Gặp Lại Giữa Núi Trăng

Chương 1



Ta được Tô Khắc mua về, chỉ tốn năm lạng bạc. Hắn ta vừa quay lưng bán ta cho Hoài Vương, đổi lại được một nửa núi vàng – quyền phụ trách muối trong mười năm ở quận Tuy Ninh.

Tần Hoài Sơn ngồi trên xe lăn bằng gỗ, khoác áo lông cáo, xương hàm góc cạnh ẩn dưới lớp lông cổ áo, ánh mắt sâu thẳm như biển, dán chặt vào khoảng giữa lông mày ta.

Thế gian đều biết, Hoài Vương thích sưu tập những cô gái có nốt ruồi giữa trán. Bởi vậy Tô Khắc mới chọn ta, một kẻ dung mạo bình thường trong đám đông, làm lễ vật để mượn gió bẻ măng, nhanh chóng thăng tiến.

Có điều ta thật sự không ngờ, ta lại có giá trị đến vậy!

Ta lại có phần đau lòng thay Tần Hoài Sơn, "Vương gia, chàng đã trả giá cao gấp ít nhất một trăm lần, lỗ rồi!"

Chàng tựa vào thành xe ngựa giả vờ ngủ, bên dưới lót thảm lông thú dày cộm, nhưng đôi môi vẫn tái nhợt.

Nghe vậy, đầu lông mày chàng khẽ động, "Ta không thích chịu thiệt..." Nói rồi chàng mở mắt nhìn ta từ đầu đến chân, "Nếu món đồ nào khiến ta cảm thấy thua lỗ, vậy thì không cần xuất hiện nữa..."

Gáy ta lạnh toát, vội vàng nhào tới kéo chăn đắp lên chân Tần Hoài Sơn, ngẩng mặt cười nịnh nọt, "Vương gia yên tâm, tuyệt đối đổi vật giá trị!"

Người Tần Hoài Sơn run lên, cứng đờ, ngón tay siết chặt thành nắm đấm, "Ngươi..."

Lời chưa nói hết, rèm xe đột nhiên bị người từ bên ngoài vén lên, "Vương gia..."

Kỳ Tư kêu một tiếng rồi đứng sững tại chỗ, mắt trợn tròn như chuông đồng, hồi lâu mới kinh hô, "Ai cho ngươi chạm vào chân Vương gia!"

Thiên Thanh

Ta phản xạ có điều kiện mà bật ra, ngồi phịch xuống đất, sau đó mới cảm thấy hoảng sợ tột độ.

Chân của Tần Hoài Sơn, hẳn là giới hạn lớn nhất của chàng... Vậy vừa rồi ta chẳng phải là đang tự tìm cái c.h.ế.t sao!

Ta cắn môi, nhanh chóng đưa tay túm lấy tay áo Tần Hoài Sơn, mặt mũi ai oán, "Vương gia, đừng g.i.ế.c ta! Ta giặt giũ nấu cơm, trò chuyện, sưởi ấm giường đều được cả..."

Tần Hoài Sơn lại ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại lời ta nói, phía sau Kỳ Tư đã lẩm bẩm chửi rủa, xông tới túm cổ áo ta, "Phì! Nhan sắc như ngươi cũng xứng sưởi ấm giường cho Vương gia sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta vung tay đẩy hắn, cố sức bám chặt lấy đất không chịu đi, trong lúc giằng co còn cắn Kỳ Tư một miếng, đau đến nỗi hắn mắng ta là chó.

Bỗng nghe trên đỉnh đầu có tiếng động khẽ, Tần Hoài Sơn thế mà lại cười. Thấy ta và Kỳ Tư đồng loạt nhìn chàng, chàng lại nhanh chóng cụp khóe môi xuống, nhíu mày.

"Ồn ào quá, hai ngươi đều cút xuống cho bổn vương!"

Xe ngựa lớn chạm khắc ngọc bích lăn bánh trên nền đá phủ đầy tuyết, vang lên ken két, tung ra những bông tuyết li ti, bay vào mặt cả hai chúng ta.

Kỳ Tư giơ tay vẫy vẫy, "Ta không nhìn lầm chứ, Vương gia vừa rồi... là cười sao?"

Ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Không sai, quả thật là cười." Nói xong lại thăm dò hỏi: "Vương gia thế này là không g.i.ế.c ta nữa rồi phải không?"

"Vương gia chưa từng g.i.ế.c người." Kỳ Tư lạnh lùng cười với ta, "Vương gia chỉ thích lột da người chơi thôi."

Ngày trước khi lang thang, ta từng nghe người kể chuyện ở tửu lầu kể về nhiều chuyện kỳ lạ, trong đó "búp bê da người" là rợn người nhất.

Người ta nói đó là một loại bí thuật ở Tương Nam, trước tiên sẽ rút cạn m.á.u người sống rồi lột lấy tấm da người nguyên vẹn, sau đó dùng cỏ khô và bông nhồi vào, cùng với bát tự ngày sinh dán kín vào trong tấm da, cuối cùng dùng m.á.u giữa trán của người thi triển pháp thuật vẽ bùa chú thì có thể làm cho búp bê da người sống lại, khiến dung mạo và tiếng cười giống hệt người được cầu xin.

Nhưng Tần Hoài Sơn trông có vẻ lạnh lùng vô tình, thật sự không giống người chìm đắm trong tình ái.

Vậy thì... thuần túy là để tận hưởng khoái cảm ngược đãi sao?

Ta rùng mình hít một hơi, nơm nớp lo sợ bị Kỳ Tư xách về phủ Hoài Vương.

Sau đó liên tục năm ngày, Tần Hoài Sơn không hề xuất hiện, cứ như thể đã quên mất ta.

Ta ở trong một viện độc lập, từ chỗ ban đầu ăn ngủ không yên, dần dần trở nên buông xuôi theo hoàn cảnh. Thêm nữa, ta cũng không thấy những cô nương mà Tần Hoài Sơn đã sưu tập trong Hoài Vương phủ, liền nảy sinh thêm vài phần tò mò.

Thế là ta bắt đầu âm thầm dò la, không những không phát hiện ra manh mối nào, ngược lại còn bị Tần Hoài Sơn bắt quả tang.