Gặp Lại Giữa Núi Trăng

Chương 2



Lúc đó ta đang trốn dưới giường của chàng, nghe thấy Kỳ Tư đẩy chàng vào phòng, rồi lại đến trải giường cho chàng.

Hai người tùy ý nói chuyện phiếm về chiến sự căng thẳng ở biên giới phía Bắc đã nhiều ngày qua.

"Người Hồ Man đất đai cằn cỗi, giáo hóa lạc hậu, đúng là man rợ, đối phó lại đơn giản vô cùng, vậy mà hắn chẳng có chút thủ đoạn nào."

Kỳ Tư cười khẩy, "Hắn ta đúng là đồ phế vật, nếu không phải năm đó..."

Thiên Thanh

"Câm miệng!" Tần Hoài Sơn cất giọng lạnh lùng, "Tự mình xuống nhận phạt, sau này phải biết thận trọng lời nói!"

Ta cào cào ngón tay nghĩ hồi lâu mới phản ứng lại, "hắn" mà Kỳ Tư nói đến có lẽ là đương kim thánh thượng. Vậy thì Kỳ Tư ăn trận đòn vì cái tội ăn nói lung tung này quả thực không oan.

Chỉ là Tần Hoài Sơn dường như bị sự lỗ mãng của hắn ta khơi gợi ký ức nào đó, một mình ngồi bên cửa sổ, hồi lâu, thở dài một tiếng.

Âm cuối mang theo tiếc nuối vô hạn, như ngọn nến lay động trên bàn, khiến lòng ta vừa ngứa ngáy vừa chua xót.

Một người cao cao tại thượng như chàng, cũng có những nỗi đau trong lòng, chỉ có thể bộc lộ vào đêm khuya thanh vắng.

"Còn không chịu ra? Không sợ c.h.ế.t nóng sao!"

Giọng nói lạnh nhạt của Tần Hoài Sơn vang lên, ta giật mình, mặt mày méo xệch bò ra, khi đứng dậy bị vạt váy vấp ngã, đúng lúc đổ sụp trước mặt Tần Hoài Sơn.

Chàng nhìn ta, lại cười, "Ngươi nhận lỗi nhanh thật!"

Ta liền thuận thế quỳ xuống, bắt đầu lau nước mắt.

"Đâu có nói phạt ngươi, ngươi khóc cái gì?"

À? Không phạt à... Vậy thì dễ rồi, cứ chọn lời hay ý đẹp mà nói thôi!

"...Ta chỉ là quá nhớ Vương gia, nhớ nhung thành bệnh mà thôi."

"Ồ? Vậy sao ngươi không nhìn ta?"

Ta thử ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Tần Hoài Sơn, sâu thẳm mênh mông, nhưng khi nhìn ta lại ẩn đi chút sắc bén.

Sau khi chàng tắm xong chỉ mặc trung y sát người, càng thêm mảnh khảnh. Đôi chân rủ xuống trước xe lăn, không mang giày, ẩn hiện thấy mắt cá chân gầy gò.

Đôi chân này, từng bước qua năm ngàn dặm sông núi, dẫm lên xương khô của kẻ địch, mà giờ đây, lại chỉ có thể lặng lẽ mục rữa trong những đôi giày vớ không thấy ánh mặt trời.

Chàng là Tần Hoài Sơn đó, chiến thần của triều Đại Nguyên!

Phong thái và khí phách đó, cuối cùng vẫn bị năm tháng gió cát mài mòn thành vẻ tang thương cằn cỗi...

"Ngươi sợ ta?" Có lẽ là vì ta nắm c.h.ặ.t t.a.y quá sức, Tần Hoài Sơn nhíu mày hỏi ta.

Ta gật đầu, "Kỳ Tư nói Vương gia thích lột da người, mấy ngày nay ăn ngon uống tốt, chính là muốn nuôi ta béo tốt hơn cho dễ nhìn."

Tần Hoài Sơn nghiến răng, quay đầu ra lệnh ngoài cửa, "Cho Kỳ Tư thêm mười roi nữa."

Rất nhanh, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng kêu than một cách cường điệu của Kỳ Tư, lúc bổng lúc trầm như hát tuồng.

