Ngày hôm đó ta chỉ nói bâng quơ, không để tâm. Đến Đông chí, ta chỉ lo cùng các bà cô, các tỷ tỷ vui vẻ gói bánh chẻo, hoàn toàn quên mất chuyện sinh thần. Ngược lại Tần Hoài Sơn tâm trạng cực tốt, uống không ít rượu, ánh mắt ướt át say lòng người.
Sau bữa ăn, chàng lại muốn ta đẩy chàng ra phía sau hoa viên. Vừa qua khỏi cổng vòm, liền nghe thấy một tiếng "bùm" lớn.
Quả cầu ánh sáng rực rỡ gào thét bay vút lên bầu trời đêm, chợt nở bung thành pháo hoa khổng lồ, chiếu sáng cả khu vườn như ban ngày.
Ánh sáng lấp lánh như mưa rơi xuống, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo, còn chưa kịp chạm đất, một quả khác lại bay lên, nở bung, rơi xuống... Từng đợt, từng đợt, đẹp đến ngỡ ngàng.
Tần Hoài Sơn đưa tay chỉ cho ta xem, "Cái này màu xanh lam, cái này màu tím... màu vàng, còn cái bên cạnh kia, là màu xanh lục."
Ta đứng bên cạnh chàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời rực rỡ pháo hoa, thế giới đơn điệu đen và xám trước mắt ta dường như cũng trở nên mới mẻ và phong phú hơn.
Ngay cả trái tim ta cũng căng đầy như muốn vỡ tung khỏi lồng ngực, nhảy vào lòng Tần Hoài Sơn.
Tần Hoài Sơn cười quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ta, từng chữ từng chữ nói với ta, "A Tịch, sinh thần vui vẻ, chúc nàng bình an thuận lợi, vạn sự như ý."
"Nếu trong lòng nàng có điều mong cầu, ta nguyện dùng tất cả vận may nửa đời sau của ta để phù hộ cho nàng, chỉ cầu nàng có thể toại nguyện, không còn hối tiếc."
"Và sau đó, dù chân trời góc biển, hãy sống tự do tự tại."
Ánh mắt chàng như thắp lên hai ngọn đèn, dường như xuyên qua bao năm tháng nhìn thấu nửa đời tang thương, khiến lòng ta chợt nặng trĩu, sau đó là cơn đau xé lòng, nước mắt tuôn rơi không ngừng.
Chàng nắm lấy tay ta, "Sao lại khóc nữa rồi?"
Ta cũng không nói rõ được, chỉ lẩm bẩm thì thầm, "Xin lỗi."
"Đang yên đang lành xin lỗi gì?"
"Pháo hoa đẹp như vậy, mà ta lại không nhìn ra màu sắc, thật đáng tiếc..."
Tần Hoài Sơn vòng tay ôm lấy ta, "Chỉ cần nàng có được khoảnh khắc vui vẻ, thì không đáng tiếc chút nào."
Ta nhắm nghiền mắt lại, nghiêng đầu hôn lên cằm chàng, "Đêm nay để ta ở bên chàng được không? Ta muốn ở bên chàng."
Trên đời này chỉ có một Tần Hoài Sơn, sẽ thật lòng tạo ra một màn màu sắc rực rỡ cho ta, chỉ để ta có thể vui vẻ.
Thế nhưng pháo hoa dễ tàn, ta sợ không nắm giữ được, khẩn thiết muốn dùng hơi ấm cơ thể giao hòa để khắc ghi vẻ đẹp này, an ủi quãng đời còn lại.
Lòng bàn tay Tần Hoài Sơn thô ráp, lướt trên lưng và eo ta, mang theo sự run rẩy xao xuyến. Ta khẽ run lên, rồi phát hiện chàng còn run hơn ta.
Dường như đang ôm một báu vật quý hiếm, vô cùng khao khát nhưng lại không dám chạm vào.
Ta hạ quyết tâm, lật người đè lên n.g.ự.c chàng, hôn xuống đôi môi chàng.
Hơi thở của Tần Hoài Sơn đột nhiên dồn dập, thân thể nóng bỏng, hồi lâu, nụ hôn hung bạo cuối cùng cũng bừng tỉnh, dày đặc rơi trên ngực, lưng và lòng bàn chân ta, cuối cùng dừng lại ở khoảng giữa lông mày ta.
Chàng quả nhiên yêu thích nốt ruồi đó đến cực điểm, còn nó thuộc về ai, ta không bận tâm.
Dù sao đêm ân ái này, chỉ thuộc về hai chúng ta. Lấy đó làm kết cục, mới không quá tiếc nuối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đêm khuya thanh vắng, ta nằm bên cạnh Tần Hoài Sơn, lắng nghe hơi thở đều đặn, kéo dài của chàng, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được hạnh phúc khi có điểm tựa.
Từ khi ta có ký ức, ta đã sống trong tranh giành và c.h.é.m g.i.ế.c không ngừng. Thứ duy nhất có nhiệt độ là m.á.u tươi, của người khác hay của chính mình, cuối cùng đều trở nên lạnh lẽo.
