Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 12



13

Ánh mắt Cố Bắc Huyền dán chặt lên người tôi, nhìn tôi từ trên xuống dưới như muốn nhìn xuyên cả xương tủy.

Một lúc sau, anh ta bật cười khẩy:

“Gì đây, ông già kia chán em rồi hả? Giờ đi tìm ‘bến mới’ à?”



Tôi vừa mới lục tung lại chuyện cũ trong đầu, tâm trạng còn chưa ổn định.

Vậy mà giờ lại bị đ.â.m thêm một nhát chua lét, tôi không nhịn được mà phản pháo:



“Ừ đấy! Già quá nên thôi! Giờ tôi thích thử phiên bản trẻ hơn.”



“Thẩm Hân Hân, em..…!” – Cố Bắc Huyền nghẹn họng.

Anh ta giận đến mức không nói nên lời, mắt đỏ ngầu, như thể muốn nhào tới ăn tươi nuốt sống tôi luôn vậy.



Tôi cũng chẳng yếu thế gì, trừng mắt đáp trả.

Bỗng nhiên, ánh mắt anh ta lóe lên tia dữ dội.

Chưa kịp phản ứng, cằm tôi đã bị anh ta giữ chặt, rồi.... anh ta hôn tôi.



Không phải nụ hôn dịu dàng kiểu thanh xuân, mà là một kiểu... hôn đầy oán giận và trút bỏ.



Tôi vùng vẫy, cố đẩy ra, mãi đến khi trong miệng bắt đầu có vị tanh của máu, anh ta mới buông tôi ra.

Tôi vừa định mắng, chưa kịp mở miệng, anh ta lại ôm chặt tôi vào lòng.

Cánh tay anh siết chặt đến mức tôi cảm giác xương sườn cũng đang bị ép lại.

Đầu anh vùi sát vào cổ tôi, giọng khàn đặc, gay gắt:



“Thẩm Hân Hân, em đừng hòng tìm người khác. Tôi cũng có thể lo cho em! Bây giờ tôi không nghèo nữa!”

“Tôi không hề ngại chuyện em có con! Tôi rất thích Thẩm Lăng! Tôi muốn làm ba của thằng bé!”

“Nếu em nhất định muốn tìm người khác... vậy nhìn lại tôi đi! Tôi kém chỗ nào?!”



Đến cuối câu, giọng anh ta nghèn nghẹn, gần như mang theo tiếng nức nhỏ.

Lòng tôi run lên.

Cái vỏ bọc lý trí kiên cố mà tôi dựng suốt bốn năm, lúc này vỡ ra một khe nứt rất nhỏ.

Cảm giác cay xè len lên mũi, tôi khẽ cắn môi để nén xuống.



Nhưng giữa chúng tôi, có quá nhiều hiểu lầm, quá nhiều thời gian đã trôi qua.

Dù tôi muốn nói ra thì cũng chẳng biết mình còn tư cách không.

Tôi hít một hơi, giọng khẽ:

“Cố Bắc Huyền, tôi đã không còn yêu anh nữa. Anh cũng nên buông tay rồi.”



Cánh tay anh càng siết chặt hơn, rồi đột nhiên gào lên:



“Tôi không buông!”

“Người chủ động theo đuổi tôi là em, người nói chia tay cũng là em!”

“Em muốn tôi đi du học, tôi đã đi!

Em chê tôi nghèo, tôi cắm đầu kiếm tiền, giờ có thể cho em tất cả những gì em muốn!”



“Em tưởng tôi không biết sao?

Lúc đó chia tay là vì mẹ tôi đến tìm em, đúng không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Em căn bản không hề muốn rời bỏ tôi!”



Tôi choáng váng.

Trái tim như bị ai đó đột nhiên bóp mạnh một cái, không kịp phòng bị.

Tôi lắp bắp:

“Anh.... anh biết mẹ anh đã đến tìm tôi?”



Cố Bắc Huyền buông tôi ra.

Ánh mắt anh sâu hút, cảm xúc mãnh liệt như muốn dìm tôi trong đó.



“Sau khi anh đi được khoảng một năm, anh mới biết.”

Anh như đang phải lấy hết can đảm, ngập ngừng một chút rồi nói:

“Mẹ anh mắc bệnh tâm lý nghiêm trọng.”



Tôi ngẩn ra.

Thật ra cũng không quá bất ngờ.



“Chắc em cũng cảm nhận được phần nào rồi.

Từ sau khi ba anh mất, bà bắt đầu trở nên thất thường, dễ nổi nóng, hay kiểm soát.”

“Ban đầu còn nhẹ, càng về sau càng nghiêm trọng, nhất là lúc anh dần có chính kiến.”



“Mãi đến năm anh đi du học được một năm, một ngày bà đột nhiên cởi hết đồ chạy quanh khu nhà, hàng xóm gọi cảnh sát.

Lúc đó, anh mới thật sự nhận ra tình trạng của bà đã không thể tự kiểm soát nữa.”



Anh khẽ thở dài.

Tôi cứng đờ, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào.



“Sau đó anh về nước một lần, lo cho bà nhập viện điều trị.

Cũng từ khi đó, anh mới nghe được từ mấy câu lẩm bẩm của bà, biết được mọi chuyện năm xưa.”



Ánh mắt anh đượm buồn, từng chữ đều đập thẳng vào tim tôi:



“Em có thể cười anh cũng được.

Năm đó chia tay em là khoảng thời gian tăm tối nhất đời anh.”



“Anh không còn chút hứng thú gì với thế giới.

Anh cứ nghĩ mãi: có phải anh chưa đủ tốt, chưa đủ cố gắng nên em mới nhẫn tâm bỏ anh như vậy?”



“Rồi đến khi biết được sự thật, anh lại không dám tìm em nữa.”

“Vì khi nhìn thấy mẹ phát bệnh, anh bắt đầu hiểu, vì sao em chọn cách im lặng.”



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Anh cười nhẹ, nụ cười nhợt nhạt nhưng khiến tim tôi thắt lại.



“Anh khi đó quá trẻ, quá ngốc, lại quá tự cao.

Giờ anh biết mình sai rồi, Hân Hân…”



“Em có thể đừng rời xa anh thêm lần nào nữa không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com