53.
Không có dấu hiệu báo trước, Giang Nhiên đột nhiên cong lưng khụy xuống, ho ra một ngụm m.á.u đỏ tươi. Màu m.á.u nhuộm lên nền tuyết, chói mắt đến kinh hoàng.
Anh ôm lấy lồng ngực, cơn đau khiến anh không thể đứng thẳng người. Anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Cảm giác này khác hẳn trước đây, không chỉ là đau đớn về thể xác.
Quay đầu lại, phía sau chẳng có ai. Đi không nổi nữa, anh dứt khoát dừng lại. Vươn tay vào túi áo, vô tình kéo theo cả một phong thư màu vàng nhạt.
Trên đó viết: Bí mật mà Giang Nhiên không hề hay biết.
Anh chưa từng mở nó ra. Lần này, chỉ riêng việc xé phong thư, anh đã mất đến năm phút đồng hồ. Cả người không còn chút sức lực nào.
Tờ giấy mở ra, nét chữ trên đó đưa anh quay về những ngày còn có Lê Kha bên mình.
Bên trong chỉ toàn những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
【Giang Nhiên còn không nhận ra, mỗi lần nói dối anh ấy sẽ vô thức cắn nhẹ môi dưới.】
【Anh ấy nói hoa đều do trợ lý chọn, nhưng lại không biết rằng, chữ viết trên tấm thiệp giấu trong bó hoa, tôi đã quen thuộc từ lâu. Tôi vẫn luôn giữ lại những tấm thiệp ấy.】
【Giang tiên sinh công tác bận rộn, cuộc sống nhàm chán đến mức tôi không nhìn nổi nữa. Tôi nói muốn trồng cây trong văn phòng của anh ấy, anh ấy chẳng có ý kiến gì. Nhưng khi tôi sai người phá hẳn một bức tường, lấp đất vào và trồng một cây mai, nét mặt của Giang tiên sinh khi ấy bị tôi tóm được rồi nhé. Có chút bất lực, lại có chút không nói nên lời.】
【Tôi không vạch trần anh. Mỗi lần tưới nước đều là do anh ấy làm cả. Ồ, tôi cố ý đấy.】
【Giang Nhiên giấu tôi một chuyện quan trọng. Một lần nọ, cô y tá trong bệnh viện vô tình tiết lộ, ngày ấy tôi sinh con, ngay khi tôi vừa ra khỏi phòng sinh, anh đã lập tức tìm bác sĩ để hỏi về phương pháp triệt sản. Anh nói dối rằng phải tăng ca ở công ty vào buổi trưa hôm ấy, nhưng thực ra là lén đi phẫu thuật rồi.】
...
Anh đọc rất chậm, cũng rất nghiêm túc. Những chuyện vụn vặt ấy, từng câu từng chữ đều được người viết lại tỉ mỉ, cứ như có thể nhìn thấy dáng vẻ cô ấy ngồi cầm bút, miệng không ngừng lẩm bẩm trách móc.
54.
Trong tuyết rơi lặng lẽ, gió núi thổi qua, làm tờ giấy trong tay anh khẽ lay động. Anh đọc lại lá thư, đọc hết lần này đến lần khác.
Gió thổi khiến mắt anh cay xè.
Mặt sau của lá thư còn kẹp thêm một bức ảnh. Trong ảnh là một cô gái mười tám tuổi đang lén lút giơ tay che nắng cho chàng trai ngủ trên bãi cỏ. Cô gái ấy cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng non.
Phía sau bức ảnh, cô viết:
【Năm ấy tốt nghiệp, em tìm đến hội học sinh xin tấm ảnh này. Bọn họ hỏi em muốn làm gì, em nói dối rằng em cười khó coi quá, định lấy đi để tiêu hủy. Nhưng sau đó, em lại kẹp nó vào nhật ký, một năm, rồi lại một năm nữa. Mỗi lần lén lút lấy ra ngắm nghía cũng đều nghĩ, nếu có cơ hội thẳng thắn thú nhận, nhất định phải cho anh nhìn xem. Anh nhìn đi, cuối cùng em đã gả cho người mà em thích từ năm mười tám tuổi rồi.】
Một giọt nước mắt lăn dài trên bức ảnh. Ngón tay anh run run lướt nhẹ qua gương mặt cô gái trong ảnh.
