Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 11



12

Sau chuyện đó, tôi bắt đầu thực sự thấy... mình lạc lối.

Không biết chuyện mình đang làm — việc rút lui khỏi mối quan hệ với Cố Bắc Huyền — rốt cuộc là đúng hay sai.



Lúc ấy cũng gần tới mùa tốt nghiệp, mà ai từng trải qua rồi thì sẽ hiểu:

Tháng chia tay không chỉ dành cho bằng cấp, mà còn đặc biệt chuyên dụng cho các cặp đôi.

Chúng tôi, gần như ngày nào cũng cãi nhau.



Cuối cùng, sau một trận tranh cãi dữ dội hơn cả mọi lần trước đó,

tôi kiệt sức buông một câu: “Chia tay đi.”

Cố Bắc Huyền lúc đó sững người, nhìn tôi như không tin nổi.



Chàng trai từng là “cao lãnh học bá” của cả trường, đã từng cúi đầu, hạ mình chỉ để giữ tôi lại.

Chỉ để xin tôi, đừng rời bỏ anh ấy.

Nhưng lúc đó, đầu tôi là một mớ hỗn loạn.

Tôi còn không hiểu nổi lòng mình, thì sao có thể xử lý được tình cảm của cả hai.



Và rồi, tôi vẫn dứt khoát chia tay.

Lý do?

Tôi... bịa ra một cái.

Tôi nói:

“Tôi chê anh nghèo.”



Câu nói ấy rõ ràng đánh vào lòng tự trọng của anh ta một nhát không nhẹ.

Từ khoảnh khắc tôi nói ra, anh không hề mở miệng xin quay lại thêm một lần nào nữa.



Ngày hôm sau, tin tức truyền về:

Cố Bắc Huyền đã ra nước ngoài.

Và cũng chỉ sau ngày hôm đó, tôi phát hiện ra... mình đã có thai.







Đang miên man thì có người vỗ nhẹ lên vai tôi.



Tôi quay lại.

Người đàn ông trước mặt chính là người tôi đang đi xem mắt hôm nay nhìn tôi mỉm cười:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Cô Thẩm, có chuyện gì vậy? Tôi thấy cô đứng ngẩn người khá lâu.”



Tôi lập tức thu lại đống ký ức hỗn độn trong đầu, gượng cười xin lỗi:

“Xin lỗi anh. Tôi vừa nhớ ra còn chút việc gấp… Hôm khác chúng ta hẹn lại nhé. Thật sự xin lỗi.”



Anh ấy cũng rất lịch thiệp, chỉ mỉm cười nói:

“Không sao cả.”



Rồi anh bước tới, dang tay như thể mọi chuyện đều ổn:

“Nếu không ăn được với nhau một bữa, vậy cho tôi ôm một cái coi như lời chúc lành đi.”

“Chúc cô mọi điều tốt đẹp, cô Thẩm.”



Tôi cũng cười, lễ phép ôm nhẹ anh một cái.

Thực lòng mà nói, người này rất dễ chịu, tôi cũng không bài xích việc làm bạn.



“Anh cũng vậy,” tôi đáp.



Nói xong, tôi nhanh chóng rời khỏi nhà hàng, xuống hầm gửi xe, chỉ mong mau chóng rời khỏi chốn này.

Nhưng đúng lúc tay tôi vừa chạm vào cửa xe, cả người đã bị ai đó kéo mạnh lại, ép vào một lồng n.g.ự.c rất quen thuộc.

Còn chưa kịp phản ứng, giọng nói nghiến răng ken két đã vang lên sát bên tai:



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Thẩm Hân Hân, người đàn ông lúc nãy là ai?!”



Tôi: ....

Dù trong lòng đã đoán tám chín phần là anh ta, nhưng khi thực sự xác nhận là Cố Bắc Huyền, tôi vẫn hơi bất ngờ.



Theo phản xạ, tôi hỏi lại:

“Ủa? Không phải anh đang ăn với mẹ anh sao?”



“Hay thật đấy Thẩm Hân Hân.”

Giọng anh ta càng lúc càng kèn kẹt:

“Quả nhiên em nhìn thấy tôi rồi mà vẫn cố tình né tránh!”

“Em có cần thiết phải tránh tôi dữ vậy không? Tôi ăn thịt em chắc?!”



Tôi trầm mặc vài giây, rồi khẽ đẩy nhẹ anh ta ra, đáp tỉnh bơ:

“Anh nghĩ nhiều rồi. Tôi chỉ chợt nhớ ra có chuyện gấp thôi.” 

ĐóngSửa


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com