Nhờ sự ác độc của hắn ta làm nền, quá trình Cố Niệm Bắc hắc hóa trong tuyệt cảnh càng trở nên thú vị. Về sau, hắn còn ác hơn cả hắn ta.
Tôi xuyên tới không sớm cũng không muộn, vừa lúc Cố Niệm Bắc đang bị giam lỏng.
Khi đó, Cố Cảnh An đã nắm trọn tập đoàn Bắc Phương trong tay, đang cướp đoạt vị hôn thê của Cố Niệm Bắc.
Tôi liếc nhìn ngón tay thon dài của Cố Niệm Bắc, đang siết chặt cuốn sổ đến mức các khớp trắng bệch, trong lòng đã ngầm hiểu.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Cố Niệm Bắc hiện tại, e là tiến độ hắc hóa còn chưa tới 50%.
Vừa nghĩ vậy, ngón tay hắn trong tầm mắt đã nhúc nhích.
Cố Niệm Bắc giật lấy cây bút trong tay tôi, ngừng lại hai giây rồi mới viết xuống: “Đi ra ngoài.”
Hắn không nói “cút” nữa.
【Ký chủ, không ngờ lại có tác dụng thật kìa! 】
Tôi không để tâm tới giọng điệu vui sướng của hệ thống, chỉ rưng rưng nước mắt, cắn môi nhận lại cuốn sổ.
“Thật xin lỗi.”
Viết xong ba chữ, tôi lại liếc Cố Niệm Bắc với ánh mắt tủi thân, sau đó xoay người vờ như muốn rời đi.
【Hệ thống, tạo vài vết roi trên đùi tôi, là loại vết thương do bỏng nước nóng rồi nứt ra, chảy máu. 】
【Hả? 】
Hệ thống thoáng sững người nhưng vẫn nhanh chóng làm theo: 【Xong rồi. 】
Tôi vừa bước đi được một bước, liền nghe tiếng thông báo của nó. Tôi làm bộ như không chịu nổi cơn đau, hơi cúi lưng xuống.
【Để m.á.u chảy rớt xuống đất.】
Nói xong, tôi liếc thấy vệt m.á.u từ đùi chảy dọc xuống, cuối cùng rơi lộp bộp trên sàn, hệt như nước rò từ ống thoát.
Có hơi khoa trương quá không nhỉ?
Mi tâm tôi giật giật mấy cái, chợt nghe phía sau vang lên giọng nói vội vã của Cố Niệm Bắc: “Chờ đã.”
Tôi vẫn tiếp tục nhấc chân còn lại, rõ ràng bày ra tư thế chật vật: “Tôi rất đau nhưng vẫn cố nhịn, chỉ là không nhịn nổi nữa.”
Cố Niệm Bắc rốt cuộc phản ứng lại, nhớ ra tôi là “người điếc”. Hắn đẩy xe lăn tới trước mặt tôi.
“Chân cô…”
Nhớ tôi không nghe thấy, hắn bực dọc giật lấy cuốn sổ tay: “Chân cô bị sao vậy?”
Rồi lại hỏi: “Biết ngôn ngữ người câm điếc không?”
Nước mắt vẫn ngậm trong mắt, tôi bắt đầu dùng thủ ngữ: “Trên đùi có vết thương, vừa bị nước nóng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi cẩn thận liếc mu bàn tay đỏ ửng của hắn, rồi ngừng lại.
Cố Niệm Bắc nghĩ tới ly trà ban nãy, sắc mặt đen hơn cả đám mây ngoài kia.
Hắn chỉ tay về phía sofa, ra hiệu: “Ngồi xuống đó.”
Sau đó, hắn đẩy xe lăn tới điện thoại bàn bên giường, bấm số: “Gọi bác sĩ lên đây.”
“Chậc chậc, bản thân thành ra thế này mà còn biết áy náy. Bảo sao giai đoạn đầu hắn bị đám độc giả coi thành Nam Bồ Tát, bị em trai lừa thảm đến vậy.”
Tôi nhìn động tác của Cố Niệm Bắc, ngoài mặt vẫn giả vờ đáng thương nhưng trong lòng không nhịn được cảm thán với hệ thống.
Hệ thống: “Đó là vì hắn bây giờ còn chưa hắc hóa hoàn toàn, tương lai hắn chính là Satan…”
Satan tương lai gọi điện xong lại đẩy xe lăn tới trước mặt tôi.
Hắn mím môi, im lặng không nói, chỉ nhíu mày nhìn tôi chằm chằm, như đang suy nghĩ nên xử lý tôi thế nào.
Tiên hạ thủ vi cường, tôi lên tiếng trước: “Tôi liều mạng mới trốn tới được đây, cuối cùng xỉu trước cổng biệt thự. Là quản gia đã cứu tôi.”
“Quản gia để tôi lên tầng chăm sóc anh, nói chỉ cần tôi chăm sóc anh cẩn thận là có thể ở lại đây.”
Mỗi người hầu được cử đến chăm sóc Cố Niệm Bắc đều không trụ nổi quá hai ngày đã bị hắn đuổi đi. Quản gia vớt được người xỉu ngoài cửa vào cũng không có gì lạ.
“Cầu xin anh, đừng đuổi tôi đi được không? Tôi không muốn bị bắt về đâu…”
Tôi cố tình chỉ nói nửa câu, quả nhiên đã khơi gợi được sự hiếu kỳ của Cố Niệm Bắc: “Cô trốn từ đâu tới?”
“Tôi cũng không biết nữa. Đó là một căn phòng đỏ, rất nhiều phụ nữ bị nhốt bên trong, mỗi ngày đều có người đàn ông đến bắt người đi.”
“Những người phụ nữ bị bắt đi có người không bao giờ quay lại. Mà những ai trở về thì áo quần đều tả tơi…”
Sắc mặt Cố Niệm Bắc đột nhiên sa sầm. Tôi biết mình đã thành công khiến hắn hiểu lầm.
“Vì tôi không nghe thấy gì, cũng không biết kêu cứu, nên bọn họ cũng không canh tôi kỹ…”
Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt hoảng sợ. Mãi đến khi Cố Niệm Bắc hỏi: “Thương tích của cô…”
“Trước khi bị đưa tới căn phòng đỏ đó, cha nuôi tôi đã luôn hành hạ tôi…”
Cố Niệm Bắc còn chưa kịp lên tiếng, hệ thống đã vội lên tiếng: 【Ký chủ, cô bịa thế có hơi quá đáng không đấy? 】
【Mặc kệ, buff max luôn. 】
Mất đi chỉ là mấy cái thẻ tích điểm vá cốt truyện, còn thứ Cố Niệm Bắc mất đâu chỉ là đôi chân!
Tôi còn có thể khiến mình thảm hơn nữa!
…
Cố Niệm An đúng là đồ thần kinh. Hắn ta nhốt Cố Niệm Bắc trong biệt thự Cố gia, nhưng mấy thứ cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày vẫn được cung cấp đầy đủ – ăn uống, bác sĩ, người hầu… không thiếu thứ gì.
Bác sĩ lên kiểm tra chân cho tôi. Khi ống quần được vén lên để lộ những vết thương dữ tợn, Cố Niệm Bắc không đành lòng nhìn lâu, chỉ quay đi.