Nhưng khi tôi ngước nhìn, lại chẳng thấy ai đứng đó. Tôi sững người.
【Ký chủ, Cố Niệm Bắc đã lăn xuống cầu thang bất tỉnh rồi! 】
Tôi cúi đầu, khẽ cong môi cười, mặc kệ đám vệ sĩ thô bạo kéo tôi ra khỏi Cố gia.
Tốt lắm.
Cố Niệm Bắc sẽ vì cơn giận nhất thời mà hối hận suốt đời, vì đã không ngăn tôi rời đi ban nãy.
…
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
“Đồ tàn phế, cô nói đi, anh trai tôi biến đâu rồi?”
Bị đưa đến trước mặt Cố Niệm An đã ba ngày, hắn ta bóp chặt cổ tôi, gằn giọng hỏi.
Tôi trợn trắng mắt. Mẹ kiếp, đồ thiểu năng, người câm điếc mà hắn ta còn mở miệng hỏi han!
Thấy tôi trợn mắt, hắn ta không giận mà bật cười, chỉ là nụ cười đó lạnh lẽo vô cảm.
“Cô tưởng tôi ngu ngốc như anh trai tôi, sẽ tin cô sao?”
Không tin thì hỏi làm gì? Tôi chỉ thầm mắng trong lòng.
Hôm đó, giữa lúc hỗn loạn, tên nội ứng đã đưa Cố Niệm Bắc trốn khỏi Cố gia bằng đường hầm bí mật, từ đó bặt vô âm tín.
Cố gia là tập đoàn công nghệ hàng đầu thế giới, còn Cố Niệm Bắc sở hữu kỹ thuật máy tính siêu việt.
Trong nguyên tác, sau khi hắc hóa, hắn đã dựa vào tài năng của mình, tập hợp một đám tay chân trên Dark Web, khiến cả thế giới rơi vào hỗn loạn.
Mật danh của hắn là “Satan”.
Chỉ cần một chiếc máy tính, hắn có thể triệu hồi cả ngàn vạn quân.
Cố Niệm An rất sợ Cố Niệm Bắc.
Hắn ta sớm đã tung tin tôi bị giam ở một biệt thự trên núi, chỉ đợi Cố Niệm Bắc tự chui đầu vào rọ.
Tính ra thì ba ngày cũng đủ để Cố Niệm Bắc liên lạc với “Trung thần của Cố gia” và tìm ra tin tức của tôi.
Chỉ là hệ thống vẫn chưa có động tĩnh gì. Những quân cờ dự phòng của tôi vẫn chưa phát huy tác dụng. Tôi lo tình hình thay đổi nên vẫn nhẫn nhịn, chưa g.i.ế.c Cố Niệm An.
“Chậc, vết sẹo trên mặt cô xấu thật, để tôi khoét nó đi.”
Cố Niệm An rút một con d.a.o găm, mũi d.a.o lướt trên vết sẹo của tôi rồi ấn mạnh xuống. Một giọt m.á.u lập tức lăn dài.
Mặt tôi vẫn không chút biểu cảm, làm Cố Niệm An hơi cau mày: “Không đau à?”
Đừng nói đến việc hệ thống đã cho tôi khả năng miễn nhiễm với đau đớn, chỉ riêng tôi là người của tổ Koukou, chút thương tích này chẳng khác gì muỗi đốt.
Ngay lúc đó, hệ thống bỗng ré lên chói tai:
【Giá trị công lược đã đạt 99! 】
Quân cờ dự phòng của tôi đã phát huy tác dụng.
Tôi dứt khoát bùng nổ sức mạnh, giật tung xiềng xích, trước khi Cố Niệm An kịp phản ứng, tôi đã lật người đè hắn ta xuống đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Cái đầu của anh xấu quá, để tôi chặt nó đi.”
Tôi dễ dàng đoạt lấy con d.a.o găm trong tay hắn ta.
【Ký chủ, cô làm được bằng cách nào vậy? 】
Tôi đ.â.m một d.a.o thẳng vào n.g.ự.c Cố Niệm An, khẽ cười:
【Chỉ là một chút bất ngờ nhỏ thôi. 】
…
Lần đầu gặp Cố Niệm Bắc, tôi đã từng giao tiếp với hắn qua một cuốn sổ.
Về sau, cuốn sổ đó lại quay về tay tôi, trở thành cuốn nhật ký của riêng tôi.
Có lần, tôi nhân lúc Cố Niệm Bắc ngủ, ngồi bên giường viết nhật ký, cố tình để khi hắn tỉnh dậy sẽ nhìn thấy.
Trên trang giấy là một trái tim to đùng, cực kỳ bắt mắt.
Tôi vội vàng che cuốn sổ lại, lườm hắn: “Bí mật của con gái, không được nhìn trộm!”
Cố Niệm Bắc đỏ mặt, lúng túng: “Tôi không cố ý.”
“Nhưng nếu một ngày tôi không ở đây, anh có thể lén xem.”
Tôi đã để lại câu nói đó, có lẽ vì tôi thốt ra ba chữ “không ở đây” mà lúc đó, Cố Niệm Bắc mím chặt môi, không giấu được vẻ buồn bực.
Mỗi ngày ở bên Cố Niệm Bắc, tôi đều giấu cuốn sổ dưới gối hắn. Đợi hắn ngủ say, tôi mới lén lấy ra viết. Viết xong lại cất đi.
Hôm rời đi, tôi không kịp mang theo nó.
Và đúng như tôi dự đoán—Cố Niệm Bắc đã giữ nó.
Trong những trang nhật ký đó, tôi dựng nên một câu chuyện khác.
Rằng tôi là đứa trẻ mồ côi lớn lên ở cô nhi viện do Cố gia tài trợ.
Mỗi dịp lễ Tết, lũ trẻ trong viện đều nhận được sách vở và quà từ một người tên là “Cố Niệm Bắc”.
Tôi bắt đầu tưởng tượng về người ấy. Về dáng vẻ, giọng nói, cả ánh mắt.
Một năm nọ, vào Tết Nguyên Đán, cha mẹ Cố Niệm Bắc đưa hắn đến viện phát quà.
Tôi—chỉ là một đứa trẻ mờ nhạt, nép trong bóng tối—đã bị nụ cười rạng rỡ của cậu thiếu niên mười ba tuổi hút chặt lấy từ cái nhìn đầu tiên.
Từ đó, tôi nhiều lần đến trường hắn, chỉ để được nhìn từ xa. Nhìn hắn bước lên bục nhận vinh quang, được vây quanh bởi hoa tươi và tiếng vỗ tay.
Hắn là người hùng trong thế giới của tôi.
Tôi chưa từng dám đến gần—cho đến khi nghe tin người hùng ấy ngã khỏi thần đàn.
Và tôi đến.
...
Tôi không sửa ký ức của hắn. Tôi chỉ giả làm một người qua đường mờ nhạt trong quá khứ của hắn. Với vài thẻ tích điểm, hệ thống sẽ tự động vá đầy mọi chi tiết còn thiếu.
Ban đầu, tôi chỉ nghĩ thêm một chút thiết lập sẽ giúp mình ghi điểm. Nhưng không ngờ, hiệu quả lại vượt mong đợi.