vào một cánh hoa mai.
“Anh sẽ quên em sao?”
“Sẽ không.”
Lê Kha ở trong mộng lại khóc. Cô nói anh là kẻ lừa đảo.
“Em không muốn gặp lại anh nữa, đi đi, đừng đến đây nữa.”
“Lê Kha!”
Anh choàng tỉnh.
Trong mắt chỉ còn lại sự hoảng hốt bất an. Tay anh trống rỗng, không có hoa mai. Anh không tìm được Lê Kha nữa rồi.
Trên mu bàn tay vẫn còn kim truyền, chai dịch truyền vẫn chưa dùng hết một nửa.
Anh rút kim ra, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, bước vội ra khỏi nhà.
Trên đường, anh đi vào một tiệm xăm vẫn còn sáng đèn.
Anh xăm tên cô lên cổ mình.
Như vậy thì sẽ không quên nữa.
Giang Nhiên của cuộc đời này luôn đi theo kế hoạch, sống một cách lý trí.
Đây có lẽ là lần đầu tiên anh làm chuyện phản nghịch.