Tôi biết, Cố Niệm Bắc sẽ không quên được hôm sau vụ cháy, tôi từng nói:
“Không phải vì muốn được giữ lại.”
“Mà là vì anh.”
Khi biết sự thật, hệ thống lắp bắp:
【Kí chủ, giờ tôi đã hiểu vì sao tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ của cô luôn là 100%.】
【Cô thực sự là một con quái vật thao túng cảm xúc người khác... 】
Tôi bật cười lạnh nhạt: 【Thao túng lòng người—chẳng phải là bản chất của nhiệm vụ công lược sao? 】
【Từ đầu đã đứng ở vị trí của Thượng Đế, lên kế hoạch đánh thẳng vào điểm yếu tâm lý người khác. Mục đích vốn đã không trong sáng, lại còn đòi hỏi họ phải trao trọn trái tim. 】
【Một số người thất bại rồi lại quay sang trách nhiệm vụ. Tổ công lược các người đúng là tiêu chuẩn kép. 】
Hệ thống câm nín, chẳng biết phản bác thế nào, chỉ lẩm bẩm: 【Vậy mà cô còn nghiêm túc làm nhiệm vụ như vậy... 】
【Tôi đang trong kỳ nghỉ thì bị lôi đến đây! 】 Tôi nghiến răng. 【Tôi chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ để thế giới này khỏi sụp đổ bởi mấy cái thiết lập ngu xuẩn của các người. Với tôi, thế giới quan trọng hơn cảm xúc cá nhân. 】
Cuộc trò chuyện chỉ kéo dài trong vài giây.
Cố Niệm An dưới thân tôi đang hấp hối, rên rỉ từng tiếng đứt quãng.
“Hộc... hộc...”
Vậy mà hắn ta vẫn cười được, cười nói đứt quãng: “Quả nhiên... cô... lừa... hắn...”
Hắn ta hưng phấn vì tôi đã lừa được Cố Niệm Bắc.
Trong đầu tôi thoáng hiện khuôn mặt hắn. Một cơn hoảng hốt bất chợt dâng lên.
【Tôi muốn dùng điểm của mình để đổi cho Cố Niệm Bắc một cơ thể khỏe mạnh. 】
Nói xong, tôi siết chặt chuôi dao.
Tôi muốn dùng cái c.h.ế.t của mình đổi lấy điểm công lược cuối cùng.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: *Nếu: 👉Truyện của tui hợp gu bạn 👉Bạn muốn đề cử bộ nào đó "xứng đáng" với tiêu chuẩn của page*
Đúng lúc đó, hệ thống hét lên:
【Kí chủ! Cố Niệm Bắc đến rồi! 】
【Giá trị hắc hóa của hắn là 99! Cao đến mức che khuất tín hiệu, tôi vừa mới phát hiện ra…】
【Còn mười giây! 】
Tôi biết hắn sẽ đến. Nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy.
Theo kế hoạch, khi hắn đến nơi, chỉ có thể nhìn thấy xác tôi.
Cái c.h.ế.t của tôi sẽ là đòn cuối cùng giáng vào thần kinh hắn, dồn hết cảm xúc vào một mốc bùng nổ. Thêm một điểm công lược—dễ như búng tay.
Chỉ còn mười giây.
Nhưng đủ để tôi dựng lại hiện trường, rồi nhấn nút thoát khỏi thế giới.
Tôi đổi vị trí với Cố Niệm An, nhét con d.a.o còn lại vào tay hắn, điều khiển bàn tay hắn hướng thẳng vào n.g.ự.c tôi.
Ngay lúc đó, một tiếng gọi xé ruột vang lên:
“Tô Di...!”
Hắn biết tôi không thể nghe thấy. Tiếng gọi ấy vừa như tức giận, vừa như một lời van xin từ kẻ tuyệt vọng.
Tôi khựng lại, đột ngột quay đầu.
Chân của Cố Niệm Bắc không thể đi lại, vậy mà Cố Niệm An lại cố tình chọn một căn biệt thự nằm trên cao, phía trước còn xây thêm 99 bậc thang đá, cửa chính thẳng hướng về cầu thang ấy.
Tôi từng nghĩ chắc hẳn Cố Niệm Bắc được người của hắn đưa lên, nên mới đến nhanh đến thế.
Nhưng khi quay đầu lại, cảnh tượng tôi thấy... có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.