Khi Lê Kha mất, anh không khóc.
Khi Giang Miên khóc hỏi vì sao mẹ lại không còn nữa, anh không khóc.
Ngay cả khi nhìn thấy một bản sao của Lê Kha, anh cũng không khóc.
Nhưng vào giờ phút này, anh không thể kìm nén được nữa.
Anh cầm bức ảnh thật chặt, bàn tay run rẩy, sợ làm nhăn một góc nhỏ.
Cuối cùng anh cũng tìm lại được mảnh ghép còn thiếu trong lòng mình. Hình bóng của Lê Kha, giọng nói của cô, nụ cười và nước mắt của cô…
Tất cả ký ức về cô bỗng chốc tràn vào tâm trí anh.
Anh chưa từng quên Lê Kha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/18-het.html.]
Anh chỉ là… đã đánh mất cô trong cơn lãng quên ngắn ngủi.
Những loại thuốc đã khiến trí nhớ anh hao mòn từng chút một.
Vì thế về sau, ngoài thuốc giảm đau, anh đã vứt hết mọi thứ còn lại.
Anh có tội.
Anh đã đánh mất thứ quan trọng nhất trong cuộc đời mình rồi.
55.
Vận mệnh bắt đầu từ khi mười bảy tuổi, anh một mình đi du lịch để chữ trị tâm bệnh.
Tại một ngôi làng nhỏ tên Vũ Băng, anh gặp một cô gái đặc biệt.
Cô ấy mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại chất đầy bi thương.
Anh vô thức dõi theo bóng lưng cô, đi qua rất nhiều nơi. Cảm xúc ấy đến thật chậm, nhưng cũng thật chắc chắn.
Một ngày hè bình thường năm ấy, cô gái lấy quyển sách đang che trên mặt anh đi, giọng nói có phần nghịch ngợm nhưng lại xen lẫn chút ngoan ngoãn.
"Bạn học Giang, cầu xin cậu đấy."
Cũng chính vào khoảnh khắc đó, anh tìm được câu trả lời cho chính mình.
Anh muốn chuyển trường.
Bởi vì anh thích Lê Kha.
Bởi vì anh muốn ở bên cô lâu hơn một chút.
Ở đoạn cuối của câu chuyện xưa, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế dài phủ đầy tuyết. Tuyết trắng đến chói mắt.
Anh tựa người vào lưng ghế, đặt bức thư lên mặt, khẽ nhắm mắt lại.
Nỗi nhớ như con quái vật tàn nhẫn gặm nhấm lý trí anh, thiêu đốt ý thức của anh, đến khi chỉ còn lại một thân xác trống rỗng, chỉ còn là một người c.h.ế.t vẫn biết thở mà thôi.
Tuyết vẫn rơi, thời gian vẫn chảy trôi.
Bỗng chốc, anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Bạn học Giang."
Anh như quay về một buổi chiều xa xôi năm ấy. Trong căn phòng học ồn ào, cô gái lật quyển sách che trên mặt anh, ánh mắt tràn đầy chờ mong cùng khẩn cầu:
"Bạn học Giang, cậu đồng ý đi, có được không?"
Anh nhìn cô chăm chú, không nỡ rời mắt dù chỉ một giây.
Được.
Cái gì anh cũng đều đồng ý.
Chỉ cần em đừng rời đi.
Sau đó, bàn tay anh khẽ ôm lấy sau gáy cô, kéo cô về phía mình, đặt xuống một nụ hôn.
Một giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống gò má thiếu nữ.
Nóng hổi như thiêu đốt.