20
“Có t.h.u.ố.c lá không?”
Giang Nhiên bỗng lên tiếng.
Tài xế nói: “Xin lỗi Giang tổng, tôi không hút thuốc.”
Anh không thích mùi thuốc lá, nên những người bên cạnh anh đều không hút. Tôi nghe thấy anh nói:
“Dừng xe ở lề đường đi, từ đây đến khách sạn gần, tôi đi bộ về.”
Xe chậm rãi dừng lại. Anh bước xuống xe, ngay cả áo khoác cũng không lấy. Bước vào một cửa hàng tiện lợi. Anh chưa từng mua thuốc lá, đứng trước quầy rất lâu, đến khi nhân viên hỏi mới tùy tiện chọn một hộp. Là Marlboro. Còn mua thêm một cái bật lửa.
Anh ngồi trên ghế trước cửa hàng tiện lợi. Động tác hút thuốc có chút vụng về. Lần đầu tiên rít một hơi, anh bị sặc. Khi cúi người ho khan, tôi không nhịn được mà vỗ nhẹ lên lưng anh.
“Hút thuốc không tốt, đừng học theo.”
Anh không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.
Bên kia con hẻm tối tăm. Có mấy học sinh đứng đó. Đang đẩy một cô gái.
“Nếu mày quỳ xuống xin lỗi, bọn tao sẽ thả mày đi.”
Một cảnh tượng quen thuộc đến đáng sợ.
Tôi đã từng trải qua.
Gió thổi rất mạnh, Giang Nhiên đã thử bật lửa nhiều lần nhưng vẫn không thể châm điếu thuốc thứ hai. Anh ngậm điếu thuốc trong miệng, ném bật lửa về phía kẻ đầu sỏ trong đám kia.
“Ai vậy?!” Cậu học sinh quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng. Âm thanh lập tức nhỏ lại, khí thế cũng tan biến.
Giang Nhiên liếc qua một cái: “Cút.”
Đám người đó hoảng sợ bỏ chạy. Cô gái bị bắt nạt lau nước mắt, rụt rè bước tới, liên tục cúi đầu nói lời cảm ơn.
Anh bảo cô bé về nhà sớm. Bản thân anh cũng chuẩn bị rời đi. Vừa đứng lên, cô bé đã nhanh miệng chúc rất nhiều câu tốt lành.
“Chúc anh trai sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc an khang!”
Có lẽ nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay anh, cô lại bổ sung một câu:
“Bách niên hảo hợp!”
Nhìn bóng dáng cô bé chạy xa, Giang Nhiên khẽ lẩm bẩm câu nói cuối cùng:
“Bách niên hảo hợp…”
Cơn gió lướt qua, cuốn đi tiếng cười tự giễu của người đàn ông.
“Sẽ không bao giờ có nữa.”
21.
Sau khi về đến khách sạn, Giang Nhiên ngồi bên cạnh Giang Miên đang say ngủ một lúc, rồi mới quay về phòng mình.
Tắm xong, anh ngồi một mình trên ban công.
Một cuộc gọi từ nước ngoài đến, đối phương nói bằng tiếng Nhật. Những năm theo Giang Nhiên học cách kinh doanh, tôi cũng tự học không ít ngôn ngữ, vậy nên có thể hiểu họ đang nói gì.
"Chào ngài Giang, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng Hokkaido mà ngài đã đặt sẽ sẵn sàng đón khách vào ngày mai, ngài có cần chúng tôi sắp xếp dịch vụ đón sân bay không?"
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Giang Nhiên đã lười biếng tựa vào ghế, giọng nói trầm thấp: "Không cần, cảm ơn."
Đối phương vừa định nói lời cảm tạ rồi kết thúc cuộc gọi, anh lại lên tiếng:
"Đợi đã."
Anh vẫn ôn hòa, nhưng giọng điệu rõ ràng mang theo sự kiên định của một thương nhân dày dạn: "Làm phiền các vị giữ phòng đó lại cho tôi, tôi sẽ thanh toán toàn bộ chi phí trong khoảng thời gian này, gấp đôi."
Đối phương có vẻ không hiểu lắm hành động này, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của khách hàng: "Vâng, được ạ."
Sau khi cuộc gọi kết thúc một lúc lâu, tôi mới chậm rãi cử động ngón tay gần như cứng đờ của mình.
Người c.h.ế.t liệu có còn nhịp tim không?
Chắc chắn là không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/gap-lai-em-gap-lai-anh/8.html.]
Nhưng không hiểu vì sao, tôi lại cảm thấy lồng n.g.ự.c mình như bị ai đó kéo căng, đau đến khó chịu.
Hôm ấy, khi đứng trước cửa phòng, Giang Nhiên hỏi tôi muốn đi đâu chơi. Điều đầu tiên tôi nghĩ đến chính là Hokkaido. Nghe nói nơi đó có tuyết rơi đẹp đến nao lòng. Tôi vốn là người phương Nam, rất ít khi được thấy tuyết.
Lần duy nhất, là khi tôi cùng Giang Nhiên đến phương Bắc công tác, vừa xuống máy bay đã bị lạnh đến hắt xì liên tục. Anh lập tức cởi áo khoác ngoài, bọc kín tôi trong đó.
