Tôi như hồ ly đạt được mục đích, mặt kề sát hắn, cười cong cả mi mắt.
Rõ ràng hắn đã thổi cho tôi mấy lần rồi, nhưng lần nào đến gần, hắn cũng nín thở, tai đỏ bừng.
Tất cả chuẩn bị của tôi, chỉ vì một lần thổi dịu dàng ấy.
Ngay khoảnh khắc đôi môi hắn khẽ hé, tôi giả vờ lảo đảo, mặt nhào tới người hắn.
Xúc cảm mát lạnh phả lên mặt, con ngươi Cố Niệm Bắc bỗng trợn to.
Sắc đỏ đồng thời lan khắp mặt chúng tôi – chỉ có điều, hắn đỏ thật, còn tôi chỉ giả vờ.
Tôi giả bộ hoảng hốt, muốn vịn chân hắn đứng dậy. Ai ngờ, Cố Niệm Bắc hốt hoảng lùi xe lăn ra sau.
Tay tôi với hụt.
Cố Niệm Bắc sợ hãi, vội đưa tay giữ lấy tôi.
Một người ngửa đầu, một người cúi đầu.
Một nụ hôn không nằm trong kế hoạch xuất hiện.
Trong khoảnh khắc ấy, hơi thở tôi như ngừng lại.
【Ký chủ, tin tốt, giá trị công lược đạt 70! 】
Hệ thống hấp tấp nhảy ra:
【Tin xấu, em trai hắn, Cố Niệm An tới rồi. 】
Trong cốt truyện gốc, sau khi Cố Niệm An đính hôn với vị hôn thê vốn dành cho Cố Niệm Bắc, hắn ta đã lên kế hoạch cho trận hỏa hoạn ấy.
Nửa tháng sau vụ cháy, hắn ta dẫn vị hôn thê về Cố gia, ánh mắt trịch thượng nhìn xuống Cố Niệm Bắc, người đang nằm trên giường với thân thể bị băng bó như xác ướp.
“Anh trai, em sắp kết hôn rồi, anh không chúc mừng em sao?”
Gương mặt bị bỏng của Cố Niệm Bắc được quấn kín mít, hoàn toàn không thể cất lời.
Cố Niệm An hôn vị hôn thê của mình ngay trước mắt hắn, cười đầy ác ý: “Anh trai, người phụ nữ của anh thật ngon miệng.”
Nhưng vì có sự can thiệp của tôi, lúc Cố Niệm An dẫn vị hôn thê đến, hắn lại thấy Cố Niệm Bắc lành lặn, không chút tổn hại, đang ngồi trên xe lăn.
Tôi đã sớm lùi về phía bàn trà, âm thầm quan sát Cố Niệm An vài lần.
Hắn ta có ngoại hình giống Cố Niệm Bắc tới bảy phần, đều mang dáng mắt phượng dài xếch, nhưng khí chất thì không hề thanh lãnh như hắn, ngược lại lại toát lên vẻ tà khí yêu dã.
Người phụ nữ đi bên cạnh hắn ta tên Tiêu Nhu, vẻ ngoài ngoan hiền dịu dàng, đáng tiếc lại phảng phất nét u ám, như thể chỉ còn là cái xác không hồn.
Cô ấy vốn là thiên kim Tiêu gia, chỉ vì là đối tượng liên hôn của Cố Niệm Bắc nên bị liên lụy.
Cố Niệm An đã phá hủy sản nghiệp Tiêu gia, lấy mạng sống cha mẹ cô ấy ra uy hiếp, ép buộc cô ấy phải đính hôn với mình.
Trong mắt Cố Niệm An, cô ấy chỉ là công cụ để sỉ nhục Cố Niệm Bắc. Không lâu sau, cô ấy sẽ bị hành hạ đến chết, trở thành cọng rơm cuối cùng đè nát Cố Niệm Bắc.
“Anh trai, em sắp kết hôn rồi, anh không chúc mừng em sao?”
Cố Niệm An nắm tay Tiêu Nhu bước tới trước mặt Cố Niệm Bắc, lặp lại nguyên vẹn lời thoại năm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên mặt Cố Niệm Bắc vẫn còn vết ửng đỏ chưa tan, nhưng ánh mắt hắn chỉ lạnh lùng quét qua bọn họ, không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: “Chúc mừng.”