Tần Hoài Sơn lại như không nghe thấy, nhéo cằm ta nhìn ngang nhìn dọc, "Nhưng quả thật là đẹp hơn chút rồi."

Ánh mắt chàng như có thực chất, quét qua ta từ đầu đến chân, không hiểu sao lại khiến ta nảy sinh vài phần xấu hổ, muốn kéo cổ áo lên giấu mình đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngày trước khi ta trộm đồ bị đánh lăn lộn trên đất, cũng chưa từng có cảm giác này.

"Đã nuôi tốt rồi, vậy thì đêm nay ở bên ta đi!"

Chàng nói xong liền đưa tay kéo ta từ dưới đất lên, cổ tay xoay một cái, ôm ta vào lòng.

Đôi chân dưới m.ô.n.g lạnh lẽo gầy guộc, nhưng lòng bàn tay áp lên lưng ta lại nóng rực, y như những lời động lòng người ấy, nhưng trong mắt lại không hề có chút gợn sóng.

Tần Hoài Sơn dường như bị chia cắt thành hai người, một người vẫn còn ở nhân gian, một người đã sa vào bóng tối.

Lòng ta chợt giật mình, vô thức nắm chặt lấy ống tay áo của chàng, như muốn níu giữ điều gì đó.

Chàng rủ mắt nhìn ta, "Ngươi không muốn?"

Ta gật đầu, rồi lại lắc đầu, thẳng người lên, "Chân của Vương gia..."

"Vậy thì, ngươi mau đi mang ít nước nóng đến, nhúng khăn ướt đắp chân cho ta đi."

... Chỉ có vậy thôi sao?

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn mang nước về, nhúng khăn ấm vắt khô, gấp gọn gàng rồi đắp lên đầu gối chàng.

Làn da chạm vào mịn màng mềm mại, nhưng lại không có chút nhiệt độ nào, giống như miếng ngọc thượng hạng bị vùi trong đống tuyết lạnh giá của mùa đông.

Giữa hai đầu gối chàng có một vết sẹo ngang, là do bị thương bởi một cú quét ngang của ngọn giáo. Lực xuyên thấu xương cốt, trực tiếp làm vỡ xương bánh chè của chàng.

Ta dùng tay sờ, vẫn có thể cảm nhận được những chỗ lồi lõm sắc nhọn dưới lớp da mỏng manh, hơi nhói tay.

"Đau không?"

Tần Hoài Sơn nghẹn lại, đôi mắt đột nhiên sáng lên, dường như đang nhìn xuyên qua ta về một người không tên nào đó.

"Không biết." Giọng chàng rất khẽ, mang theo sự bất lực sâu sắc, "Thật nực cười phải không, ta thật sự không biết. Đôi chân này từ lâu đã vô tri vô giác rồi, ngay cả đau đớn cũng là một điều xa xỉ."

Lồng n.g.ự.c ta đột nhiên trào lên một cơn đau ngắn ngủi và nhói buốt, như bị móng tay cào qua, vết thương mỏng và nông, ngay cả m.á.u cũng không chảy ra.

"Chắc là đau đó, cũng giống như ngón tay bị kẹp vào cửa vậy."

Tần Hoài Sơn lại bị ta chọc cười, "Ha, vậy thì đáng tiếc quá, ta chưa từng bị cửa kẹp... không ngu đến vậy."

"...Vương gia khăng khăng muốn cô nương có nốt ruồi giữa trán, có phải vì người ngài yêu cũng có không?"

Đầu óc ta nóng lên, thuận miệng hỏi ra mới thấy đường đột. Tần Hoài Sơn vừa cho ta một sắc mặt tốt, ta liền không biết nặng nhẹ rồi.

May mắn là Tần Hoài Sơn cũng không tức giận, không trả lời mà hỏi ngược lại, "Ngươi tên gì?"

"Nguyễn Tịch."

Chàng đột ngột quay đầu lại, "Tịch trong ánh ban mai?"

"...Không phải, là Tịch trong hoàng hôn."

"Không phải..." Chàng cười khẽ thì thầm, nhưng trong mắt lại tràn đầy đau đớn, "Nữ tử mà ta yêu, cũng tên là A Tịch, cũng từng hỏi ta có đau không..."

"Vậy nàng ấy đâu rồi?"

"Nàng ấy c.h.ế.t rồi..."