Việc tăng thuế muối tiến hành không hề thuận lợi.
Tuy Tần Hoài Sơn đã sớm dự liệu, nhưng lại thật sự không ngờ lại xảy ra bạo động.
Với ba năm hộ gia đình lớn dẫn đầu, những thương nhân muối rải rác tụ tập lại, cầm gậy gộc hò hét gây rối trước phủ Hoài Vương.
Thiên Thanh
Binh lính phủ không tiện thực sự làm tổn thương người, vẫn luôn lấy phòng thủ làm chính, những người đó lại được nước lấn tới, tình hình ngày càng leo thang. Đã có người ném đá vào sân, còn làm bị thương hai hạ nhân đi ngang qua.
Sự phản kháng có quy mô và tổ chức như vậy, thực sự không bình thường, phần lớn là do có người xúi giục.
Kỳ Tư túm ba người gây rối nhất vào, cũng không đóng cửa, ném vào giữa sân rồi đánh cho một trận.
Trong số đó, một thanh niên bị binh lính ấn nằm sấp xuống đất, vẫn nghển cổ mắng chửi. Tần Hoài Sơn nhìn hắn hai cái rồi quát, "Chém."
Thị vệ cũng không chần chừ, tiến lên hai bước một kiếm cắt cổ. Sau vài tiếng hét chói tai ngắn ngủi, đám đông ồn ào rơi vào im lặng c.h.ế.t chóc, hai người còn lại đang quỳ đã run như cầy sấy.
Kỳ Tư áp giải hai người đó xuống, rất nhanh sau đó trở lại báo cáo, "Vương gia, bọn họ khai rồi, là Tô Khắc."
Lòng ta thầm kinh hãi, Tô Khắc dùng ta làm bước đệm, đã thu lợi từ Tần Hoài Sơn rồi, vì sao lại quay lại hại chàng chứ?
Tần Hoài Sơn lại không hề ngạc nhiên, "Hắn ta chắc là người của Tần Chiêu Vũ, muốn khuấy đục vũng nước Tuy Ninh này, kéo ta xuống ngựa."
"Vậy bây giờ làm sao đây?"
"Cứ theo ý hắn ta."
Tần Hoài Sơn dặn dò Kỳ Tư, "Giết hai người đó, treo xác lên cổng thành. Rao khắp thành, lấy bảy ngày làm hạn chót, toàn bộ phải nộp đủ thuế muối, ai còn không phục, đây chính là kết cục."
Kỳ Tư ra tay rất nhanh, khi mặt trời lặn xác đã treo lên tường thành, cáo thị cũng dán đầy các ngõ ngách, không ngoài dự đoán là tiếng oán thán dậy trời.
Ngoài việc tăng thuế muối, người dân càng bắt đầu chỉ trích sự độc đoán và tàn nhẫn của Hoài Vương.
Tần Hoài Sơn lại lệnh Kỳ Tư bắt Tô Khắc về, nhốt vào địa lao của vương phủ, hàng ngày vẫn cho ăn uống đầy đủ, không xét hỏi cũng không thả ra.
Ba ngày sau, người nhà họ Tô tìm đến cửa, chắc là đã được chỉ thị, gây náo động khá lớn.
Quản gia luôn miệng nói là vô tội bị bức hại, còn tiện thể tiết lộ chuyện Tần Hoài Sơn cưỡng đoạt người trong lòng của Tô Khắc.
Ta chống cằm ngồi trong sân nghe một hồi lâu, quay đầu hỏi Tần Hoài Sơn, "Cô nương mà hắn ta nói... không phải là ta chứ?"
"Tự tin lên chút, chính là ngươi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tô Khắc rõ ràng là để lấy lòng chàng mà chủ động đưa đến, bây giờ lại ở đây kêu oan, chẳng phải là trắng trợn đổi trắng thay đen sao!"
Tần Hoài Sơn cười khẩy "Trên đời này đổi trắng thay đen nhiều lắm, có gì mà lạ đâu."
Ngoài cửa, quản gia vẫn còn khóc lóc kể lể, "Tô công tử nhà ta cũng vì đồng tình với các vị muối thương, mới giúp đỡ đứng ra thương lượng. Cả công lẫn tư, Vương gia đều không nên độc đoán như vậy!"
Lời này vừa thốt ra, các muối thương tự cho rằng đã chịu "ơn nghĩa" của Tô Khắc càng thêm phẫn nộ, đồng thanh yêu cầu Tần Hoài Sơn thả Tô Khắc.
Kỳ Tư lười để ý đến bọn họ, mắng một câu "đồ ô hợp" rồi đóng cửa lại.
"Vương gia, Tô Khắc này là muốn Vương gia bị nước bọt của thiên hạ nhấn chìm c.h.ế.t đó!"
"Ta nhiều năm qua an phận một góc, không công không lỗi, trừ tai họa chiến tranh, thứ có thể lay động lòng người nhất chính là dân oán. Có điều hắn ta quên mất, nước có thể chở thuyền cũng có thể lật thuyền, lòng dân vĩnh viễn là con d.a.o hai lưỡi."
Ta và Kỳ Tư nhìn nhau, lắc đầu tỏ vẻ không hiểu...
Tần Hoài Sơn cũng không giải thích, "Sau này bọn họ còn có hành động nữa, cứ mặc kệ, không cần ngăn cản."
Quả nhiên, rất nhanh sau đó có người viết huyết thư vạn dân, đưa đến ngự tiền, thỉnh cầu hoàng đế giảm miễn thuế muối và xử lý Hoài Vương.
Vài ngày sau, từ kinh thành truyền đến thánh dụ. Đầu tiên là nghiêm khắc khiển trách Tần Hoài Sơn bất chấp lễ pháp, coi thường sinh mạng, lập tức tước bỏ mọi chức vụ trong tay chàng. Lại nói hoàng đế sẽ đích thân đến Tuy Ninh sau mười tháng để an ủi lòng dân.
Sau khi Tần Hoài Sơn nghe thánh dụ, ngồi dưới hành lang xuất thần hồi lâu. Chàng và Tần Chiêu Vũ đã chia cách sáu năm, nay lại sắp gặp mặt, không biết sẽ là cảnh tượng gì.
Ta thở dài một tiếng, đi tới đưa cho chàng một chiếc lò sưởi tay.
Lúc này chàng mới hoàn hồn, quay đầu hỏi ta, "Ba ngày sau là Đông chí, cũng là sinh thần của ngươi, có nguyện vọng gì không?"
Ta bị hỏi đến ngẩn người ra, "Làm sao Vương gia biết?"
"Trên khế ước bán thân của ngươi có ghi."
Đó chẳng qua là ta bịa ra cho Tô Khắc, Tần Hoài Sơn lại coi là thật, thậm chí khiến ta cũng thêm vài phần mong đợi, không kìm được mà nói ra điều hy vọng sâu thẳm nhất trong lòng.
"...Muốn thời gian vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc tươi đẹp nhất."
Đó chính là lúc này - bốn mắt nhìn nhau, năm tháng bình yên, không có tính toán và phản bội, cũng sẽ không có chia ly.
Đáng tiếc, nguyện vọng này cuối cùng khó mà thực hiện được.