Gặp Lại Em, Gặp Lại Anh

Chương 7



Anh nói: "Có một cách, cậu biết câu thực tiễn mới cho ra chân lý chứ?"

Là một ý tưởng tồi.

Mấy ngày sau đó, trên cổ tay mỗi chúng tôi đều đeo một chiếc vòng, không được rời xa nhau quá năm mươi mét. Vòng tay có thể hiển thị nhịp tim theo thời gian thực.

Tôi lắc lắc cổ tay: "Có hiệu quả không?"

Giang Nhiên vừa đọc sách, vừa lười biếng đáp: "Không biết."

Không biết mà cũng—

Anh thản nhiên nói tiếp: "Đây là sản phẩm mới của công ty Thẩm Dung, chuyên dành cho các cặp đôi, đưa cho tôi làm thí nghiệm.”

"Trùng hợp cậu lại là đối tượng phù hợp nhất."

Đúng là, Giang Nhiên chưa bao giờ chịu thiệt cả. Suốt một tuần ấy, chỉ khi tan học chúng tôi mới tháo vòng tay ra. Giờ thể dục, anh đứng ngay cạnh tôi. Lúc ăn cơm, anh ngồi đối diện tôi. Thậm chí ngay cả khi đi vệ sinh, người còn lại cũng phải đứng cách xa không quá năm mươi mét.

Chẳng mấy chốc, một tin đồn khó nghe lan truyền khắp nơi.

"Này, cậu nói xem, liệu Giang Nhiên và Lê Kha có phải gay không? Dù sao thì Lê Kha trông cũng như tomboy ấy."

"Công nhận, hai người họ đứng cạnh nhau, cứ tưởng là hai thằng con trai luôn."

"Không thể phủ nhận tính tình Lê Kha hơi khó ưa, nhưng với khuôn mặt đó, lại để tóc ngắn như vậy, đúng là có sức hút với mấy tên thích kiểu đặc biệt."

Tôi vỗ vai người bịa chuyện, giọng điệu nhẹ nhàng: "Bạn học, miệng cậu lắm lời quá đấy, có muốn tôi khâu lại giúp không?"

Danh tiếng tôi vốn đã tệ sẵn, bọn họ không dám dây vào, chỉ cứng ngắc xin lỗi rồi bỏ đi. Giang Nhiên đứng cạnh hành lang đọc sách, chờ tôi.

Tôi bước đến: "Chúng ta rút khỏi cuộc thi đi, hết hứng rồi, tôi lười chơi rồi."

Anh ngăn động tác tháo vòng tay của tôi lại.

"Lê Kha, tôi chưa bao giờ thua trong các cuộc thi mình tham gia."

Giang Nhiên có những lúc cố chấp đến mức không thể thuyết phục. May mắn là, chúng tôi đã chiến thắng. Nhận được một nghìn tệ, tôi chia cho anh một nửa.

Anh không nhận: "Tôi không cần số tiền này."

Không lấy tiền thì tôi mời anh ăn cơm.

Thiếu niên bướng bỉnh: "Không ăn."

Thế thì không được rồi. Tôi bắt anh chọn một trong hai. Cuối cùng, anh miễn cưỡng đồng ý với phương án thứ hai.

Tan học, tôi dẫn anh đến quán mì hay ăn. Quán hơi nhỏ, bàn ghế đã có chút cũ kỹ. Biểu cảm của Giang Nhiên không được tự nhiên cho lắm. Nhưng vẫn ngồi xuống cùng tôi.

Hai bát mì bò được mang lên.

Anh đẩy cả hai về phía tôi: "Tôi... không ăn đâu."

"Không ăn rau thơm?"

"Hay không ăn thịt bò?"

Thiếu niên lắc đầu, tỏ ý không có kiêng kỵ gì cả.

Vậy thì tốt.

Anh còn định nói gì đó, nhưng bị tôi chặn lại bằng một đũa thịt bò.

