【Ký chủ, Cố Niệm Bắc đã canh chừng cô suốt hai ngày hai đêm】, hệ thống khẽ oán giận, 【Biệt thự chỉ có một bác sĩ, hắn để bác sĩ khám cho cô trước, còn mình thì mặc kệ. Hắn hít nhiều khói lắm, đoán chừng sẽ viêm phổi mất thôi…】
Tôi bực mình: 【Rốt cuộc tôi là ký chủ của ngươi, hay hắn là ký chủ của ngươi? 】
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Hệ thống lỡ miệng: 【Cô là lão đại của tổ Koukou, còn nguy hiểm hơn Cố Niệm Bắc nhiều…】
【Vậy thì ngươi cũng biết, tôi đã xử lý không dưới 10 hệ thống rồi. 】
Hệ thống lập tức câm nín, chuồn mất.
Tôi đưa tay lên định day thái dương, cố nén cơn bực bội vô cớ. Nhưng còn chưa kịp chạm trán, cổ tay đã bị giữ lại.
Cố Niệm Bắc nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm. Trong đôi đồng tử ấy thoáng lóe lên tia tàn bạo: “Rồi sẽ ổn thôi.”
Hắn buông tay tôi ra, dùng thủ ngữ kiên định nói: “Tôi sẽ tìm người chữa vết thương cho cô, sẽ không để lại sẹo.”
Lúc này tôi mới nhận ra nửa bên đầu trái đã được băng bó kín mít – xem ra cú đèn rơi đó rất đúng chỗ.
“Không sao đâu, mặt tôi chẳng sao cả.”
Tôi mỉm cười dịu dàng: “Anh không sao là tốt rồi.”
Cố Niệm Bắc hơi sững sờ, mím chặt môi: “Tôi không định đuổi cô đi, cô… không cần làm vậy.”
“Tôi không làm vậy để được ở lại.”
Tôi nhìn vào mắt hắn, giọng thành khẩn và chân thật: “Tôi chỉ vì anh mà đến.”
Thủ ngữ chấm dứt ở đó, nhưng tôi vẫn mỉm cười thật tươi, giơ tay làm dấu trái tim thật to với hắn.
Đồng tử hắn co rút, nhưng ngay sau đó, hắn lặng lẽ quay đầu đi.
Chỉ có bàn tay đặt trên đùi là nắm chặt lại.
…
Một trận hỏa hoạn đã khiến mối quan hệ giữa tôi và Cố Niệm Bắc nhanh chóng trở nên thân thiết.
Vì phòng của hắn đã cháy rụi, hắn được chuyển sang phòng ngủ gần cầu thang tầng hai.
Không có máy tính, không có điện thoại, không có TV, mỗi ngày Cố Niệm Bắc chỉ lặng lẽ rèn luyện phần thân trên, kiên trì tập luyện để hồi phục đôi chân của mình.
Ban đầu, hắn không muốn để tôi nhìn thấy, nhưng dưới sự kiên trì của tôi, cuối cùng hắn cũng chấp nhận để tôi giúp.
Chỉ là, khi tôi xoa bóp chân cho hắn, rõ ràng chân hắn hẳn phải không còn tri giác, vậy mà hắn cứ cắn môi, mắt đỏ lên, không dám nhìn tôi.
Tôi thấy buồn cười, bàn tay đè lên bắp đùi hắn, trêu ghẹo: “Thiếu gia, thế này có cảm giác không?”
Cố Niệm Bắc cắn môi càng chặt, lắc đầu.
Tôi lại xoa vuốt lên xuống, lúc mạnh lúc nhẹ: “Thế còn thế này?”
Cố Niệm Bắc như nghẹn thở, cúi đầu, cắn răng gọi khẽ: “Tô Di!”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi đầy đủ tên tôi kể từ sau khi tôi nói ra tên mình.
Đáng tiếc, tôi vẫn giả vờ điếc, tay không dừng lại chút nào, tiếp tục xoa lên đùi hắn: “Vậy… còn chỗ này thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay lúc tay tôi sắp chạm tới nơi không nên chạm, Cố Niệm Bắc vội nắm tay tôi lại, nhẹ nhàng đẩy ra:
“Cho dù tôi không còn cảm giác, tôi vẫn nhìn thấy!”
Tôi ngơ ngác chớp mắt, bộ dáng vô tội khiến cơn giận của hắn biến mất, chỉ còn lại vẻ bối rối ngượng ngùng. Hắn quay đầu đi, giọng khàn khàn: “Hơn nữa… tôi…”
A… thì ra vẫn còn một số chỗ có cảm giác.
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi tai đã đỏ ửng của hắn, cười trộm trong lòng. Cố Niệm Bắc im lặng một lúc lâu mới chậm rãi dùng thủ ngữ:
“Không cần mát xa nữa, cô đi nghỉ đi.”
Tôi biết điều, ngoan ngoãn kéo ghế ngồi cạnh hắn, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cố Niệm Bắc thỉnh thoảng lại len lén nhìn tôi, ánh mắt phức tạp khó đoán, vừa âm trầm u ám, vừa xoắn xuýt bối rối.
Lần nữa khi ánh mắt xoắn xuýt ấy rơi vào tôi, tôi bỗng nghiêng đầu, đón thẳng ánh nhìn của hắn.
Khoảnh khắc hắn sững người, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu tôi: 【Ký chủ, giá trị công lược 50! 】
…
Thực ra, việc giữ tôi lại vốn là chuyện rất nguy hiểm.
Trong biệt thự đều là người của Cố Niệm An, chỉ có người hầu thân cận của Cố Niệm Bắc là tìm bên ngoài. Giống như trò chơi mèo vờn chuột, Cố Niệm An không ngừng tung mồi. Nếu Cố Niệm Bắc có biểu hiện khác thường với ai, hắn ta chắc chắn sẽ để ý.
Vì thế, cứ hai ngày, Cố Niệm Bắc lại đuổi một cô hầu gái đi, không muốn bất cứ ai bị liên lụy.
Có lẽ cũng chính vì vậy, hắn mới để một cô hầu gái khác ở lại, để che giấu sự tồn tại của tôi.
Dĩ nhiên, tôi sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để công lược Cố Niệm Bắc.
Mỗi lần người hầu kia bước vào, tôi liền dùng ánh mắt cún con đáng thương nhìn hắn, im lặng lên án:
“Anh có tôi hầu hạ còn chưa đủ hay sao?”
Cố Niệm Bắc không chịu nổi ánh mắt ấy của tôi.
Đặc biệt là sau khi băng gạc trên mặt tôi được tháo ra, mỗi lần nhìn thấy vết sẹo dữ tợn kia, trong mắt hắn lại thoáng qua nét đau lòng.