Cố Niệm An nheo mắt, đột nhiên ôm eo Tiêu Nhu, vùi đầu vào hõm cổ cô ấy.
Cơ thể Tiêu Nhu cứng đờ, thậm chí không dám phản kháng, nét mặt vô cảm mặc kệ hắn ta cắn lên cổ mình trước mặt người khác.
Cố Niệm An cố tình vừa thở gấp vừa nói: “Anh trai, người phụ nữ của anh thật ngon miệng.”
Cố Niệm Bắc khẽ xùy một tiếng: “Chỉ là người phụ nữ tôi không cần mà thôi.”
Cố Niệm An khựng lại, sắc mặt tối sầm, ngẩng phắt đầu lên.
Hắn ta chưa từng thích Tiêu Nhu, thứ hắn ta muốn chỉ là đoạt lấy mọi thứ từng thuộc về Cố Niệm Bắc.
Cố Niệm Bắc cũng không thích Tiêu Nhu, hai người họ vốn chỉ là sự liên hôn thương nghiệp. Hôn sự vừa định chưa đầy một tháng thì Cố gia đã gặp nạn, họ thậm chí chỉ mới gặp mặt nhau mấy lần.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Nhưng Cố Niệm Bắc nói thế chỉ để bảo vệ Tiêu Nhu.
Hắn càng tỏ ra không quan tâm cô ấy, Cố Niệm An càng chẳng có hứng thú.
Đáng tiếc, Cố Niệm An không ngu. Sắc mặt hắn ta thay đổi mấy lần, cuối cùng vẫn nở nụ cười.
“À… Vậy chắc anh sẽ không ngại để em mượn chỗ này một lát chứ?”
Hắn ta cười khẩy, bàn tay từ eo Tiêu Nhu trượt lên, cuối cùng dừng lại ngay trên khóa kéo váy cô ấy.
Tiêu Nhu vốn vẫn vô cảm, đến lúc này mới hoảng sợ, run rẩy nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn ta.
“Đừng.” Giọng cô ấy lạc đi, đầy nhục nhã: “Cầu xin anh, không thể ở đây.”
Cố Niệm An vẫn giữ vẻ thản nhiên, còn nhìn Cố Niệm Bắc bằng ánh mắt châm chọc: “Cầu tôi vô ích, cô nên cầu xin anh trai tôi thì hơn.”
Hắn ta rõ ràng đang thăm dò Cố Niệm Bắc, nhưng chuyện diễn trò ngay tại đây hoàn toàn là việc hắn ta có thể làm.
Tiêu Nhu ngẩng đầu lên, kìm nước mắt cầu khẩn: “Cố… Cố tiên sinh, xin anh…”
Với Cố Niệm Bắc, đây gần như là một câu hỏi không có đáp án. Dù mở miệng đáp lời hay im lặng đều không ổn.
Cố Niệm An đầy hứng thú nhìn hắn, như đang thưởng thức con thú trong lồng giãy giụa cầu sinh.
Ngón tay Cố Niệm Bắc khẽ run lên bên người, hắn đang định mở miệng.
Đúng lúc đó, tôi bước nhẹ vào tầm mắt mọi người, giống như hoàn toàn không biết gì, thong thả đặt từng ly trà trước mặt bọn họ.
Bầu không khí căng thẳng lập tức vỡ tan. Tôi đặt ly trà cuối cùng trước mặt Cố Niệm Bắc, mỉm cười với hắn, nụ cười vừa ngoan ngoãn vừa thân mật.
Cố Niệm Bắc, kẻ vốn luôn lạnh lùng không đổi sắc, đột nhiên thay đổi nét mặt. Hắn vươn tay định nắm lấy cổ tay tôi.
Nhưng một bàn tay còn nhanh hơn hắn đã chặn lại.
Bàn tay của Cố Niệm An, vừa còn ôm eo Tiêu Nhu, giờ đã siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi mạnh đến mức tôi suýt ngã nhào.
Tôi hoảng hốt quay đầu, bắt gặp ánh mắt Cố Niệm An – hệt như vừa tìm thấy con mồi mới, trong đôi mắt đen láy lóe lên sự hưng phấn trần trụi.
Hắn ta l.i.ế.m môi, thấp giọng: “Chính là cô, người đã cứu anh trai tôi?”