"Cậu nếm thử một miếng thôi, nếu vẫn không thích, tôi sẽ dẫn anh đi ăn món khác."

Giang Nhiên ngẩn người vài giây. Sau đó, vội vã dời mắt đi nơi khác.

"Ngon không?"

"Ừm."

Nhịp tim hiển thị trên vòng tay anh đột nhiên tăng vọt lên mức cao chưa từng có. Tôi vừa định ghé sát lại xem kỹ hơn. Anh lập tức che lại rồi nhanh chóng tháo xuống.

Lúng túng nói: "Thẩm Dung bảo lô hàng này bị lỗi, chất lượng không tốt."

Nhiều năm trôi qua, tôi nghĩ lại. Những khoảnh khắc cùng Giang Nhiên không nhiều. Nhưng từng chuyện một, đều đủ sâu sắc. Tôi để tóc ngắn, bị không ít người nhầm là con trai.

Lần rắc rối lớn nhất là khi một nữ sinh trường nghề bên cạnh để ý đến tôi. Cô ấy viết thư tình, mua hoa, còn rủ cả đám bạn đến chặn tôi ngay trước cổng trường. Đây là nghi thức tỏ tình cao nhất trong giới của bọn họ. Cũng coi như đã cho tôi đủ thể diện.

Mấy ngày đó, Giang Nhiên đi vắng, anh đến thành phố khác tham gia cuộc thi toán học. Tôi bình tĩnh đáp: "Xin lỗi, tôi là con gái, hơn nữa, tôi thích con trai."

Biểu cảm của những người xung quanh muôn hình vạn trạng. Nữ sinh kia ném bó hoa vào mặt tôi. Những chiếc gai trên hoa hồng chưa được cắt sạch, rạch qua da tôi.

Cô ta ném lại một câu: "Cứ đợi đấy!"

Tôi bị bọn họ quấy rối suốt một thời gian.

Bị dội nước lạnh lên đầu.

Bị chặn đường cướp đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/7.html.]

Bị theo dõi khắp nơi.

Cuối cùng, tôi bị ốm.

Khi Giang Nhiên xuất hiện, tôi cứ ngỡ mình đang nhìn thấy ảo giác. Anh không an ủi tôi bằng những lời dịu dàng, chỉ hỏi một câu: "Khó chịu lắm à?"

Tôi dùng khăn giấy bịt mũi, cúi đầu, không muốn anh thấy đôi mắt hoe đỏ của mình.

Ba ngày sau, khi tôi trở lại trường, có một bức thư xin lỗi đặt trên bàn học. Nghe nói, nữ sinh kia đã bị bắt vì hành vi bạo lực học đường. Từ đó, tôi không còn gặp lại cô ta nữa.

Tôi cảm ơn Giang Nhiên. Anh không ngẩng đầu, chỉ khẽ cắn môi, nói: "Không phải tôi làm."

Người nói dối, luôn cầm sách ngược.

Tôi cố ý không vạch trần.

19.

Chúng tôi chỉ quen biết nhau một năm.

Sau khi tốt nghiệp, tôi không liên lạc với bất kỳ ai. Thay đổi số điện thoại, đổi sang một thành phố khác. Chỉ thỉnh thoảng, tôi mới thấy bóng dáng anh trên các tạp chí tài chính.

Chàng trai non nớt ngày nào đã lột xác, nay trên thương trường lại ung dung thành thạo. Mỗi khi người trong giới nhắc đến cái tên ấy, ai cũng tán thưởng anh trẻ tuổi tài cao.

Vì thế, khi nghe Thẩm Dung hỏi:



“Cậu có biết Giang Nhiên từng đi tìm cậu không?”



Tôi đã vô cùng kinh ngạc.

“Lúc nào?”

“Mùa hè sau kỳ thi đại học.”

Thẩm Dung nhớ lại:



“Lúc đó cậu ấy sắp ra nước ngoài, chạy khắp nơi tìm tin tức của cậu.”