Dạ Ẩn Các, với tư cách là tổ chức sát thủ số một giang hồ, mức độ tàn khốc trong việc đào tạo nội bộ quả thực đáng sợ.
Ta đã đi qua vô số hiểm cảnh, tắm m.á.u mà trở ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể trở thành một binh khí g.i.ế.c người vô tình vô nghĩa – bởi vì trái tim ta, vẫn giữ lại chút hơi ấm cuối cùng, khiến ta sợ hãi và chán ghét cuộc sống như vậy.
Ta đã đề nghị rời khỏi tổ chức, Các chủ rất sảng khoái, yêu cầu ta ám sát mục tiêu cuối cùng, thành công sẽ thả ta đi.
Người đó chính là, đương kim thánh thượng Tần Chiêu Vũ.
Ta không biết địch quốc đã trả thù lao kinh khủng đến mức nào để Dạ Ẩn Các nhận nhiệm vụ mất đầu này, nhưng ta rất rõ, đây là cơ hội duy nhất của ta. Dù sao kết quả xấu nhất cũng là chết, chi bằng cứ liều một phen.
Ta nhận nhiệm vụ, một mình lên kinh. Khi đi ngang qua Tuy Ninh, ta mới nảy ra ý định tạm thời tiếp cận Hoài Vương để mưu tính, dù không có Tô Khắc, ta cũng có cách để vào được phủ Hoài Vương.
Nhưng ta vạn lần không ngờ rằng mình lại động lòng với Tần Hoài Sơn, giờ đây, lại có thêm nhiều điều phải lo lắng.
Ta phải làm thế nào để ám sát Tần Chiêu Vũ mà không liên lụy đến chàng đây?
Đang suy nghĩ, chợt thấy Tần Hoài Sơn khẽ động, rồi từ từ mặc quần áo, khó khăn xuống giường. Tiếng xe lăn trên sàn nhà chỉ phát ra âm thanh rất nhẹ, hẳn là đã dùng nội công. Ta đứng dậy theo sát chàng, ẩn mình không tiếng động, chàng hoàn toàn không hề hay biết.
Tần Hoài Sơn đến địa lao gặp Tô Khắc.
"Vương gia đến để cảm ơn ta đã dẫn Tần Chiêu Vũ đến cho người sao?"
Thiên Thanh
"Mục tiêu của ngươi rốt cuộc là ai?"
"Hai huynh đệ các ngươi, đều đáng chết!"
Thì ra đệ đệ của Tô Khắc từng phục vụ dưới trướng Chung Thi Đình, rất được trọng dụng. Sau này Chung Thi Đình bị hãm hại, đệ đệ hắn cũng ra sức cầu xin cứu giúp, kết quả bị Tần Chiêu Vũ định tội là đồng đảng, cùng với người nhà họ Chung bị c.h.é.m đầu.
"Tại sao!" Tô Khắc nghiến răng nghiến lợi, "Tại sao huynh đệ các ngươi tranh chấp, mà lại phải bắt huynh đệ của ta đền mạng!"
Tần Hoài Sơn lần đầu nghe chuyện này, im lặng hồi lâu, rồi lệnh cho người thả Tô Khắc ra.
Khi Tô Khắc sắp đi liền hỏi: "Ngươi còn không biết Nguyễn Tịch là ai sao?"
"Sao ngươi biết ta không biết nàng ấy là ai!"
"Ngươi biết?" Sắc mặt Tô Khắc hơi đổi, sau đó cười khẩy "Quả nhiên là Hoài Vương, biết diễn xuất, biết nhẫn nhịn, thậm chí ngay cả mỹ nhân cũng có thể đem ra bán! Ngươi bây giờ cứ chờ Nguyễn Tịch ra tay ám sát Tần Chiêu Vũ, ngồi mát ăn bát vàng là được. Dù thành công hay thất bại, ngươi cũng là người thắng lớn nhất."
Ta nằm phục dưới mái hiên, rõ ràng nghe Tô Khắc nói rành rọt từng câu từng chữ, nhưng trong đầu lại trì trệ không thể rút ra một kết luận nào.
Thì ra Tần Hoài Sơn từ trước đến nay đều biết thân phận của ta, thậm chí còn vui lòng thấy ta ra tay với Tần Chiêu Vũ. Chàng quanh co với ta, giả vờ vẻ ân ái, chính là để lợi dụng ta sao?
Trái tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, cơn đau quen thuộc đến tê dại. Ta không kìm được đưa tay ôm lấy ngực, từ trên nhảy xuống, đáp đất nhẹ nhàng, giẫm nát ánh trăng thành những mảnh tàn niệm loang lổ.
Chợt có một cảm giác giải thoát đầy tuyệt vọng, thế này cũng tốt, ít nhất khi ta ra tay cũng không cần cảm thấy mắc nợ nữa.