"Thích tuyết sao?"
Tôi bị lạnh đến mức mũi đỏ ửng, nhưng ánh mắt lại không giấu nổi vẻ hưng phấn, nhẹ nhàng gật đầu.
Lần đó, tôi chơi rất vui, đến mức trên đường về vẫn chưa hết lưu luyến. Ngồi trên xe, tôi tìm kiếm những nơi có tuyết đẹp, và nơi đầu tiên hiện ra chính là Hokkaido. Nhưng nơi đó quá xa, mấy năm trước không có thời gian đi tuần trăng mật, là bởi anh quá bận.
Sau khi mở rộng công ty ra nước ngoài, trọng trách trên vai càng nặng nề. Không muốn làm anh phân tâm vì chuyện cá nhân, tôi đã không nói ra mong muốn của mình, giao quyền quyết định cho anh.
Giang Nhiên không phải người giỏi tạo bất ngờ, nên tôi cũng không ôm hy vọng gì. Tôi cũng không trách anh. Chỉ là không ngờ, anh đã sớm biết tôi muốn gì, và đã âm thầm chuẩn bị mọi thứ từ lâu.
Tôi ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện anh, nhìn đôi mày nhíu chặt vì tâm trạng không tốt, ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra, muốn vuốt phẳng nó.
"Lê Kha."
Đột nhiên, anh lên tiếng. Tôi toàn thân cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
Ngay khi tôi tưởng rằng anh có thể nhìn thấy mình, anh lại rũ mắt xuống, chăm chú nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Thời gian đã đến.
Tôi không thể chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.
22.
Đây là năm thứ hai sau khi tôi chết.
Có ý thức trở lại, tôi nghe thấy một giọng nói non nớt:
"Mẹ ơi!"
Một bé gái mặc váy công chúa ngồi trong đống đồ chơi, cười tít mắt.
Là Giang Miên.
Tôi ngây người nhìn con bé, không biết nên làm thế nào. Giang Nhiên từ phía sau đi tới, cúi người bế con bé lên, khẽ hôn lên má nó, ánh mắt dịu dàng đến cực độ.
"Thật là thông minh."
Giang Miên cười khanh khách, ôm chặt cổ anh, liên tục gọi:
"Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ ơi..."
Đây là câu đầu tiên mà con bé học được.
Tầng hầm vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước đây, chỉ là đã có thêm rất nhiều ảnh của Giang Miên. Trong đó có mấy bức còn có cả hình bóng của Giang Nhiên. Tiệc đầy năm của Giang Miên, lần đầu tiên con bé biết đi, lần đầu tiên đi công viên trò chơi...
Từng khoảnh khắc trưởng thành của con bé đều được ghi lại. Tôi nhìn chăm chú, cố gắng qua những bức ảnh này để cảm nhận lại từng ngày tháng đã qua.
Giang Nhiên không thích chụp ảnh, cũng rất ít khi cười, anh luôn có thói quen giấu kín mọi cảm xúc. Vậy nên trong những bức ảnh ấy, tôi chẳng thể bắt được vui buồn hờn giận của anh.
Hôm nay, hiếm khi Giang Nhiên không đến công ty. Anh mặc một bộ vest có phần thoải mái hơn thường ngày. Giang Miên được người giúp việc trang điểm thành một nàng công chúa nhỏ.
Hôm nay có hỷ sự. Thẩm Dung kết hôn rồi. Người từng uống đến say mèm trong hôn lễ của tôi và Giang Nhiên, từng nói thẳng thắn rằng:
"Tôi tuyệt đối sẽ không để mình bị ràng buộc trong hôn nhân trước ba mươi tuổi!"
Trong thế giới của bọn họ, kết hôn sớm chỉ có hai lý do: vì lợi ích gia tộc, hoặc là vì chơi đùa quá đà. Mà tôi và Giang Nhiên, không thuộc cả hai trường hợp đó.
Khách mời rất đông.cKhi Giang Nhiên một tay bế con gái xuất hiện, đã thu hút không ít ánh nhìn.cAnh sớm đã quen với điều này, nhưng cô bé hai tuổi trong lòng anh lại hơi căng thẳng, hai tay siết chặt lấy cổ cha.
Thẩm Dung bước tới chào hỏi.
"Chút nữa đừng vội đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu."
Cậu ấy đã chuẩn bị sẵn một con thú bông để thu hút sự chú ý của Giang Miên. Những người cùng bàn đều là người quen. Ai cũng hiểu rõ chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, tất cả đều tinh ý chuyển chủ đề, trêu đùa với Giang Miên.
Ngẫm lại, đây là lần đầu tiên Giang Nhiên tham dự hôn lễ của một người bạn cùng trang lứa.
Anh là người lập gia đình sớm nhất trong số họ. Chỗ ngồi bên cạnh anh, vẫn còn trống một vị trí.
Tôi ngồi xuống.
Sân khấu cưới cách không xa, ánh đèn chiếu tới, khiến tôi đột nhiên nhớ lại hôn lễ của chính mình.
Ngày hạ táng tro cốt, chiếc nhẫn ấy cũng theo tôi xuống lòng đất.