50.
Năm thứ năm sau khi tôi mất.
Giang Nhiên từ bỏ tất cả.
Anh thu xếp mọi thứ ổn thỏa. Dùng bữa tối cuối cùng với bố mẹ, trước khi rời đi để lại một bức thư tuyệt mệnh. Dẫn Giang Miên đến khu vui chơi lần cuối cùng. Cô bé lớn lên rất tốt dưới sự chăm sóc của Lương Huy Nguyệt, tính cách cũng trở nên hoạt bát hơn.
Anh uống rượu với Thẩm Dung. Thẩm Dung vốn không đồng ý. Với thể trạng của Giang Nhiên bây giờ, chỉ cần một trận cảm cúm nhỏ cũng đủ lấy mạng anh.
Giang Nhiên cười nhạt, giọng điệu nhẹ bẫng:
“Nếu bỏ lỡ lần này, sau này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Anh biết điều đó có nghĩa là gì. Vì thế, Thẩm Dung để người làm lấy loại rượu ngon nhất trong hầm ra, thứ rượu không quá mạnh, sẽ không khiến Giang Nhiên ra đi quá sớm.
Tối hôm đó, họ uống đến tận sáng. Thẩm Dung ngồi bệt dưới đất, khóc nấc lên đầy bất lực. Cậu khóc vì Giang Nhiên.
“Cậu còn trẻ như vậy.”
“Nếu cậu c.h.ế.t rồi, Giang Miên phải làm sao đây!”
“Tại sao? Tại sao lại là cậu? Tại sao lại là Lê Kha?”
“Giang Nhiên, cậu muốn bọn tớ phải làm sao đây?”
Men say kéo đến, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ. Giang Nhiên kéo chăn đắp lên người cậu ấy.
Trời sắp sáng rồi.
Chọn lúc tất cả đều không đề phòng để rời đi.
Anh đã uống rượu, không thể lái xe. Vì vậy, anh đi bộ đến nghĩa trang. Khi nhìn thấy bia mộ khắc tên Lê Khq, anh dừng lại, khẽ thở dài. Cơn đau hành hạ suốt dọc đường, may mà anh có mang theo thuốc giảm đau.
Cây mai mà Lê Kha trồng khi còn sống đã được anh dời đến đây. Đã nhiều năm rồi nó không nở hoa, khô héo đến mức không còn chút sức sống nào.
Trợ lý nói, nó không thể sống lại nữa. Anh không cam lòng.
Ở phía bên kia cây mai, có một tấm bia mộ mới dựng lên, vẫn chưa khắc tên.
Là phần mộ anh chuẩn bị cho chính mình.
51.
Ngày hôm sau, Giang Nhiên bay đến Hokkaido.
Anh nhận thẻ phòng từ quản lý của khách sạn.
“Giang tiên sinh, căn phòng mà bốn năm trước ngài đặt trước, hôm nay cuối cùng cũng chờ được ngài đến.”
Tôi không biết mình xuất hiện từ khi nào, chỉ là khi mở mắt ra, tôi đã nhìn theo ánh mắt anh.
Căn phòng gần như được xây bằng kính trong suốt. Vừa mở mắt ra, đã có thể nhìn thấy tuyết trắng xóa. Chuyến du lịch tuần trăng mật này đã muộn rất nhiều năm.
Giang Nhiên giơ điện thoại lên, chụp lại căn phòng khách sạn, sau đó lại chụp thêm một bức ngoài trời. Chụp xong, anh còn cẩn thận kiểm tra lại, trông có vẻ rất nghiêm túc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/17.html.]
Buổi tối, anh ngồi trên sofa bên cửa sổ, ánh đèn trong phòng hắt lên tấm kính, phản chiếu bóng dáng gầy guộc của anh.
Trước khi xuất ngoại, anh đã vứt hết thuốc. Không thể cứu được là một chuyện, không muốn cứu lại là chuyện khác.
Đèn phòng bật sáng trưng suốt cả một đêm.
Tôi ngồi bên anh suốt một đêm ấy.
Sáng hôm sau, Giang Nhiên không mang theo thứ gì, chỉ nhét một phong bì màu vàng vào túi áo khoác.
Anh đứng trước gương, cạo râu thật sạch sẽ.
Hai bên tóc mai đã điểm vài sợi bạc, anh nhổ đi theo thói quen.
Như thể sắp đến một cuộc hẹn rất quan trọng.
52.
Tuyết rơi lặng lẽ, chỉ có tiếng bước chân người đàn ông giẫm lên nền tuyết dày tạo ra âm thanh sột soạt.
Ở Hokkaido có một nơi gọi là núi Tengu. Trên đó có một bức tượng thần Tengu, tương truyền rằng nếu chạm vào mũi của bức tượng, người ta có thể xua đuổi tà khí và đạt được điều ước như mình hằng mong muốn.
Ngồi trên cáp treo lên núi, không xa có một đôi tình nhân đang nắm tay nhau kể chuyện.
“Nghe nói, nếu cầu hôn ở đó, hai người sẽ được thần linh phù hộ, trăm năm hạnh phúc.”
“Thật không đấy?”
“Không tin sao?”
Cô gái kiêu ngạo lắc đầu tỏ vẻ không tin, nhưng giây tiếp theo, chàng trai bất ngờ quỳ một gối xuống, trên tay là chiếc nhẫn đã chuẩn bị từ lâu:
“Vậy chi bằng chúng ta thử xem có đúng không nhé?”
Bước chân của Giang Nhiên không nhanh, anh vừa đi vừa chụp ảnh.
Ánh đèn vàng cam chiếu xuống nền tuyết, khiến cảnh vật khoác lên mình một gam màu thứ hai.
Một cụ già suýt trượt ngã, anh nhanh tay đỡ lấy. Sau đó còn giúp cụ gọi cứu hộ và đưa luôn cả chiếc khăn quàng cổ của mình cho ông. Cụ già nhìn trời tuyết rơi ngày càng dày, khuyên anh đừng vội leo lên.
Nhưng anh chỉ khẽ đáp:
“Không còn thời gian nữa.”
Anh chỉ mặc một chiếc áo khoác dạ đen, bên trong là sơ mi cùng màu. Gió lạnh lùa qua khiến đôi tay lộ ra bên ngoài đã đỏ ửng.
Tuyết càng lúc càng dày, nhanh chóng che lấp mọi dấu chân. Chuyến đi này không có đích đến, chỉ để vơi bớt nỗi nhớ mong.
Trên đỉnh núi, hầu như chẳng còn ai. Khắp nơi đều là một màu trắng xóa, chỉ có một bóng đen ngoan cố tiến về phía trước.
Anh đi đến đài quan sát trên đỉnh núi. Anh cũng chạm vào tượng thần Tengu. Còn điều ước mà anh đã cầu, không ai biết được.
Tôi dừng lại, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh. Cúi đầu xuống, tôi nhận ra cơ thể mình đã bắt đầu trong suốt.
Thời hạn năm năm đã hết. Lần này, tôi thực sự không thể gặp lại anh nữa rồi. Nước mắt cứ thế rơi xuống, chạm vào nền tuyết trắng mà không ai hay biết.
Tôi nhìn theo người chẳng thể đuổi kịp, nhẹ giọng thì thầm:
“Tạm biệt, Giang Nhiên.”