“Đi đến tất cả những nơi hai người từng đến.”



“Về sau, chính cậu ấy cũng từ bỏ.”

Tôi cúi đầu, bàn tay vì căng thẳng mà siết chặt.

Mùa hè năm đó… Đối với tôi, chính là một cơn ác mộng. Người đàn ông duy nhất có quan hệ huyết thống với tôi, sau mười tám năm ngồi tù, cuối cùng cũng ra ngoài. Bà Trần bị bắt trở về. Họ không cãi nhau thì cũng đánh nhau.

Tôi chưa bao giờ gọi ông ấy là cha. Hai vợ chồng bọn họ có chung một điểm. Đó là rất thích nói:

“Nếu mày là con trai, tao đâu có ra nông nỗi này!”

Một kẻ rượu chè, đánh đập người khác, ăn nói thô tục, toàn thân đều là những thói hư tật xấu. Tôi bị đuổi ra khỏi nhà cũng là chuyện thường tình. Lang thang ngoài đường, tình cờ gặp một bạn cùng lớp.

Cô ấy buông tay bố mẹ, vui vẻ chạy tới chào hỏi tôi.

Tôi mặc áo quần mỏng manh, mang đôi giày đã mua từ mấy năm trước. Tự ti đến cực hạn. Tôi đổi số điện thoại cũ, không ai có thể liên lạc với tôi. Chỉ mong tất cả mọi người đều quên đi sự tồn tại của tôi.

Cơn ác mộng chấm dứt vào ngày nhà tôi bị cháy. Vì không chịu nổi nên tôi đã đến thư viện từ sớm. Bà Trần bị ép ra chợ mua đồ nhắm rượu. Trong nhà chỉ còn lại một kẻ say khướt không ra gì. Ông ấy c.h.ế.t trong đó.

Tôi không hề đau buồn. Ngược lại, tôi cảm thấy mình được giải thoát.

Nhưng đám cháy đó lại liên lụy đến mấy hộ hàng xóm xung quanh.

Tiền bồi thường lên đến hàng triệu. Tôi và bà Trần phải gánh trên lưng một khoản nợ khổng lồ.

Tôi không có học vấn cao, lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, cũng tự tạo dựng được chút danh tiếng. Nhưng khoảng cách để trả hết số nợ ấy vẫn còn rất xa. Lũ chủ nợ ngày càng mất kiên nhẫn, thường xuyên tìm đến tận nơi đòi tiền. Thẩm Dung xuất hiện vào thời điểm ấy.

Tôi để tóc dài, khí chất cũng thay đổi rất nhiều. Suýt chút nữa cậu ấy cũng không nhận ra, nhưng vẫn đứng ra giải vây cho tôi. Sau một hồi trò chuyện, tôi mới biết công ty tôi đang làm việc thuộc tập đoàn nhà cậu ấy. Từ đó về sau, chúng tôi hay gặp mặt, mối quan hệ cũng trở nên thân thiết hơn.

Rồi một ngày, cậu ấy đột nhiên nhắc đến tình hình gần đây của Giang Nhiên. Sau đó nữa, lại đề cập đến chuyện làm cầu nối giúp tôi và anh ấy gặp lại nhau.

Khoảnh khắc tôi gật đầu, tôi đã cân nhắc rất nhiều khía cạnh. Nói một cách thực tế, lấy Giang Nhiên có quá nhiều lợi ích. Tôi thực sự không có lý do để từ chối.

Nói một cách lý tưởng, cuộc hôn nhân này là tôi trèo cao. Bỏ lỡ cơ hội này, sẽ không có lần thứ hai.

Việc thích Giang Nhiên vốn dĩ không có gì lạ. Cảm tình khi còn trẻ tích tụ dần theo năm tháng.

 

Lần nữa gặp lại, biến thành lời thề khắc sâu vào lòng.

Một khi đã nói ra, sẽ không thể quay đầu.