Tay Cố Niệm Bắc cũng túm lấy tôi, lần đầu tiên hắn dùng sức mạnh đến vậy, kéo tôi ra sau lưng hắn.
Hắn không nên, không nên để lộ ý muốn bảo vệ tôi ngay trước mặt Cố Niệm An.
Nhưng đáng tiếc, khoảnh khắc tôi mỉm cười với hắn, chính tôi đã để lộ sơ hở cho hắn.
【Ký chủ, vừa rồi có phải cô cố ý không? 】
Tôi hoảng hốt, trốn ra sau lưng Cố Niệm Bắc, tay bám chặt lấy vai hắn, vẻ mặt tỏ ra sợ hãi.
Cơ thể Cố Niệm Bắc thoáng cứng đờ, nhưng hắn hiểu bây giờ có trốn tránh cũng vô ích, đành mặc kệ để tôi muốn làm gì thì làm.
【Đúng vậy. Giá trị công lược đã đạt hơn một nửa, nhưng nếu Cố Niệm Bắc không phá bỏ phòng bị trong lòng, không chịu thừa nhận vị trí của tôi, thì việc công lược tiếp theo sẽ chẳng dễ dàng. 】
Tôi trả lời hệ thống trong đầu: 【Tôi cần mượn tay Cố Niệm An để kích thích hắn. 】
Hệ thống có dự cảm chẳng lành: 【Cô định kích thích kiểu gì? 】
【Tôi cứ làm như vậy thôi. 】
Thứ gì thuộc về Cố Niệm Bắc, Cố Niệm An nhất định sẽ tìm cách cướp lấy.
Còn một thứ khi đã trở thành của mình, bình thường có thể chẳng để tâm, nhưng một khi có người tranh giành, dù nó có vô nghĩa cũng sẽ trở nên quan trọng.
Cố Niệm An không phải kẻ lỗ mãng. Ngược lại, hắn là kẻ săn mồi thích thú với quá trình săn đuổi.
Vì vậy, sau khi nhận ra quan hệ bất thường giữa tôi và Cố Niệm Bắc, hắn không vội hành động ngay lập tức.
“A, thì ra là một đứa tàn phế.”
Cố Niệm An nhếch môi cười, rồi đổi chủ đề: “Anh trai, hiếm khi em đến đây, anh có muốn chơi với em một trò không?”
“Chơi trò đá bóng mà cha thích nhất hồi trước, được chứ?”
Muốn ép Cố Niệm Bắc đá bóng ư? Đúng là lòng dạ hiểm độc.
Không đợi Cố Niệm Bắc phản ứng, Cố Niệm An đã đứng dậy, nhìn tôi nói: “Đồ tàn phế, đẩy anh trai tôi ra sân sau.”
Thấy tôi không nhúc nhích, hắn sững lại, rồi phá lên cười.
“A, quên mất, cô không nghe thấy ~”
Vừa bước tới, chưa kịp chạm vào tôi, Cố Niệm Bắc đã siết c.h.ặ.t t.a.y tôi.
Hắn ra hiệu: “Đẩy tôi xuống lầu, đi sân sau.”
Tôi gật đầu, đẩy hắn đi, chẳng thèm liếc Cố Niệm An lấy một lần.
Biệt thự có thang máy, nhưng từ lúc Cố Niệm An tới, nó luôn trong trạng thái ngừng hoạt động.
Chúng tôi đi tới bãi cỏ rộng hơn trăm mét vuông ở sân sau, bóng đá đã được chuẩn bị từ trước.
“Cứ làm thủ môn đi. Anh một quả, tôi một quả, thay phiên giữ gôn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cố Niệm An chỉ vào tôi và Tiêu Nhu: “Hai người đứng cạnh khung thành nhặt bóng.”
Tôi và Tiêu Nhu mỗi người một bên khung thành, xe lăn của Cố Niệm Bắc bị đẩy tới trước khung thành.
Cách chỉ vài mét, Cố Niệm An giẫm bóng, híp mắt nhìn chằm chằm Cố Niệm Bắc.
Ai cũng thấy rõ, hắn muốn cố tình ngược đãi.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Khoảng cách gần như thế, chỉ cần đá trúng là Cố Niệm Bắc cùng xe lăn ngã xuống – chuyện nhỏ. Nhưng người chắc chắn sẽ bị nội thương.
Tôi siết chặt tay, vẻ mặt lo lắng, ánh mắt bám chặt bóng lưng Cố Niệm Bắc, gắng hết sức để Cố Niệm An có thể nhìn thấy.
Mải mê diễn kịch, tôi bỗng nhận ra bóng dưới chân Cố Niệm An đã được đá ra – và nó bay thẳng về phía tôi.
Cố Niệm Bắc vội quay lại, điều khiển xe lăn lao về phía tôi.
Nhưng quả bóng đã lướt qua hắn, chỉ trong nháy mắt, đã bay thẳng tới trước mặt tôi.
Tôi phản xạ giơ nắm đ.ấ.m lên.
Một giây sau, quả bóng chạm vào tay tôi, rồi bay ngược lại với tốc độ mắt thường không thể bắt kịp.
Nó hóa thành một chấm đen vút qua bầu trời, như một ngôi sao băng băng ngang chân trời.
Không gian xung quanh bỗng nhiên lặng ngắt. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi.
Trái tim tôi nện mạnh một nhịp.
Bại lộ rồi.
…
Tôi không ngờ có một ngày bản thân lại bại lộ chỉ vì giá trị vũ lực quá cao.
Tổ Koukou của tôi vốn dĩ toàn làm mấy chuyện “hủy diệt thế giới”.
Chúng tôi rong ruổi trong các ác vực vũ trụ đầy tà ác, quỷ quyệt, đẫm máu, tàn bạo… chỉ cần lơ là một chút là sẽ bỏ mạng.
Nên cơ bắp của tôi đã khắc sâu phản xạ bản năng khi gặp nguy hiểm. Chính phản ứng này đã cứu tôi khỏi vô số tình huống nguy hiểm.
Nhưng ở thế giới mong manh như khu nghỉ dưỡng này, dù giá trị vũ lực đã bị suy yếu 9999+, vẫn không phải thứ mà người bình thường có thể chấp nhận.
Hệ thống run rẩy trong đầu tôi: 【Ký, ký chủ… gãy xương một chút, có tác dụng không? 】
Mọi chuyện dường như kéo dài rất lâu, nhưng thật ra chỉ là một chớp mắt.
Tôi không để ý tới hệ thống, chỉ vờ hoảng loạn giấu tay ra sau lưng, ngước mắt nhìn hắn bằng ánh mắt vừa bối rối vừa chờ mong.
Cố Niệm Bắc mím môi nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm chẳng đoán được hắn đang nghĩ gì.
Tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên trong sân. Cố Niệm An, tên điên đó, vừa vỗ tay vừa cười phá lên:
“Hay lắm, hay lắm.”
Hắn liếc nhìn tôi, rồi lại quay sang Cố Niệm Bắc: “Anh trai, đồ tàn phế nhà anh giỏi như vậy, anh biết không?”