Cố Niệm Bắc đang dùng hai tay bê bết m.á.u thịt của mình bám vào từng bậc đá, từng bước một bò lên. Khuôn mặt hắn rướm máu, đầy những vết xước, nhìn còn thảm hại gấp vạn lần cái ngày hỏa hoạn xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, một giọt nước mắt đỏ ngầu lặng lẽ rơi khỏi khóe mắt hắn.
【Kí chủ, giá trị công lược đạt 100! 】
Hắn đã bò qua 99 bậc thang, dâng hiến cho tôi trái tim chân thành nhất.
【Công lược đã hoàn thành. Có muốn thoát khỏi thế giới này không? 】
...
Tổ Koukou là tổ chức phải thường xuyên tiếp xúc với những điều khủng khiếp – thứ không thể gọi tên, cũng không thể chạm vào. Tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ thấp đến đáng thương, còn tỷ lệ sống sót, thậm chí chưa đến 40%.
Chỉ riêng cái tên tổ thôi, ở thế giới ngoài đã là điều cấm kỵ.
Mỗi nhiệm vụ chúng tôi gánh vác đều liên quan đến sự sống còn của hàng ngàn thế giới.
Khác với những người xuyên nhanh của tổ Công Lược – những kẻ được phép tập trung vào tình yêu và có nhiều lần thử – chúng tôi chỉ có một cơ hội.
Chúng tôi phải có giác ngộ hy sinh vì lợi ích lớn hơn. Phải lạnh lùng. Phải sắt đá. Phải không có bất kỳ sơ hở nào.
Nhưng... trái tim con người liệu có thực sự không có sơ hở?
Ít nhất, vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Niệm Bắc kia... cơ thể tôi đã lộ ra một sơ hở chí mạng.
Cố Niệm An – kẻ đang bị tôi khống chế – nhân lúc tôi sững người, đã dồn toàn bộ sức lực còn sót lại, đ.â.m thẳng con d.a.o găm vào n.g.ự.c tôi.
Hắn cười điên dại, nghiêng đầu nhìn về phía Cố Niệm Bắc, lộ ra vẻ mặt đắc ý đến tận phút cuối. Rồi ngã xuống, tắt thở.
“Tô Di!”
Tôi cúi đầu, nhìn vết m.á.u đang loang ra trên n.g.ự.c mình, rồi giật mình ngẩng lên khi nghe thấy tiếng hét khản đặc của Cố Niệm Bắc.
Hắn đã bò tới, run rẩy ôm lấy tôi, nước mắt tuôn xuống thấm ướt má tôi.
“Tô Di, xin em... đừng đi.”
Hắn vừa nói, vừa vung tay loạn xạ như thể muốn níu giữ điều gì đó, bộ dạng thảm hại chẳng khác nào kẻ ăn mày.
“Em có lừa anh cũng được... chỉ cần đừng rời xa anh.”
Cảnh tượng này… sao lại quen thuộc đến thế? Hình như, ở một thế giới khác, cũng từng có người cầu xin tôi như vậy.
Tôi nhìn kỹ khuôn mặt Cố Niệm Bắc, rồi bất giác giật mình — nét mặt ấy... có điểm gì đó rất giống với đối tượng nhiệm vụ trước của tôi.
【Kí chủ, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện đã đạt 100! 】
【Nhân vật phản diện đã hoàn toàn hắc hóa, thế giới sắp bị phong tỏa. Xin hãy chọn ngay có muốn thoát ly hay không. 】
Tôi còn chưa kịp trả lời, hệ thống đã lên tiếng – giọng nói mang theo chút do dự:
【Tốc độ thời gian của thế giới này là 100 năm so với 1 năm thế giới ngoài. Dù sao cô cũng đang trong kỳ nghỉ... ở lại nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt nhỉ? 】
Một người xuyên nhanh của tổ Koukou lại lần lượt nhận nhiệm vụ từ tổ Cứu Rỗi lẫn tổ Công Lược?
Tôi kinh ngạc, hỏi hệ thống:
【Tại sao hắn lại hắc hóa? 】
【Vì quá chấp niệm với cô. Hắn đã trở thành một con quỷ chỉ hướng về một mình cô. 】
Chấp niệm từ đâu ra?
Tôi nhìn vào đôi mắt đỏ m.á.u của Cố Niệm Bắc, trong khoảnh khắc ấy... tôi như thấy bóng dáng một người khác nơi ánh nhìn hắn.
【Thế giới sắp đóng băng cho đến khi nhân vật phản diện tử vong. Đếm ngược ba giây. 】
【Kí chủ, xin hãy lựa chọn. 】
Cố Niệm Bắc vẫn đang tha thiết gọi tên tôi: “Tô Di...”